Một chiếc xe thương vụ màu đen, từ trong thành phố này không ngừng tháo chạy gấp rút.
Uyển Thanh ngồi ở trong xe, laptop để trên đùi, mười ngón tay hoạt động không ngừng, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại chuyện mình và Lãnh Mặc Hàn điều tra có liên quan tới đường đao phía sau Đường Khả Hinh lúc đó, đã từng rất nhiều lần xem xét lại chuyện bị thương khi đó, thân ảnh trong bóng tối kia, hắn ta thật sự rất quỷ mị giống như biến mất trong không khí, mà Lãnh Mặc Hàn cũng âm thầm điều tra các tư liệu của bác sĩ, đều không có manh mối khả nghi nào, cùng với hành động, ngay cả công việc làm của bọn họ ở trong viện cũng không có manh mối gì, chỉ có trong bóng đêm, thân ảnh tối tăm kia, vẫn trải qua nhiều tầng xử lý, mới có được kết quả.
Từ đó hai người gần như không còn thời gian rảnh, thường xuyên trắng đêm không ngủ, một người ở Mỹ, một người ở trong nước, mỗi ngày đều phâ tích và giám sát, chỉnh ra hơn hai ngàn chi tiết hình ảnh, rốt cuộc bị cô phát hiện, một hình ảnh cửa sổ ở trước bệnh viện, có hình ảnh không bình thường, đây quả thật là mắt thường không cách nào phân tích hình ảnh ra, cô dựa vào trực giác chuyên nghiệp, liền thật sự như xuyên qua hình ảnh cửa sổ, xử lý qua laptop, không ngừng phóng to cửa thủy tinh, sau đó mới thông qua phân giải thủy tinh trong kính, từng tầng phần giải đến hình ảnh bên ngoài, rốt cuộc cũng lấy bóng hình, quả nhiên là khuôn mặt một người!
Trong nháy mắt giống như cô phát hiện ra một đại lục mới, lập tức điều tra đối chiếu những khuôn mặt có trong tư liệu bệnh viện mà người bệnh, đối chiếu qua lại khoảng ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tra ra kết quả, rốt cuộc cũng biết được người trong bóng tối, cư nhiên là viện trưởng bệnh viện!! Khuôn mặt của người này là lúc cô về nước, cô và Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng từ trên máy tính mô phỏng lại tình cảnh lúc đó, sau đó từng chút từng chút kiểm tra từng người có trong bệnh viện đêm đó, quả nhiên ở trước một bụi cây tùng, che bóng đen đó đi, vừa vặn góc độ của cửa sổ phản xạ lại!! Nói cách khác, viện trưởng chính là người đêm đó muốn giết Đường Khả Hinh, như vậy, chuyện rượu đỏ, cũng không có vạch trần lúc đó, viện trưởng muốn giết Đường Khả Hinh là có ý đồ gì đây?
Nghĩ đến chỗ này!
Uyển Thanh ngồi ở trong xe, ngón taycàng không ngừng hoạt động, quan sát đến chiếc xe viện trưởng đang lái, đang từ đường lớn Đông Hoàn chạy đi, cô trực tiếp phân phó lái xe nói : “Phía trước một km có một cây đèn giao thông, bây giờ chúng ta ở đường Tây Hoàn, sắp sửa cùng chiếc xe viện trưởng lái chạy song song, sau đó tới giao lộ đầu tiên anh lại quẹo trái, cùng xe của ông ta cách một con phố chạy đi, không được chạy gần quá quá! ! Ông ta có thể là một trong những người áo đen, vì vậy ở bệnh viện đêm đó, ông ta có thể im lặng không phát ra hơi thở biến mất! !”
“Vâng! !” Lái xe nói xong, lại nhanh chóng chuyển hướng chạy đi.
Uyển Thanh ngồi ở trên vị trí, lại nhanh nhăn lông mày nghĩ thầm có quan hệ với chuyện Khả Hinh trúng đao, cô tiếp tục suy nghĩ Như Mạt cũng trùng hợp phát bệnh tim, cô không thể tưởng tượng nổi mà nghĩ, Như Mạt chắc không phải cố ý tiêm thuốc nào đó vào người, dẫn đến vừa vặn lúc đó bệnh tim phát tát, sau đó lại để cho Khả Hinh đổi tim cho cô ta? Chẳng lẽ trước đây, viện trưởng đã biết trái tim của Khả Hinh tương xứng với trái tim của Như Mạt? Không đúng sao? Điên cuồng như vậy? Cô ta muốn đánh bạc bằng tính mạng sao?
Ánh mắt cô liền sáng ngời, dựa vào bác sĩ tâm lý phân tích của mình, nghĩ đến nếu như chuyện này, thật sự Như Mạt là chủ mưu, như vậy có lẽ cô đã hiểu, tổng giám đốc Tưởng đã không còn yêu cô ta, nếu lúc kia, cô ta có được trái tim của Đường Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi vì trái tim đó, cũng sẽ không thể nào lại vứt bỏ cô ta, bởi vì trái tim đó, là Đường Khả Hinh đấy! ! !
Tâm một trận lạnh lẽo! !
Đôi mắt của Uyển Thanh nhanh chóng lưu chuyển, trên trán đổ chút mồ hôi, tuy rằng chuyện của Như Mạt, bản thân không thể lấy chứng cứ, nhưng nếu như đây là sự thật, thì người phụ nữ này thật là đáng sợ! ! Quả thực thật là con rắn lòng dạ độc ác! !
"Phanh —————— “
Một tiếng nổ mạnh! ! !
Thùng xe mãnh liệt lắc lư, laptop phịch một tiếng nện trên mặt đất! !
Uyển Thanh ngẩng đầu, trở tay nắm tay ghế dựa, nhìn về phía lái xe, nhanh chóng hỏi : “Có chuyện gì vậy?”
Một xe thể thao màu bạc phóng nhanh tới lại phịch một tiếng, đụng vào sau xe thương vụ! !
Lái xe trong nháy mắt nhìn về phía trong kính xe, thấy một chiếc xe thể thao màu bạc, dường như sớm có chuẩn bị mà lại xông đến, trong nháy mắt anh nặng đạp trên chân ga, lại để cho xe chạy dọc theo con đường náo nhiệt chạy tán loạn! !
Chiếc xe BMW màu vàng lại như là mũi tên, lưu loát theo sát xe thương vụ phóng nhanh mà đến, lại một mãnh liệt đạp cửa, nặng nề đụng vào!
Lái xe liền đổi hướng đầu xe, né qua chiếc xe BMW màu đen, gặp xe Benz màu bạc, lập tức né qua, lại cấp tốc mà tông vào đuôi xe !
Uyển Thanh lập tức tại thùng xe kêu to : “Phái người tới đây đi theo cô ta, chúng ta bỏ qua cô ta, theo sát viện trưởng quan trọng hơn! !”
“Vâng! ! !” Lái xe vưa lái xe, né qua con đường giám sát và điều khiển của thành phố, ngẩng đầu nhìn một biển quảng cáo tiệm châu báo, anh lập tức giơ súng ngắn lên, nhìn vào kiến chiếu hậu chiếc Mercedes màu bạc chạy nhanh vượt qua tốc độ, gần tới chạy qua xe mình trong nháy mắt, anh ta bắn một phát vào biển quảng cáo, phịch một tiếng, biển quảng cáo rơi thẳng nện xuống, trong nháy mắt sẽ phải nện lên thân xe màu bạc kia! !
Đôi mắt người con gái trên xe đua lóe lên, nghiêng xe lưu loát mà thay đổi tay lái, lại để cho xe chuyển một cái thật nhanh, tránh được biển quảng cáo nện xuống, lập tức đạp chân ga lại lần nữa, đi thẳng phía trước đuổi theo xe thương vụ! !
Một trận báo động truyền đến, ô ô ô mà truyền đến! !
Xe thương vụ xảo diệu mà tránh đi tuyến đường chính chủ yếu, mượn hẻm nhỏ bên ohair, nhanh chóng đụng qua mấy tiệm trái cây, hướng đường lớn Đông Hoàn nhanh chóng chạy tới, vừa chạy nhanh ra hẻm nhỏ, phịch một tiếng, xe Benz chặn ngang xông thẳng đến! ! !
Cả người Uyển Thanh nghiêng theo thân xe, nặng nề nện ở trước cửa xe, hai tròng mắt của cô đầy tức giận, từ sau eo rút súng ngắn ra, cờ-rắc một tiếng, muốn đi ra xe thương vụ! !
“Không nên! !” Lái xe nói xong, xoaytay lái, quét ngang quán nhỏ náo nhiệt phía trước đường đi, trước khi xe cảnh sát đến, lại như là mũi tên phóng thẳng chạy nhanh mà đi! !
Người phụ nữ trên chiếc Mercedes, nắm tay lái, cười lạnh, lại mãnh liệt đạp chân ga thẳng tháo chạy mà đi! !
Hai chiếc xe, như là ánh sáng mũi tên điên cuồng, ở dưới mặt trời rực rỡ dưới bầu trời, tránh đi từng chiếcxe, xông qua vô số đèn đỏ, cuối cùng một đường chạy nhanh tới ven hồ Tây Hoàn, người phụ nữ nắm chặt tay lái mắt thấy xe thương vụ thắng gấp dừng ở một gốc cây liễu, cô ta cũng trong nháy mắt nặng đạp phanh lại, ngừng ở phía trước! !
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, gió nhẹ quét.
Cửa xe thương vụ trong nháy mắt mở ra, Uyển Thanhmặc quần áo liền có đai lưng màu trắng, âu phục màu vàng nhỏ, cột tóc đuôi ngựa, chậm rãi mà đi ra...
Người phụ nữ trên xe Benz cũng mỉm cười, đem trong tay kính râm quăng ra, mặc váy ngắn màu trắng bó sát, khoác áo lửng màu xám, cũng chậm rãi mà đi xuống, nhìn Uyển Thanh, như là thấy được con mồi mình đi săn, không che giấu chút phấn khởi nào, lái xe bị thương chóng mặt ở bên cạnh xe, hai bên có lẽ chỉ cần mười lăm phút đến! !
"Cô có chuyện tìm tôi?” Uyển Thanh mỉm cười mà nhìn về phía cô gái vô cùng dịu dàng thanh tú đối diện, nhạt như gió hỏi.
“Phải” Cô ngọt ngào cười nói.
“Cô có bản lãnh mang tôi đi sao?” Uyển Thanh lại mỉm cười, nhẹ tay vịn thân xe, nhìn về phía cô gái đối diện hỏi.
, tên là Lâm Đình, ánh mắt sắc bén mà sâu kín nhìn về phía Uyển Thanh, tươi cười như đã tính trước, nhàn nhạt nói : “Tôi chỉ sợ lúc đó, bản thân cô lại không thể chờ đợi được mà đi theo tôi!”
“A? Nắm chắc như vậy ả?” Uyển Thanh cười rộ lên nhìn về phía cô ta.
Lâm Đình không nói gì thêm, chẳng qua là nặng nề thở ra một hơi, hơi cúi đầu, sắc mặt hơi thu...
Uyển Thanh chỉ là nhàn nhạt mà nhìn cô ta, ngón tay để xuống bên cạnh chẳng qua là nhẹ nhàng mà khẽ động...
Một trận gió thổi tới.
Lâm Uyển trong nháy mắt cầm lên hai cây súng, giống như tia chớp nhanh chóng nổ súng về phía Uyển Thanh, Uyển Thanh rồi lại nghiêng người tay chống đỡ thân xe nhảy qua, thuận tiện bung mui xe, viên đạn trong nháy mắt đánh trúng vào trước mui xe, liền chỉ còn sương mù màu trắng kéo dài, Uyển Thanh rơi xuống đất bên thân xe khác, cô cầm cây súng, nhắm ngay người con gái kia phịch một tiếng, chuẩn bị mà bắn một phát súng, ở giữa cánh tay cô !
Lâm Đình trong nháy mắt, hai chân nhẹ nhảy dựng lên, trên không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tránh đi viên đạn của Uyển Thanh, tùy ý máu chảy ướt át trong nháy mắt, thân thể nặng nằm rạp trên mặt đất, hướng phía hai chân ở gầm xe Uyển Thanh nặng nề bắn một phát súng, chân của Uyển Thanh liền trúng đạn, mặt của cô hiện lên đau đớn, rồi lại một tay nặng nề chống trên đất trước mặt tung người dựng lên, vừa muốn nhảy lên trần xe, bị một thân ảnh màu trắng sớm đã chuẩn bị mà đứng ở trần xe, đạp một cước vào bụng, cô đau đớn mà nằm gập xuống đất! !
Lâm Đình mãnh liệt tung người hạ xuống, nha kêu một tiếng, muốn vung ra lợi đao, muốn cắm thẳng vào bờ vai của cô, Uyển Thanh xoay người, hai tay nặng chấp nhanh cổ tay của cô ta, giơ chân lên đạp cô ta, Lâm Đình trong nháy mắt quay người, bên cạnh xoáy xoay thân thể lại, cũng đã ác độc vặn hai cổ tay của Uyển Thanh lại, đưa lưng về phía mình, chỉ nghe từng đợt răng rắc xương cốt đứt gãy, Uyển Thanh chưa từng thừa nhận đau đơn lớn như thế, ngẩng mặt quát to một tiếng! !
“Chỉ bằng cô dám đấu với tôi! ?” Lâm Đình vung đao ra, thừa dịp hai tay của Uyển Thanh vô lực, lại muốn cắm xuống vị trí vai toàn thân tê liệt của cô, Uyển Thanh nha một tiếng, chịu đựng cơ thể vô cùng đau đớn, quay người giơ hai chân kẹp chặt cổ Lâm Đình, trong nháy mắt xoay người! !
Cơ thể Lâm Đình theo hai chân của cô mãnh liệt xoay tròn, đầu nặng nề đập xuống đất, đao bỏ ở một bên.
Uyển Thanh nặng thở phì phò hơi thở, đem hết toàn lực muốn kẹp chặt cổ Lâm Đình, giơ tay trái còn chút lực lên, đầu ngón tay bò qua bùn đất muốn cầm cây đao...
Lâm Đình thấy thế, hai mắt sắc bén mà lóe lên, nha một tiếng phẫn lực lớn, hai tay trong nháy mắt nắm chặt một chân dài của Uyển Thanh, vặn gãy về hường ngược lại! !
"A! !” Uyển Thanh nặng nề nằm rạp trên mặt đất, đau đến tê tâm liệt phế.
Lâm Đình lập tức đứng dậy, trong nháy mắt phẫn nộ mà phóng ra phi tiêu, đâm vào bên trong hai bên vai của Uyển Thanh, mũi tên lúng xuống bên trong xương cốt, nặng nề kéo một phát, máu tươi thẳng phún ra đây! !
“A ————” Uyển Thanh lại một hồi thống khổ mà ngửa đầu kêu to! .
“Tôi nói rồi! !”Lâm Đình tàn nhẫn kéo dây thừng, nghiêm túc nói : “Tôi nói rồi! ! Đến lúc đó cô phải ngoan ngoãn đi theo tôi!”
Cô nói xong, lại trong nháy mắt nặng nề kéo một phát! !
Uyển Thanh lại một trận đau đớn hít thở không thông, cuối cùng té xỉu ở trên mặt đất! !