Đường Khả Hinh và Tần Chí Vĩ hai người đang trò chuyện vui vẻ, nhất là nói tới kem tình lữ, đĩa kem tươi hình trái tim, hai người cầm muỗng, hào hứng ăn uống.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa ăn kem, vừa nhìn Tần Chí Vĩ, mặt cười híp mắt, sau khi nở nụ cười, mới nói: “Thật không biết có gì đáng cười! ?”
Đông Anh đứng ở một bên, nhìn Tần Chí Vĩ trẻ tuổi nhiệt tình, Khả Hinh chính là cô gái thanh xuân động lòng người, liền thuận miệng nói một câu: “Đều là người trẻ tuổi, không có sự khác nhau, nói chuyện cùng một loại đề tài, tự nhiên bao dung và hòa hợp. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đông Anh.
Đông Anh khẽ cười nhìn về phía hai người trẻ tuổi, cũng đang hoài niệm thời thanh xuân của mình, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi rất không khách khí nhìn mình, mặt của cô từ từ đỏ lên, lập tức cúi đầu, nói: “Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Lúc này, mì ý của Đường Khả Hinh cũng đã tới, cô nhìn hải sản trên đĩa, tất cả đều là tôm và thịt cua, cô vui vẻ mỉm cười, nói: “Dường như ăn rất ngon.”
“Mau ăn, hôm nay khách nhiều, thức ăn mang lên tương đối trễ.” Tần Chí Vĩ nhẹ nhàng đẩy cái đĩa, về phía cô, nói: “Cô quá gầy, ăn nhiều một chút.”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, nói: “Vậy tôi bắt đầu đây.”
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh giống như thật đói bụng, ăn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói, liền có chút quan tâm hỏi: “Công việc rất nhiều sao? Xem bộ dáng cô giống như rất vất vả.”
"Ừm. . . . . . cấp trên của tôi tương đối nghiêm khắc.” Đường Khả Hinh há miệng ăn mì, nói.
“Con gái không cần làm việc ở bên ngoài. . . . . . Quá cực khổ.” Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ đang nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai thật thà, cặp mắt sang rực, cũng rất giống như Trang Hạo Nhiên, liền mỉm cười, nói: “Từ trước tới nay tôi cũng có một mình, dường như cho tới bây giờ cũng không có người nào nói với tôi con gái không cần làm việc ở bên ngoài quá cực khổ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, không khỏi hơi nhắc mí mắt, nhìn cô.
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Không có người nào nói với cô sao?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, tiếp tục ăn mì sợi.
"Sau này. . . . . .” Tần Chí Vĩ thật lòng nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Nếu như chúng ta có thể làm bạn bè, tôi có cơ hội chăm sóc cô, mỗi ngày cô có thể ở nhà chơi và làm công việc mà cô thấy thích, đừng đi làm rất khổ cực.”
Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu lên, nhìn anh, đầu tiên miễn cưỡng mỉm cười, sau đó có chút không tin được, nói: “Anh. . . . . . Tại sao phải. . . . . . Đối với tôi . . . . . Cái đó. . . . . .”
"Cái gì?” Tần Chí Vĩ cảm thấy cô rất thú vị.
“Là. . . . . . Cái đó. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, nhìn Tần Chí Vĩ ô ô a a nói: “Đối với tôi tốt như vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi bưng cà phê, uống một hớp nhỏ.
“Bởi vì tôi chưa từng gặp qua một cô gái nhỏ, rất yên lặng một mình ăn ba ly kem thật to, vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, mắt trống rỗng, có chút bi thương, nhưng rất hiền lành. . . . . .” Tần Chí Vĩ nói xong, đã cầm thìa nhỏ lên, múc một chút kem ăn.
Đường Khả Hinh rất yên lặng nhìn anh, trong lòng có chút cảm động.
“Ăn mau đi! Nếu qua giờ trưa, chút nữa bị trễ bị mắng thì làm thế nào?” Tần Chí Vĩ lại thúc giục cô.
"Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục vui vẻ ăn mì.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hai người bọn họ vui vẻ ăn mì, trên mặt lại hiện lên nụ cười khó hiểu.
Quả nhiên, lúc này. . . . . .
Trong hành lang quản lý Dung nhanh chóng đi tới “Nhã Các”, kể cả ba trưởng kíp, nhanh chóng đi tới, nhìn về phía Tần Chí Vĩ, tức giận nói: “Thì ra cậu ở nơi này! !”
Tần Chí Vĩ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía quản lý Dung, ngạc nhiên cười nói: “Đúng vậy, quản lý. Tôi . . . . . Đang dùng bữa trưa. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị quản lý phòng ăn Nhã Các, suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì?
“Cậu không có nhận được tin nhắn sao?” Quản lý Dung lạnh lùng nhìn về phía Tần Chí Vĩ, hỏi! !
"Tin . . . . . . tin nhắn gì?” Tần Chí Vĩ đột nhiên lấy điện thoại di động ra, mở màn hình ra xem, quả nhiên là quản lý gửi cho mình, phải nhanh chóng trở về phòng ăn, anh lập tức đứng lên xin lỗi, nhìn về phía quản lý cười nói: “Thật xin lỗi, quản lý, lúc nảy tôi không thấy tin nhắn, bởi vì hôm nay tôi nghỉ phép. . . . . . Cho nên. . . . . .”
“Nghỉ ngơi cái gì? Khách sạn bên Las Vegas đột nhiên thiếu người, muốn điều người từ khách sạn chúng ta, tên của cậu ở trong danh sách, tối hôm nay, sẽ phải hỏa tốc đi thôi! ! Lúc này, cậu còn còn ý định ăn cơm?” Quản lý Dung nhìn về phía anh, tức giận nói! !
“Las. . . . . .” Tần Chí Vĩ không thể tin nổi nhìn về phía quản lý, giật mình nói: “Las. . . . . . Las Vegas?”
Con ngươi Đường Khả Hinh cũng trừng to, nghĩ tới nơi xa như vậy, có nên sai người ở chỗ này đến hay không?
“Đúng vậy! ! Las Vegas! ! Chuyện hộ chiếu chúng tôi đã làm xong cho cậu! Mau! ! Nhanh chóng về phòng ăn trước, mở cuộc họp video. . . . . .” Quản lý Dung bắt anh lập tức đi ngay!
“Chờ một chút. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Tần Chí Vĩ nghe tin bất thình lình, đột nhiên xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn Tần Chí Vĩ, mỉm cười an ủi nói: “Không có chuyện gì! Nhưng chỉ đi một ít thời gian, có thể trở về ngay. . . . . .”
“Đi ba năm, sau khi trở lại, tiếp tục khảo hạch! Đi thôi!” Quản lý Dung vẫy tay, lạnh lùng nói.
“Ba năm! !” Lần này Tần Chí Vĩ phát điên, nhìn về phía Quản lý Dung, nói: “Lâu như vậy?”
“Đúng rồi! ! Không nên mất thời gian ở chỗ này! Đi đi đi!” Quản lý Dung nói xong, cũng đã nhanh chóng kéo Tần Chí Vĩ đi.
“Chuyện này. . . . . .” Tần Chí Vĩ bị buộc bất đắc dĩ đi theo quản lý, lại quay đầu, xin lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn về phía anh dần dần đi xa, đang suy nghĩ, tại sao lại đột nhiên muốn điều đến Las Vegas, đó không phải là phạm vi quản lý của Trang Hạo Nhiên sao? Tại sao lại. . . . . . Hai tròng mắt của cô nhẹ nhàng nhấp nháy, một ý tưởng kích chạy lên não, đột nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lung nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi ho nhẹ một tiếng, để cà phê xuống ly, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ 30, liền đứng lên, muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh nhìn anh, gọi!
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút nụ cười, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải là anh chứ? Có nên ngây thơ như vậy hay không?” Đường Khả Hinh nhìn về phía người này, tức giận hỏi.
"Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi giả bộ ngu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Đừng nói chuyện ngây thơ với anh, ngây thơ bằng em ăn kem sao?”.
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía anh!
Tưởng Thiên Lỗi lại không có để ý tới cô, xoay người bước đi ra ngoài, vẻ mặt Đông Anh cũng xin lỗi đi theo phía trước.
Đường Khả Hinh vừa tức giận nhìn về phía anh, vừa ném tiền xuống, nhanh chóng đi theo.
Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía thang máy, vừa căn dặn Đông Anh nói: “Một chút nữa họp, nhất định phải trình lên công văn phê duyệt của Thị Trưởng. . . . . .”
“Vâng” Đông Anh gật đầu đáp.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đi vào thang máy, Đông Anh cũng nhanh chóng đi vào, tay bấm nhẹ phím số tầng lầu Tổng Giám đốc, thang máy chậm rãi khép lại.
Hai người ở bên trong thang máy, đang muốn nói phương án nội bộ tập đoàn, nhưng không ngờ thang máy trong chớp mắt lại mở ra. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như nuốt than lửa đứng ở trước cửa, nóng mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.
Đông Anh nhìn cục diện này, ngay lập tức im lặng đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh bước đi tới, cạch một tiếng, đóng cửa thang máy lại, một bước đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, tức giận thở mạnh, hỏi: “Có phải là anh hay không?”
“Cái gì có phải là anh?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi!
Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, nói: “Điều động Tần Chí Vĩ đi, có phải là anh hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, nhìn về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn thái độ của anh, thật muốn phát điên hét to: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ấy chỉ xem mắt tôi thôi, có trêu chọc gì tới anh hả ?”
“Em thích cậu ta sao?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !
“Thích! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, trực tiếp ngửa mặt nói!
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô, hỏi: “Thích cậu ta cái gì?”
Đường Khả Hinh tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung nói: “Tôi thích anh ấy trẻ tuổi, đủ đẹp trai, đủ nhiệt tình, đối với tôi đủ quan tâm! ! Không giống một số người, già giống như ông chú, trò chuyện có sự khác nhau, không đủ đẹp trai, không đủ cao!”
Không đủ cao. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười, nói: “Không đủ cao?”
“Đúng vậy! ! Không đủ cao! !” Đường Khả Hinh nói thẳng!
"Để cho cậu ta ở Las Vegas đến hết đời, để xem có thể cao hơn mấy centimét hay không!” Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, xoay người đi, nói!
“Tôi cảnh cáo anh! ! Lập tức hủy bỏ lệnh điều động này, nếu không, tôi không khách khí với anh! !” Đường Khả Hinh thật sự rất gấp gáp, cô không muốn Tần Chí Vĩ bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tiền đồ của anh.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng! !
"Anh. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn thái độ chết tiệt của anh, đột nhiên tức giận nói: “Tốt! ! Anh đừng cho rằng tôi cũng chỉ có thể cầu anh! !”
Cô không nói hai lời, liền trực tiếp đè xuống tầng trệt, không muốn nói nhảm với anh!
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giơ lên, trừng mắt nhìn cô, nóng nảy nói: “Đường Khả Hinh! ! Chúng ta mới hôn môi bao lâu, anh đã không đủ đẹp trai, không đủ trẻ tuổi, có sự khác nhau với em rồi hả ?”
Đường Khả Hinh dùng sức hất tay của anh ra, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Tôi và anh hôn môi còn chưa tới 24h, anh cũng đã không chút do dự nhào tới trong ngực người khác! !”