Thang máy nhanh chóng trượt xuống lầu một.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, vẫn còn đang nhìn cô thật sâu. Mặt của Đường Khả Hinh có hơi hồng, cũng lộ nụ cười ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé, đặt ở trên môi của mình hôn, lại đưa một cái tay khác, dùng ngón cái sờ nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, đến nay vẫn để ý chuyện Trang Hạo Nhiên cùng với cô nằm ở trên một cái giường, mới có thể hôn môi, liền có chút không vui nói: “Rốt cuộc, đêm hôm đó hai người có hôn hay không?”
Giọng nói ghen tuông.
Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười.
“Rốt cuộc có hay không có?” Tưởng Thiên Lỗi lại nặng giọng, nhìn cô hỏi.
Lòng của Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng, nhìn anh, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Em thật sự không biết. . . . . .”
“Không biết?” Tưởng Thiên Lỗi đọc xong ba chữ này, lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Đừng thành thực như vậy, em có thể nói cho anh biết, không có!”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thẹn thùng và dịu dàng, cảm xúc lại dâng lên, chậm rãi tiến lên, nâng nhẹ mặt của cô, muốn hôn cô. . . . . .
"Đừng! Một chút nữa có người đi vào thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh xoay mặt đi, nắm nhẹ cánh tay của anh.
“Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc ấy các người có hôn hay không. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại bá đạo bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói.
“Nếu như hôn thì sao?” Đường Khả Hinh nhịn cười, nhìn anh.
“Nếu như hôn, anh sẽ muốn lại gấp trăm lần! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã cúi xuống, cùng với cô triền miên cuồng nhiệt hôn, đôi tay ôm nhẹ hông của cô, vô cùng thâm tình triền miên quấy lấy đầu lưỡi cô.
“Ưmh. . . . . .” Thân thể Đường Khả Hinh dần dần nóng lên, trên mặt cũng đỏ ửng.
Tưởng Thiên Lỗi cảm giác trăm ngàn lần cũng hôn không đủ, cũng hiểu được thời gian không nhiều lắm, nhanh chóng kết thúc nụ hôn, nói: “Anh muốn là người đàn ông đầu tiên hôn em, cũng muốn là người cuối cùng!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ mỉm cười, lại không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, ở trong bóng tối người nào đó bá đạo kiềm chế hôn, hơi mất hồn.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tròng mắt hơi híp, lập tức hỏi: “Nói! Ngoại trừ anh ra, còn có tên chết tiệt kia hôn không nhớ nổi, còn có người khác hôn em không?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười, nói: “Không có. . . . . .”
“Có. . . . . . hay không có?” Tưởng Thiên Lỗi bắt chước Trang Hạo Nhiên nói !
“Không có. . . . . . Không có !” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, phát hiện sau khi khuôn mặt mình bị phá hủy, tại sao trở nên rất thành thật, đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, nhón chân lên, hôn trên môi anh, mới nói: “Em chỉ cho anh. . . . . .”
Nghe lời này. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hài lòng cười ngọt ngào, ôm lấy thân thể của cô, lại cúi xuống, hôn nhẹ trên môi của cô.
Thang máy đinh một tiếng, sắp tới lầu một, Đường Khả Hinh nhanh chóng đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chỉnh sửa tóc ngắn một chút, ho khan một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, mỉm cười.
Cửa thang máy mở ra, lại là đại sảnh náo nhiệt, khách lui tới khắp nơi.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt dịu dàng xẹt qua một chút ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, cũng dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Đi đi. Tối hôm nay anh tới đón em.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, luôn có chút không an.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tối hôm nay anh nhất định sẽ tới đón em!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nói rất chắc chắn!
Đường Khả Hinh nhìn vẻ chắc chắn trong hai tròng mắt anh, liền mỉm cười, phát hiện hình thức thật sự rất quan trọng, nói: “Tốt. Em chờ anh.”
Cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại.
Đường Khả Hinh đứng ở bên ngoài thang máy, vẫn có cảm giác thật lo lắng, lại không thốt nên lời, đôi tay xoắn xuýt vào nhau, thở mạnh một cái, mới cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cảm giác nụ hôn mới vừa rồi vô cùng hư ảo, giống như chưa từng xảy ra, mặc dù có ngọt ngào, nhưng thân thể nhẹ tênh, một chút ưu sầu len vào trái tim, phát hiện ước hẹn cũng làm cho mình hoảng sợ. . . . . .
Bất tri bất giác, cô đã đi ra phía sau vườn hoa, đứng ở trước đài phun nước dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu lên, nhìn bọt nước văng khắp nơi, đột nhiên phát hiện, mình lại chìm vào vòng nước xoáy, hai mắt nhấp nháy, không muốn suy nghĩ nhiều, mới xoay người đi khỏi, lại phát hiện chuông điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên cầm điện thoại di động lên, thấy là Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, trong lòng không khỏi ấm áp, ngọt ngào nhận điện thoại, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
“Một chút nữa anh sẽ đi họp. . . . . .” Giọng nói trầm trầm của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, dừng ở tại chỗ, nghe giọng nói này, đột nhiên mỉm cười, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào ứng: “Vâng. . . . . .”
“Em trở về làm việc, không nên quá vất vả.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, nghe tiếng của Đông Anh nói sắp vào cuộc họp, liền xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, đứng ở bên cạnh đài phun nước, nhớ lời anh mới nói, trong lòng có chút kiên quyết, muốn cùng anh trải qua mọi chuyện.
Cao ốc văn phòng Hoàn Á, không khí vẫn sinh động náo nhiệt, đều đang bàn về đám cưới của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, Tào đại Phó Tổng đã đợi không kịp, phát kẹo cho mọi người khắp nơi, không biết vui mừng đến cỡ nào, giống như ngày mai sẽ kết hôn !
Đường Khả Hinh cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi vào thang máy, tay vẫn nắm điện thoại, nhấn nút lên tầng lầu Tổng Giám đốc, nghĩ tới tối hôm nay, sau khi tan việc, Tưởng Thiên Lỗi sẽ tới đón mình, có thể đi chỗ nào ăn cơm đây? Trong lòng của cô lại giống như mèo cào, ngọt ngào mềm mại, cầm điện thoại di động lên, đậy nắp mặt, cười xấu hổ.
Thang máy đinh một tiếng, mở ra.
Đường Khả Hinh đi ra thang máy, thấy mọi người vẫn náo nhiệt, cô cũng tràn ngập nụ cười, vội vã đi khỏi trở về phòng làm việc, nhìn bó Hoa hồng xanh của mình, đúng lúc này, thấy Tiêu Đồng từ Văn phòng Tổng Giám đốc đi ra, nhìn mình cười nói: “Cô đã đến rồi, vừa đúng, Tổng Giám đốc có chuyện tìm cô !”
“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức thu hồi điện thoại di động, trong trẻo đáp, vừa đi, vừa hỏi: “Anh ấy họp xong rồi hả ?”
“Họp xong rồi.” Tiêu Đồng mỉm cười đi trở về phòng thư kí.
Đường Khả Hinh nói xong, người đã nhẹ nhàng đẩy cửa chính phòng Tổng Giám đốc, lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi và quần tây, kéo hai cái rương lớn, đến cạnh ghế sa lon, kéo dây kéo, mở ra. . . . . .
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn anh, hỏi: “Anh. . . . . . Mua hai rương lớn làm gì vậy?”
Trang Hạo Nhiên đứng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười rất đáng yêu nói: “Không phải cô nói, tối hôm nay, phải đến nhà tôi thu dọn hành lý cho tôi sao? Tôi nghĩ, nhà tôi không có rương lớn, cô không tìm được, có thể gấp gáp không để vào được bao nhiêu quần áo hay không? Vì đây là cô quan tâm, tôi mới tự mình đến Câu lạc bộ mua hai cái. Xem đi? Khá lớn chứ? Cho cô mặc sức đóng đầy chứ?”
Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên đầy nhiệt tình, mới nhớ tới chuyện sáng sớm hôm nay, cô không biết nên làm sao mới phải, trong lòng bắt đầu có chút do dự. . . . . .
“Nhìn đi !” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn rương hành lý, cười nói: “Có đủ lớn hay không? Nếu như không đủ, tôi lại đi mua cái cực lớn!”
"À. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cười cười, mới đi đến bên cạnh rương hành lý, nhìn hai cái rương màu xanh dương đậm thật lớn mở ra, thật sự rất lớn, có thể để rất nhiều rất nhiều đồ, trong lòng của cô khẽ lay động, nhớ tới Trang Hạo Nhiên bởi vì tình cảm của mình và Tưởng Thiên Lỗi, mà nhiều lần làm bạn, càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. . . . . . Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên vội vàng nói: “Tổng Giám đốc, tôi nhất định sẽ rất chăm chỉ làm việc, học rượu đỏ thật tốt, tuyệt đối, sẽ không để cho anh thất vọng! Bởi vì tôi tuyệt đối không hâm mộ đàn ông người khác, mà không sống, không làm việc!”
“À?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, kỳ ngạc nhiên, liền ngẩn người đáp.
“Thật! Anh phải tin tưởng tôi, Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng nhất định sẽ làm việc, cố gắng học tập, tranh giành cuộc so tài rượu đỏ lần này, lấy được thành tích tốt!”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên yên lặng nghi ngờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Thật xin lỗi, tối hôm nay. . . . . . tôi có chuyện, không có cách nào đi đến nhà của anh giúp anh. . . . . . Cũng không có biện pháp giúp anh thu dọn quần áo. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, thật lâu, rốt cuộc hai mắt xẹt qua nụ cười hiểu ý.
“Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, thở dài một cái.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại mỉm cười, nhìn cô ngoắc ngoắc tay, nói: “Tới đây đi!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, chậm rãi di chuyển bước chân đi tới trước mặt của anh, cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn thật sâu hai mắt cô, xẹt qua một chút đỏ đỏ, đoán chừng mới vừa khóc, nhưng hai mắt lộ ra một chút ánh sang kiên quyết, môi mềm tươi đẹp mà đầy đặn, liền mỉm cười, nói: “Biết rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh xin lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh. . . . . . Biết cái gì?”
“Biết cô ngốc! Hiện tại đã mấy giờ rồi, lúc này mới đi làm?” Trang Hạo Nhiên nhắc tới cổ tay nhìn thời gian, đã ba giờ, liền trợn mắt nhìn cô, nói: “Còn nói muốn làm việc thật tốt!”
Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, liền làm bộ nghiêm túc nói: “Mau đi ra! Cô phải làm một đống chuyện !”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhìn cô.
"Vậy tối nay. . . . . . một mình anh. . . . . .”
“30 năm trước, rất nhiều thời gian, tôi cũng một mình!” Trang Hạo Nhiên khẳng định cười nói với cô.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.
“Bà cô ơi, tôi thật sự phải làm việc.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nở nụ cười nói.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, bất động.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, đột nhiên đôi tay nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô, đẩy cô ra phòng làm việc, nói: “Đi mau ! Làm việc cho tốt, học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ!”
Đường Khả Hinh lại xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên không nhịn được nói: “Tối hôm nay tôi. . . . . .”
“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, nghiêm túc rất bình tĩnh nói: “Trên thế giới này, xung quanh của chúng ta không có ai, trái đất vẫn quay như thường!”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta vẫn luôn một mình! Cô đơn là tất nhiên, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, nếu sợ cô đơn, có lẽ sẽ đổi lấy càng nhiều cô đơn hơn. Cố lên đi! Tôi tin cô !”
“Rốt cuộc anh nói gì? Tôi chỉ muốn. . . . . .”
“Tôi không cần cô làm bạn, tối nay Cố Di sẽ nói chuyện phiếm với tôi đến suốt đêm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, đẩy nhẹ cô đi ra ngoài, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng đóng cửa.
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh nhào tới.
Cửa đã đóng chặt.
Tay của Trang Hạo Nhiên đè chặt cánh cửa, im lặng không lên tiếng, điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại di động ra, nhận máy, đáp: “Ừm!”
“Tổng Giám đốc, nhà hàng “Tây lệ” trên đỉnh núi, ghế dài đã đặt xong rồi, bảo đảm trời chiều xuống, có thể nhìn thất lá phong đỏ rực khắp núi!” Tiêu Đồng cười nói.
Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới chậm rãi nói: “Hủy bỏ đi.”