Hào Môn Tranh Đấu 5người Tình Bé Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc 5

Tưởng Thiên Lỗi cùng Dường Khả Hinh đi cầu thang xuống phòng ăn, cùng nhìn về phía các bé trong phòng ăn, tất cả đều vô cùng vui vẻ náo nhiệt ăn kem, đều không nhịn được cười.

Kỳ Gia Minh cùng phó quản lý nhanh chóng đi tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tổng giám đốc... Đường tiểu thư... Hoan nghênh đến với phòng ăn Hải Dương!"

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, bộc lộ mỉm cười nhìn về phía Kỳ Gia Minh, âm thanh trầm thấp nói: "Hôm nay các cô bé ở phòng ăn Hải Dương tất cả đều miễn phí, toàn bộ ký tên của tôi, để cho các cô bé vui vẻ chơi đùa..."

"Vâng!" Kỳ Gia Minh nghe xong, tức khắc mỉm cười đáp lại.

Đường Khả Hinh cảm kích quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười: "Cảm ơn anh, tổng giám đốc Tưởng..."

Tổng giám đốc Tưởng chỉ nhàn nhạt cười, tay đặt nhẹ trên eo cô, nói: "Đi vào ngồi đi..."

Kỳ Gia Minh lập tức dẫn Tưởng Thiên Lỗi cùng Đường Khả Hinh đi tới chỗ ngồi trung tâm cách những người bạn nhỏ một khoảng không xa, hai vị Phó quản lý đứng ở vị trí chính giữa, mỉm cười muốn kéo ghế ra.

Tưởng Thiên Lỗi hơi đưa tay, tự mình bước qua, đi tới trước chỗ ngồi, mỉm cười mà phong độ thân sĩ kéo ghế dựa ăn cơm ra...

Đường Khả Hinh đứng thật lâu ở trước bàn ăn, có phần xấu hổ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn cô một cái, hiểu được ý nghĩ trong lòng cô, liền mỉm cười đi qua, nhẹ đỡ eo cô, nói: "Ngồi đi, ăn mặc xinh đẹp như thế... Nên phải có một người thân sĩ chiếu cố mới đúng..."

Đường Khả Hinh nhịn không được nở nụ cười, đành phải nhẹ nhàng kéo váy, nói tiếng cám ơn, liền ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi gật gật đầu, vừa mới muốn vòng qua đằng sau cô, đi tới trước chỗ ngồi của mình, đã nhìn thấy Như Mạt mặt mỉm cười, lướt qua, anh đứng lại, thật sâu liếc nhìn cô một cái, mới hỏi: "Như Mạt? Sao em lại đến đây?"

Đường Khả Hinh cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt cười nói: "Như Mạt tiểu thư..."

Như Mạt vốn là mỉm cười cùng cô gật đầu, mới nhìn hướng Tưởng Thiên Lỗi, ôn nhu nói: "Bởi vì qua hai ngày nữa sẽ đến phần diễn xuất của các bạn nhỏ, cho nên em ở tại viện phúc lợi, hôm nay lúc đi qua, mới phát hiện các bé cũng không ở đấy, sau khi hỏi, mới biết được các bé đến khách sạn này... Liền qua đây..."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, nhẹ gật đầu.


"Như Mạt tiểu thư! Cùng ngồi đi?"Đường Khả Hinh nhìn về phía cô, mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không tiếng động.

Như Mạt liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, lập tức mỉm cười nói: "Không được. Một lát nữa tôi còn cùng với cô giáo, cùng thương lượng chuyện diễn xuất... Các người cứ từ từ dùng..."

Tưởng Thiên Lỗi lúc này mới nhìn về phía cô, nói: "Thân thể em không tốt, đừng làm nhiều việc, có một số việc thật muốn làm, thì cứ giao cho người khác làm đi."

"Được, anh cứ yên tâm!"Như Mạt nói xong, liền mỉm cười xoay người, hướng về vị trí lúc đầu đi tới.

"Ngồi đi..."Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi đưa tay, lại mời Đường Khả Hinh ngồi xuống, còn mình thì gỡ cúc áo, cởi âu phục, đem nó nhẹ khoác sau ghế ngồi, liền chỉ mặc áo sơ mi đen, quần tây cùng màu, tay đỡ cà vạt màu bạc kề sát về phía bụng, vô cùng tao nhã ngồi trên ghế, tính cách vẫn lãnh đạm cẩn thận theo thói quen, vĩnh viễn đều duy trì được phong độ cùng khí chất của một tổng giám đốc nên có...

Không giống với cái tên Trang Hạo Nhiên chết tiệt kia! ! Động một tí liền đùa giỡn người khác! !

Đường Khả Hinh thâm tình nhìn anh.

"Sao vậy?"Tưởng Thiên Lỗi phát hiện ánh mắt này của cô, liền tò mò cười hỏi.

"Không có việc gì!"Đường Khả Hinh chỉ là bật cười nâng cốc nước lên, cũng uống một ngụm nước ấm!

Như Mạt ngồi ở chỗ khá xa, ngưng mặt nhìn qua, thấy hai người bọn họ thân mật hiểu ý nhìn nhau cười, hai mắt của cô khẽ chớp, tay đặt dưới bàn, chậm rãi nắm chặt góc váy...

"Oa! Những loại kem này ngon thật!"Tất cả cô bé, nhìn món kem lửa trước mặt mình, cuối cùng sau khi ánh lửa xanh tắt đi, bỗng nhiên hiện ra thứ non mềm ngọt ngào tựa như tuyết trắng, còn có phần thịt quả, màu sắc tươi đẹp kiều diễm làm cho người ta thực sự cảm thấy vui thích.

Tưởng Thiên Lỗi nghe âm thanh tiếng kêu gọi, liền không nhịn được xoay mặt, mỉm cười nhìn về phía các bé trước mặt.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía các bé cười lớn, nói: "Các bạn nhỏ ơi! ! kem này ăn có ngon không?

"Ăn rất ngon! !"Tất cả các bé đều cầm thìa vui vẻ gật đầu, vừa ăn vừa cười.


"Đó là do người nào mời các em ăn kem?"Đường Khả Hinh lại cười ngọt ngào hỏi bọn chúng.

"Chị! !"Các cô bé lập tức ngửa đầu cười kêu to.

"Sai rồi! !"Đường Khả Hinh cố ý thần bí cười, trong nháy mắt giơ hai tay về phía Tưởng Thiên Lỗi, kêu lên: "Là chú đẹp trai này! ! Nhanh cám ơn chú đi! ! Nếu không có chú ấy, các em liền không được ăn kem ngon như thế đâu...!"

"Cảm ơn chú! !"Các cô bé nghe xong, lập tức vui vẻ cười kêu lên! !

"Cử ra một bảo bối thật xinh đẹp, đứng lên hôn chú một cái! Là ai nào?"Đường Khả Hinh mỉm cười nghiêng đầu, nhìn về phía nhóm bảo bối, giọng nói thanh thúy ngọt ngào kêu lên.

Cô giáo Trần lập tức nhìn về phía bên kia, kêu lên: "Tình Tình? Lại đây hôn chú một cái nào! Cám ơn chú mời mọi người ăn kem."

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt có phần xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười kêu: "Đừng làm loạn."

Tình Tình nghe đến cô giáo kêu mình, từ trước đến nay cô bé rất nghe lời, lập tức đặt thìa xuống, hai mắt to tròn lấp lánh, một bước từ trên ghế ăn cơm, liền nhảy xuống, đi qua các bạn khác, vẻ mặt ngây thơ cất bước, đi tới trước mặt chú, có phần thẹn thùng, mà lại có phần không biết sợ nhìn chú...

Đường Khả Hinh ngẩng mặt cười nhìn về phía Tình Tình đã đi tới trước mặt, lại nhanh chóng nhìn hướng Tưởng Thiên Lỗi, thúc giục: "Tổng giám đốc Tưởng, nhanh lên! !"

Tưởng Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ đưa tay, hơi chống chống lên trán, chăm chú nhìn rất nhiều nhân viên cùng quản lí đều đã đang nhìn mình cười, anh đành phải nặng nề thở hổn hển một hơi, hơi nghiêng người vươn tay, nhẹ vỗ về đầu của cô bé, vuốt vuốt tóc của cô, kêu nhỏ: "Con tên là Tình Tình?"

"Vâng ạ, chú, cám ơn chú mời chúng con ăn kem..."Tình Tình lập tức nghe lời tiến lên, kiễng chân lên, ôm cổ Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ hôn lên trên mặt của anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời có phần xúc động, cảm nhận được sự tinh tế ôn nhu này, nụ hôn mang theo chút ẩm nóng, chạm nhẹ khuôn mặt mình, dường như có chút xúc động từ tận đáy lòng, anh không tự chủ được ngẩng mặt nở nụ cười.

"Oa, Tình Tình tuyệt quá a...! !"Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ vỗ tay, hỏi lại cô bé: "Chú có đẹp trai hay không hả?"

"Đẹp trai!"Tình Tình lập tức có phần thẹn thùng đứng tại chỗ, cúi đầu, âm thanh mềm mại đáp lại.


Tưởng hiên Lỗi không nhịn được giơ cốc nước, cười uống một ngụm nước ấm...

"Tương lai lớn lên, có muốn gả cho chú không?"Đường Khả Hinh lại cười hỏi.


"Phốc!"Tưởng Thiên Lỗi nhịn không được phun một ngụm nước ra, mình phải dùng khăn tay chặn lại, vừa ho khan, vừa không nhịn cười được...

"... ..."Tình Tình do dự một hồi, mới có chút thẹn thùng gật đầu.

Rốt cục Tưởng Thiên Lỗi nhịn không được cười ra tiếng.

Đường Khả Hinh cũng nhịn không được thất thanh cười to, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tình Tình, hai mắt lộ vẻ mất mát, liền quan tâm hỏi: "Tình Tình, con sao vậy? Mắt đã xảy ra chuyện gì? Khóc sao?"

"Bạn ấy lại nhớ cha mẹ rồi !"

Có bạn nhỏ kêu lên.

Sắc mặt Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn về phía cô bé trước mặt, im lặng đứng bên cạnh bàn, một đôi mắt to sáng giống như kim cương, dáng vẻ hơi hiện ra vài phần vô tội, có phần cô đơn, cô dường như hiểu ra liền đứng lên, ngồi xổm trước mặt Tình Tình, vươn tay khẽ vuốt đầu cô bé, ôn nhu hỏi: "Tình Tình! Con nhớ cha mẹ sao?"

Tình Tình trầm mặc gật gật đầu

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức tươi cười ngọt ngào đầy quan tâm, mỉm cười với cô bé hỏi: "Vậy con có muốn tìm cha mẹ không?"

Tình Tình lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vội vàng gật đầu, sốt ruột nói: "Con muốn!"

"Được!" Đường Khả Hinh tự tin đáp lại một tiếng, đột nhiên nâng ngón tay lên, ngay trước mặt Tình Tình, búng ngón tay thật mạnh, một ngọn lửa màu lam, xuất hiện trong không trung.

"Oa..."Tất cả các bé lập tức kinh ngạc kêu to.

Tưởng Thiên Lỗi cũng thâm tình nhìn về phía cô.

"... ..."Tình Tình lại càng cảm giác thần kỳ, trừng đôi mắt to tròn như kim cương, nhìn về phía ngọn lửa màu lam trước mặt.


Đường Khả Hinh tay giữ ngọn lửa màu lam này, mỉm cười nhìn về phía Tình Tình, ôn nhu nói: "Chị cũng giống như Tình Tình, lúc còn rất nhỏ, liền mất đi cha mẹ, bọn họ đều mỗi người một lý do, đi đến một nơi rất xa...Bắt đầu từ lúc đó, chị liền chỉ có một mình... Nhưng chị tin tưởng, chỉ cần chị cố gắng trưởng thành, cuối cùng có một ngày, sẽ tìm được cha mẹ..."

Tình Tình nghe nói như thế, hai mắt lập tức rưng rưng nhìn về phía chị, hỏi: "Chị tìm được cha mẹ rồi sao?"

"Không có..."Đường Khả Hinh lắc đầu, nhìn về phía cô bé mỉm cười nói:"Bởi vì chị còn chưa đủ cố gắng..."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, thâm tình nhìn về phía cô gái trước mặt.

Tình Tình nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại nâng tay đang giữ ngọn lửa màu lam lên cao, mỉm cười nói: "Hiện tại chị vì muốn gặp cha, còn đang phải rất cố gắng, cho nên mỗi một ngày, đều cực kỳ khắc khổ mà học tập, đọc sách... Càng muốn học để mình trở nên kiên cường, dũng cảm... Mặc kệ có bao nhiêu bạn bè, nói chị là một cô gái không có cha mẹ, chị vẫn không sợ! Bởi vì chị biết, chỉ cần chị cố gắng và nỗ lực hươn nữa, thì nhất định có thể gặp lại cha mẹ! Tình Tình và chị cùng nhau cố gắng có được hay không! ? Chúng ta cùng phấn đấu, xem ai ngoan, người nào có thể tìm được cha mẹ nhanh hơn! Hửm?"

Tình Tình nghe lời này, liền lập tức nhìn về phía chị gái thiện lương kia, gật gật đầu.

"Tình Tình rất ngoan! ! Vì khen thưởng Tình Tình nhu thuận nghe lời, chị sẽ đưa một phần lễ vật cho Tình Tình..."Đường Khả Hinh nói xong, nháy mắt mặt bộc lộ nụ cười thần bí, giống như ảo thuật, thu hồi ngọn lửa trong lòng bàn tay, lại khoảnh khắc mở ra, trong tay nhất thời trượt xuống một chiếc vòng cổ ốc biển...

"Oa..."Các cô bé đều kinh ngạc kêu to.

Tình Tình cũng nhất thời hai mắt chớp lóe, nhìn về phía giữa không trung, vòng cổ ốc biển thật xinh đẹp...

"Sợi vòng cổ ốc biển này, vẫn là vòng cổ chị yêu quý nhất, chỉ cần hà hơi thổi vào nó, hạnh phúc sẽ đến... Hiện tại chị đưa cho Tình Tình... Hi vọng Tình Tình sau này có thể hạnh phúc may mắn! Nhưng mà em phải đồng ý với chị, đừng tùy tiện thổi nó, bởi vì hạnh phúc, là phải dựa vào bản thân mình ra sức thực hiện... Cố lên! !"Đường Khả Hinh nói xong, liền mỉm cười cầm lấy vòng cổ ốc biển trong tay mình, nghiêng người tiến lên, nhẹ nhàng đeo cho cô bé...

Tình Tình cúi đầu, mở to mắt, nhìn trên cổ mình đeo vòng cổ ốc biển, cái mũi cay cay, nước mắt như hạt châu nhỏ giọt, nhìn về phía chị gái kia khóc nói: "Cảm ơn chị! Em nhất định sẽ cực kỳ cố gắng trưởng thành, rồi mới tìm đến cha mẹ! Em cũng nghe nói, sau này nếu tìm được bọn họ, tuyệt đối không thể hỏi bọn họ, tại sao không cần em? Bởi vì bọn họ không cần em, nhất định là bọn họ có lý do! Cô giáo nói, không thể trách cha mẹ!"

Đường Khả Hinh hai mắt cũng rưng rưng cười rộ lên, vươn tay, khẽ vuốt mặt cô bé, nhẹ lau nước mắt trên mặt bé, nghẹn ngào nói: "Tình Tình thực ngoan! ! Đây mới là bé ngoan! Bọn họ yêu em, chúng ta cũng yêu em! Hãy cố lên!"

Tình Tình một trận nức nở, nghiêng người tiến lên, ôm cổ Đường Khả Hinh, hiểu chuyện kêu nhỏ: "Cảm ơn chị, chị gái."

Đường Khả Hinh lại càng cười đến xúc động ôm chặt cô bé trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi một bên, trầm mặc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào kia của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng cười rộ lên, hai mắt lóe ra ánh nhìn thiện lương cùng động lòng người... Trái tim của anh đột nhiên thấy ấm áp, cũng thâm tình nhẹ nhàng cười rộ lên...

Như Mạt ngồi ở một bên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đang cảm động tươi cười kia, lòng của cô đột nhiên như bị đâm một nhát, nóng mắt nghĩ chính mình hỗ trợ nuôi dưỡng Tình Tình, cắn chặt răng, xoay vặn siết chặt túi xách trân châu của mình! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận