Hào Môn Tranh Đấu 3 Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đêm, sâu thẳm, không một tiếng động.

Tiệc rượu qua đi, đem khiêu vũ sắp bắt đầu.

Các vị thiên kim tiểu thư, nhao nhao thay đổi những bộ trang phục diễm lệ, chuẩn cho một buổi tối lãng mạn, vui vẻ.

Âm nhạc du dương vang lên, bên kia tiếng sóng biển ôn nhu vỗ về, hòa quyện cùng nhau bay vào phòng tổng thống.

Một bóng hình xinh đẹp, ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng ngủ chính .

Ánh đèn thủy tinh, tỏa ra những tia sáng đầy thần bí.

Đường Khả Hinh mặc váy thấp ngực cổ chữ V chân váy dài lụa mỏng, bờ vai thon gầy, vòng ngọc sáng lấp lánh làm nổi bật cổ tay tuyết trắng , mái tóc ngắn ngang vai, nhẹ búi lên, rũ xuống vài lọn tóc xoăn quyến rũ...., Cô ngửa mặt lên, nhìn về phía chính mình trong gương, mắt hạnh long lanh, có chút mơ màng, mũi cao sáng bóng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, có chút gợi cảm cùng quý phái, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, mang theo nét dụ hoặc trí mạng...

Cô lẳng lặng nhìn về phía mình trong gương, thật lâu, thật lâu.

Trong gương, một người con gái rất đẹp.

Đường Khả Hinh hai tròng mắt, xẹt qua một tia lạnh nhạt, cầm lên khuyên tai kim cương hình giọt nước, đeo vào tai trái, sau đó lấy thêm một khuyên tai khác, đeo vào bên còn lại.

Ngay lập tức khuôn mặt cô, trở nên sáng ngời, xinh đẹp động lòng người.

Thời gian cũng đã đến rồi.

Cô trầm mặc đứng dậy, thả xuống làn váy thật dài, tà váy bên trái xẻ dọc loáng thoáng có thể thấy được tầng sa mỏng bên trong, một đôi chân dài, thon gọn, tuyết trắng, gợi cảm, đến mê người.

Một trận gió, nhẹ nhàng thổi tới.

Đường Khả Hinh hai tròng mắt xẹt qua một tia lãnh đạm, giày cao gót nhẹ bước, cầm lên túi xách da hàng hiệu, đeo trên bờ vai, liền yên lặng mà lạnh nhạt đi ra ngoài...

Cửa, khẽ đóng lại.

Tưởng Thiên Lỗi, tôi hôm nay muốn trả lại cho anh từng nỗi đau mà anh đã bắt tôi phải gánh chịu! !

Cô đi vào con đường dài phía trước, làn váy nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật tự nhiên, thập phần động lòng người...


Chín giờ.

Hiện trường khiêu vũ, đông đảo các thiên kim tiểu thư, thiếu gia, toàn thân trang phục đẹp đẽ, mang mặt nạ hóa trang, đứng ở giữa sàn nhảy, lãng mạn nhảy múa.

Đôi vợ chồng mới cưới Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, cùng đám người Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ ngồi ở ghế chủ, đeo mặt nạ, vừa nói vừa cười, cũng thật sự thích một buổi tối như vậy.

Chỉ có Trang Hạo Nhiên, ngồi ở trên ghế sô pha, hai mắt lạnh băng nhìn về phía trước, im lặng không lên tiếng.

Vào lúc này, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, sơ mi trong cùng màu, mang theo trâm hoa trước ngực, nghiêm nghị mà phong khoáng đi vào phòng khiêu vũ, nhìn thấy mọi người đeo mặt nạ, ở trong phòng vừa nói vừa cười, anh bình tĩnh đi vào, cùng Tô Linh, còn có vài vị con cháu quan chức khách quý, ngồi cùng một chỗ, mỉm cười nói chuyện.

Lúc này, trong phòng tiệc , một người con gái đi tới, mặc váy dài lụa mỏng quyến rũ, mặt bị che bởi khăn lụa tơ tằm huyền bí, theo búi tóc thả xuống, vóc người xinh đẹp từng bước một đi đến, váy dài lướt nhẹ theo từng bước chân cô, càng tôn lên đôi chân dài gợi cảm.

Không ít thiên kim tiểu thư, còn có các vị thiếu gia, cùng nhau tò mò nhìn về phía cô.

Trang Hạo Nhiên đã ở giữa sàn nhảy, dường như nghe được tiếng bước chân, nhìn về phía cô, hai tròng mắt có chút nghi ngờ dừng lại.

Con trai ủy viên Trương, Trương Bồi Hiên, trí nhớ luôn rất tốt, nhìn về phía người con gái vóc dáng mỹ lệ vừa đi vào hội trường, đột nhiên híp mắt, cười nói: "Bóng dáng cô bé này, có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết a?"

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn về phía thiếu nữ đứng ở bên cạnh sàn nhảy kia, mặt mang khăn lụa mỏng, một đôi mắt to linh động, nhẹ chớp, dịu dàng say đắm, hai đầu lông mày anh khẽ nhíu lại.

Trương Bồi Hiên cơ hồ khẳng định là Đường Khả Hinh, đột nhiên cười, nâng chén rượu, đứng lên, đi về phía cô, kêu nhỏ: "Hi!"

Đường Khả Hinh chậm chạp quay mặt sang, nhìn về phía hắn, biết được là Trương Bồi Hiên, chỉ nhàn nhạt chớp mắt .

"Tôi có được vinh dự mời cô một ly không?" Trương Bồi Hiên nhìn về phía cô, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhàn nhạt liếc hắn một cái, mỉm cười, gật đầu.

"Xin mời..." Trương Bồi Hiên mời Đường Khả Hinh, mỉm cười tiến vào vị trí.

Đường Khả Hinh trầm mặc theo sau hắn, đi về chỗ khách quý.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, cùng mấy vị thiếu gia khác nhìn về phía cô.

"Mời ngồi..." Trương Bồi Hiên mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha ngay bên cạnh mình.


"Cảm ơn..." Đường Khả Hinh mỉm cười ngồi ở trên sô pha, chân dài hơi duỗi, nhẹ bắt chéo lên một bên chân dài còn lại, lộ ra một mảng đùi tuyết trắng gợi cảm, cực kì mê người.

Mấy vị công tử kìm lòng không được nhìn về phía Đường Khả Hinh, đang nhẹ vén sa mỏng, càng thần bí, mê hoặc.

Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn về phía cô, hai tròng mắt một trận rét lạnh!

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Trương Bồi Hiên, cảm ơn nhận lấy ly rượu đỏ hắn đưa tới, lúc đưa tay cầm lấy , đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay của hắn, mắt đẹp khẽ nháy, quyến rũ chết người nhìn về phía hắn.

Trương Bồi Hiên thật sâu nhìn về phía cô, hơi dựa vào ghế sô pha, nhẹ tay kéo vòng eo nhỏ nhắn của cô, vô ý thức nhìn vào hai tròng mắt của cô, ý tứ tham lam.

Đường Khả Hinh thế nhưng chỉ là mỉm cười, có chút quyến rũ cùng dụ hoặc nhìn về phía hắn.

Trương Bồi Hiên nhìn ý tứ trong ánh mắt cô, thật đắc ý cười, cúi đầu xuống dưới, ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Cô lần trước cùng Tổng giám đốc Trang liên kết với nhau trộm tài liệu, tôi trong cơn tức giận, đã nói cho lão cha biết rồi..."

Đường Khả Hinh bình tĩnh quay mặt sang, hai tròng mắt khẽ chớp, có chút dịu dàng nhìn về phía hắn.

Hắn cũng cúi đầu, nhẹ vuốt trán cô, mỉm cười, nói: "Thế nhưng cha tôi lại nói, trên thế giới này, tôi có thể truy cứu bất cứ người nào, cũng không thể truy cứu cô, cô rốt cuộc có cái ma lực gì vậy?"

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía hắn, tay nâng ly rượu đỏ, nhẹ giơ.

Trương Bồi Hiên cũng thật sâu nhìn về phía cô, nhẹ giơ ly rượu.

Hai người đụng ly, lại cùng nhìn về đối phương, thưởng thức một ngụm rượu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt không dời cô nửa bước.

Trang Hạo Nhiên cũng ngồi ở đầu ghế sô pha, sắc mặt sâu kín lãnh đạm nhìn về phía cô.

"Tại sao lại không nói chuyện?" Trương Bồi Hiên thật sâu nhìn về phía cô, đột nhiên cúi xuống ở bên tai của cô nhẹ hỏi.

"Anh muốn tôi nói cái gì?" Đường Khả Hinh quay mặt sang, khoảng cách thật gần nhìn về phía hắn.


"Lần trước ở trước mặt Đạt Khoa tiên sinh, lấy hai bình rượu đỏ đến chuốc tôi, tôi nên thế nào để xử lý cô đây?" Trương Bồi Hiên cúi đầu, ở bên tai của cô, khàn khàn kêu nhỏ.

"Anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?" Đường Khả Hinh có chút quyến rũ nhìn về phía hắn, mỉm cười.

Trương Bồi Hiên nhận ra ý tứ trong đôi mắt cô, liền lập tức cười rộ lên nói: "Muốn biết sao... lát ra ngoài kia tôi sẽ nói....."

Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ, liền đột nhiên cười.

"Mời..." Trương Bồi Hiên giống như một kẻ chiến thắng, nhẹ kéo cái eo nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nóng mắt trừng lớn, nâng lên chén rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch!

Trang Hạo Nhiên trơ mắt nhìn Trương Bồi Hiên ôm lấy Đường Khả Hinh đi ra ngoài, trong đôi mắt hiện lên một chút đau lòng, triệt để thất vọng nhắm mắt lại.

Tầng mười ba!

Tầng duy nhất của khách sạn Á Châu có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài bờ biển thật dài!

Gió biển thổi mạnh! !

Sóng biển hùng dũng! !

Trương Bồi Hiên trong nháy mắt đã đem cái khăn che mặt kéo xuống áp Đường Khả Hinh ở trên tường, cúi đầu xuống phía dưới, hai mắt sáng rực, ý đồ tính toán nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía hắn, hai mắt liên tục nháy, trên mặt lộ ra nụ cười vài phần quyến rũ, nhưng trái tim lại lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt!

Trương Bồi Hiên không nói gì thêm, mà là dần dần cúi thấp đầu, mắt thấy sắp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh .

Mặt của cô trong giây lát, muốn cự tuyệt nụ hôn của hắn, lại nghe đến phía trước truyền đến một giọng nói lạnh lùng: " Cậu chủ Trương!"

Trương Bồi Hiên mặt lộ vẻ không vui, quay đầu, thấy là Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt hơi thu lại, nhưng vẫn là có chút mất hứng cười nói: "Tổng giám đốc Tưởng, có chuyện gì sao?"

"Cô gái này từng trộm tài liệu Đạt Khoa tiên sinh, là thư ký bên người của tổng giám đốc Trang! Tôi đã tra ra là cô ấy, để tránh dư luận bàn tán, cậu vẫn nên để tôi đưa cô ấy đi đi..." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhẹ nhàng cười.

Trương Bồi Hiên nghe những lời này, lần nữa ngang ngạnh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: " Tổng giám đốc Tưởng... Anh không nên phá hư bầu không khí tốt đẹp này đi?"

Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn, lại hiện lên vài tia tươi cười, nói: "Nguyên bản là muốn thành toàn cho cậu! Tuy cô ấy không thể là do hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu quyết định, nhưng dựa vào việc vào phòng khách ăn trộm, tôi nhất định phải theo lẽ công bằng giải quyết, nếu có chuyện gì, tôi nguyện ý cùng ủy viên Trương chịu hoàn toàn trách nhiệm !"

" Tổng giám đốc Tưởng!" Trương Bồi Hiên nổi giận.


Đường Khả Hinh lại đứng ở một bên, nhàn nhạt cười.

"Mong cậu..." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trương Bồi Hiên, đôi mắt nặng nề nháy, lại đè xuống hơi thở tức giận trong lồng ngực kia nói: "Nhường tôi đưa cô ấy đi đi! Cô ấy quá xấu xa rồi! Quả thật không nên xem !"

Đường Khả Hinh hai mắt run run , thực sự cảm thấy rất buồn cười.

" Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay để cho tôi ít mặt mũi đi..." Trương Bồi Hiên thật tình nói.

"Xin lỗi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: "Tôi hôm nay mặt mũi ai cũng không nể!"

Trương Bồi Hiên đột nhiên bật cười.

"Đắc tội rồi!" Tưởng Thiên Lỗi bực tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Đường Khả Hinh , kéo cô đi về phía trước! !

Đường Khả Hinh loạng choạng theo sau, lảo đảo đi về phía trước, một bên vừa đi, vừa quay đầu, nhìn về phía Trương Bồi Hiên.

Trương Bồi Hiên hai mắt nóng lên, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh quay mặt sang, lạnh lẽo mà mỉm cười đắc ý đi về phía trước! !

------------------------------------------

Tiếng đập cửa, nhẹ vang lên!

Như Mạt nằm ở trên giường, ngủ được một chút, nghe thấy một trận tiếng đập cửa, cô khẽ nháy mắt buồn ngủ, khàn khàn gọi: "Ai vậy?"

"Như Mạt tiểu thư, bộ trưởng có chuyện tìm ngài..." Người phục vụ, nhìn về phía cô nói nhỏ.

Như Mạt nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ, liền mềm giọng nói: "Để cho cô ấy vào đi."

Bộ trưởng cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng ngủ, nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Như Mạt tiểu thư, tổng giám đốc vừa căn dặn, mời ngài đến phòng ngắm cảnh biển tầng mười ba..."

Như Mạt nghe xong , mặt không biểu cảm.

-------------------

Tầng mười ba! !

"Anh làm muốn làm gì?" Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi kéo đến bên cửa phòng cảnh biển, tức giận tránh thoát khỏi tay anh, nhìn về phía anh tức giận nói: "Anh kéo tôi làm cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận