Sau khi cử hành nghi thức khai mạc, các phục vụ rượu sẽ phải tham gia cuộc thi viết, sau đó sẽ trả lời phỏng vấn của phóng viên. Các thành viên trong ban giám khảo, bao gồm Vitas, Laurence, còn có Bác Dịch đồng thời thu gọn bài rồi đứng dậy, dựa theo quy định của trận thi đấu lớn, không được lấy bất cứ lý do gì để có thể gặp mặt thí sinh. Nếu phát hiện có người làm trái với quy định, sẽ phải rút lui khỏi cuộc thi đấu, thậm chí phạt tiền mười triệu đô la Mỹ, bị khiển trách.!!
Sau khi thu gọn hồ sơ, Vitas vô cùng lo lắng quay đầu nhìn về phía học trò đang đứng đằng kia.
Đường Khả Hinh lập tức bị một nhóm phóng viên vây quanh, muốn phỏng vấn cô, nhưng cô chỉ mỉm cười, hơi nâng tay lên, mấy người bảo vệ lập tức tách nhóm phóng viên ra, cô liền lặng lẽ rời khỏi.
Bác Dịch cũng đứng một bên, nhìn bóng lưng lặng lẽ rời đi của Đường Khả Hinh, cũng vô cùng lo lắng nói: “Lần thi viết này, nói về lịch sự rượu đỏ hàng nghìn năm trước, gần đây cô ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết thi viết có qua hay không, tôi thật sự không ôm nhiều hi vọng.”
Vitas nghe lời này, hai tròng mắt cũng lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng vẫn là có lòng tin đối với học trò của mình, bởi vì cho dù bình thường cô có bận như thế nào, dù có phát sinh chuyện gì, cho tới bây giờ vẫn không quên luyện tập... Lần này chỉ là một bài thi viết, sẽ không có quá nhiều khó khăn!
**
Khách sạn Á Châu!
Một công trình kiến trúc màu trắng mười hai tầng, bình thường tầng trệt dùng để tổ chức các loại yến tiệc lớn nhỏ khác nhau, lần này được sử dụng để tổ chức cuộc thi đấu rượu đỏ quy mô lớn. Xung quanh tầng trệt bố trí vô số bảo vệ đứng canh từ trong ra ngoài, nhân viên công tác ra ra vào vào tấp nập, đang cùng mấy thành viên của hiệp hội rượu đỏ, còn có một số thư kí của quan chức địa phương phái qua, bắt đầu kiểm tra đối chiếu địa điểm, tiến hành sắp xếp và theo dõi, tầng thứ năm tới tầng mười hai, tất cả đều là chỗ nghỉ ngơi của các thành viên hiệp hội rượu đỏ cùng các phục vụ rượu, còn có rượu đỏ để cho bọn họ có thể nghỉ ngơi và thư giãn.
Đường Khả Hinh đi ra, phía sau là Thi Ngữ, bước nhanh đến tòa nhà phụ, nhìn thấy vô số bảo vệ đứng trên sân cỏ màu xanh lục, mỗi người đều nghiêm túc quan sát chặt chẽ tại vị trí của mình. Một số thành viên hiệp hội rượu đỏ, có lẽ là ban giám khảo, bao gồm cả George phu nhân, đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, tiếp nhận phỏng vấn của nhóm phóng viên. Mấy nhân viên phục vụ bên kia, biết được đã khai mạc xong, tất cả đều nhao nhao bê những đĩa trái cây đi tới, cô chỉ liếc qua một cái, liền trực tiếp đi về phía trước.
Phòng nghỉ tầng thứ mười hai.
Đường Khả Hinh bước nhanh vào, cũng đã nhìn thấy bác Phúc cùng Lâm Bạch Bạch đội chiếc mũ nồi, mặc áo sơ mi trắng, quần đùi màu lam, đeo một hồm thuốc, nhìn về phía bên này. Cô lập tức cảm kích cười rộ lên, nhìn về phía bọn họ, kêu nhỏ: “Bác Phúc!! Bạch Bạch! Hai người vất vả rồi!”
“Không vất vả!” Bác Phúc nói xong, lập tức vung tay áo, bởi vì bây giờ Bác Dịch là ban giám khảo và là một trong những người chủ khảo, cho nên không thể đến gần Đường Khả Hinh, cũng không có cách nào châm cứu cho cô được cho nên hôm nay nhờ bác Phúc đến đây, ông lão ngày càng dẻo dai, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại hết sức rõ ràng nói: “Nằm xuống đây!!"
"A?” Đường Khả Hinh kỳ quái ngẩng đầu, nhìn bác Phúc nói: “Nằm... Nằm xuống? Không phải châm cứu ở tay sao?”
Lâm Bạch Bạch trực tiếp nhìn về phía Đường Khả Hinh cười rộ lên nói: “Đương nhiên không phải!! Không phải bác Phúc nói tử cung của cô có vấn đề sao? Ông ấy tự mình trở về thôn một chuyến, lấy ít thảo dược thượng đẳng, điều trị cho cô, nhưng chủ yếu vẫn là ở tay!”
“A!” Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ biết gật đầu.
Thi Ngữ lập tức đi lên phía trước đỡ Đường Khả Hinh, có chút không hiểu khẩn trương nói: “Đường tiểu thư, trước hết cô nên tắm rửa một chút, sau đó tiếp tục!”
“Được...” Đường Khả Hinh đáp, đành phải nhanh chóng đi vào phòng tắm!!
Lâm Bạch Bạch không có thời gian để ý đến hắn, chỉ là theo dặn dò của bác Phúc, mang ngải cứu, quế viên, hoa tiêu cùng một chút dược liệu, đặt bên trong một tấm vải, cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng đập nát. Bang bang phanh, sau khi đập xong, lại cho vào một tấm vải mỏng bọc lại, đi tới bên cạnh cầm máy sấy. Lúc này, Đường Khả Hinh đã mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, mái tóc dài xõa xuống vai đi ra, Thi Ngữ vội vàng đỡ cô nằm xuống...
Lâm Bạch Bạch lập tức đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, ngồi bên giường, vén y phục của cô lên, cầm máy sấy hong khô phần rốn của cô.
Thi Ngữ cùng hai người giúp việc, hết sức kỳ lạ nhìn động tác này của Lâm Bạch Bạch, đang suy nghĩ hong khô rốn để làm gì? Lúc này Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, cùng Nhã Tuệ cũng đồng thời đi tới, vô cùng khẩn trương nhìn.
Lâm Bạch Bạch trong nháy mắt thấy bác Phúc cầm lên kim châm, liền trực tiếp bôi thuốc bột vào rốn Đường Khả Hinh, lại dùng miếng vải màu trắng, giữ chặt chỗ này.
Đường Khả Hinh nằm trên giường, không hiểu sao cảm thấy ấm áp, lan tỏa khắp bụng, cô hết sức tò mò muốn nhấc đầu lên liếc mắt nhìn, kia rốt cuộc là thứ gì.Lâm Bạch Bạch nhấn một cái, đem đầu của cô đè xuống, sau đó theo chỉ thị của bác Phúc, ngón tay bắt đầu phía trên vị trí rốn của Khả Hinh, tìm kiếm huyệt vị của cô, liền muốn tự mình cầm kim châm xuống.
“Cô làm cái gì vậy?” Bác Phúc nhíu mày chặn lại kim châm, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch!
Lúc này, Lâm Bạch Bạch mới biết mình không thể châm, dáng vẻ xấu hổ, cười tươi lấy lòng, nhìn bác Phúc nói: “Cháu cũng chỉ muốn giúp bác? Bác Phúc, hai ngày nay cháu cũng đã biểu hiện rất tốt rồi? Tại sao vẫn không thể thu nhận cháu làm học trò?”
"Cô không có tuệ căn!! Quên đi!” Bác Phúc nói xong, liền cầm châm, bước lên một bước, bắt đầu châm cứu cho Đường Khả Hinh.
Phốc! Mấy người Tô Lạc Hoành bọn họ nghe nói chuyện của Đường Khả Hinh, vội vàng chạy đến xem cô thế nào, lại nghe thấy lời bác Phúc nói, anh nhịn không được che miệng cười chế nhạo.
Lâm Bạch Bạch trong nháy mắt quay mặt sang, nhìn trừng trừng vào dáng vẻ kia của Tô Lạc Hoành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cười cái gì mà cười? Anh có tuệ căn thì rất giỏi à. Cha tôi nói những người có tuệ căn, toàn bộ đều là hồ lô chuyển thế. Quái vật!”
“Cô......” Tô Lạc Hoành muốn xông lên đánh cô!!
“Được rồi!” Lâm Sở Nhai nhất thời cũng khẩn trương kéo anh, nói; “Loại chuyện nhỏ này mà cậu cũng tính toán!!”
Tô Lạc Hoành nghe lời này, nhíu mày thở dốc nhìn về phía Lâm Bạch Bạch.
Lâm Bạch Bạch cũng thở dốc nhìn về phía Tô Lạc Hoành.
Bác Phúc không để ý đến hai người này, mà chuyên chú châm cứu cho Đường Khả Hinh, sau đó lại mở một bao châm khác, nâng hai tay của Đường Khả Hinh đồng thời châm xuống.
“Ách... Cháu bị thương tay trái, tại sao muốn châm cứu cả tay phải?” Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn về phía bác Phúc hỏi.
“Tây y chú ý đến một bộ phận! Trung y chú ý sự cân bằng! Kinh mạch trong cơ thể đều thông với nhau, nếu như gặp chuyện không may rất có thể ảnh hưởng đến việc lưu thông huyết mạch! Thậm chí vết thương ở chân, sẽ châm cứu, từ trên xuống dưới!” Bác Phúc nói xong, liền nâng hai tay Đường Khả Hinh, hướng tới huyệt vị ở lòng bàn tay cô châm xuống.
Đường Khả Hinh có chút khẩn trương nhắm mắt lại, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới lúc ở vườn nho, lúc Bác Dịch châm cứu cho mình, Trang Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt thâm tình.
Lâm Bạch Bạch lập tức theo lời dặn của bác Phúc, lại chuẩn bị thuốc bột thật tốt, dùng giấy bọc lại, đem đốt lên rồi thổi tắt, khói bay ra như khói thuốc lá, hương thơm của loại thuốc này lâp tức tràn ngập căn phòng, lại cẩn thận từng li từng tí đặt lên hai huyệt vị hai bên của Đường Khả Hinh.
"Sáng hôm nay, tay có cảm giác tê dại cùng run rẩy không?” Bác Phúc nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.
“Có!” Đường Khả Hinh lập tức nói.
Bác Phúc nhíu mày căng thẳng, lại tiếp tục tận lực châm cứu cho Đường Khả Hinh.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua.
Trong quá trình châm cứu, Đường Khả Hinh vì mệt mỏi cả đêm qua, tiện thể nhắm mắt lại, cảm giác được sinh mệnh trong giây phút này không ngừng lắng xuống.
Từng làn khói lơ lửng bay, tới bên cạnh cửa sổ sát đất, tới nơi có ánh sáng như thiên đường đó, càng lúc càng sáng, càng sáng.
Phía trước vang lên từng đợt tiếng róc rách, mờ ảo truyền đến, như trong giấc mơ thơ mộng của biển cả.
Rừng trúc, cho thấy trong sinh mệnh chỉ có một màu xanh lá cây, đung đưa xào xạc. Phía trước, bảy thác nước rào rào chảy xuống, dưới hồ dội lên từng đợt khói xanh. Trong ao sen lấp ló những đóa sen hồng, vô số những cánh bướm vỗ cánh tung bay như trong xứ sở thần tiên. Một luồng gió mạnh mẽ thổi tới, một thân ảnh màu trắng phiêu dật, phóng khoáng nhẹ nhàng vỗ cánh bay tới. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng, để lộ sự rực rỡ nhất trong sinh mệnh. Kinh ngạc vỗ đôi cánh xanh biếc của mình, nhìn về phía phong cảnh trước mặt, cuối cùng cô vỗ mạnh đôi cánh lập tức bay lên giữa khung cảnh thần tiên này, nhẹ nhàng đứng trên một lá sen lớn, lấy trời làm chăn, lấy lá làm giường, cứ như vậy hạnh phúc hưởng thụ những điều ngọt ngào nhất trên thế giới này, tự mình có thể tìm thấy thiên đường trên mặt đất, cũng không cần phải cố gắng hết sức bay lượn.
Cô ngửa mặt đón những cơn gió trong veo, thu hồi lá sen, muốn trốn mãi trong thế giới ôn nhu và hạnh phúc này, ngày qua ngày, năm qua năm!!
Phong cảnh mộng ảo, vẫn lộng lẫy như trước!!
Dần dần cô ở trong xứ xở thần tiên này, mất đi sự chờ mong và mới mẻ, mất đi nụ cười, hai chân co lại, vô cùng cô đơn cùng mù mịt.
Một luồng gió lại mạnh mẽ thổi tới, lướt qua hồ sen, thổi đến những bụi gai tạo ra những âm thanh khủng bố.
Cô lập tức từ trong lá sen ngẩng đầu, nhìn về phía khu rừng tối tăm bên ngoài tiên cảnh, nghe nói nơi đó có vô số ma quỷ, vô số những gai cùng quái thú, có vô số thực vật đang vươn mình giống như nanh vuốt của ma quỷ, điên cuồng hét lên, đó là một nơi khủng bố, một nơi u ám lạnh lẽo cùng vô tình. Không bao lâu sau, vô số sinh linh, thậm chí những con bướm nhỏ nhẹ nhàng nhắc nhở cô, không được bước đến chỗ kia... Cô lại thong thả ngồi trong lá sen, thân ảnh mờ ảo, có lẽ đã ở trong xứ xử thần tiên này quá đâu, cô bắt đầu tưởng tượng ra những chiếc gai kia mà đâm vào những đầu ngón chân mình chắc sẽ rất đau, nhưng lại quyến rũ mê người, hấp dẫn cảm giác đau đớn dần tái sinh trong cơ thể.
Dần dần, hô hấp càng lúc càng gấp, càng lúc càng gấp...
Trong nháy mắt cô vung đôi cánh xanh biếc của mình lên, hai mắt càng phát ra tia sáng, nặng nề thở gấp, không nhìn tất cả tiên cảnh hạnh phúc trước mặt, trong nháy mắt cô đứng dậy tung cánh bay thẳng về hướng khu rừng rậm u ám kia, vô số bụi mận gai lập tức dựng lên, muốn đâm vào cơ thể thuần khiết mộng ảo của cô bé này. Cô lập tức cảm nhận được một trận đau nhói trên cơ thể, xúc động tiếp tục bay, không quan tâm việc đầu ngón chân đang chảy máu, những nanh vuốt của ma quỷ cào lên khuôn mặt nhỏ bé đầy máu. Cô lại không quan tâm đến tất cả đau đớn này, thân thể ngày càng bay vào sâu bên trong, cuối cùng cô cũng bay qua khắp nơi của khu rừng rậm ma quỷ này.
Một trận gió nhẹ thổi đến.
Bờ bên kia, cô đứng trong gió, nhìn về phía khu rừng hắc ám ma quỷ kia, còn mơ hồ có thể thấy được khung cảnh thần tiên bên kia. Khuôn mặt cô tràn đầy máu, hai tay đau đớn, váy dài bị xé rách, hai tròng mắt dần dần lấy lại ánh sáng rực rỡ, không hề lưu luyến, trong nháy mắt vung cánh lên, mỉm cười hướng về phía bầu trời rộng lớn mà bay thẳng lên, vô số tiếng sấm cùng nhưng tia chớp đánh xuống, lại vẫn không thể ngăn cản cô bay về phía trước.
Trong nháy mắt!!
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh choàng mở ra, nhìn căn phòng mình đang nghỉ ngơi, làn khói vẫn quanh quẩn, cô lại kinh ngạc ngồi dậy, nhìn không gian xung quanh, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, trên trán cô đổ đầy mồ hôi, hai mắt ngấn lệ.
“Đường tiểu thư...” Thi Ngữ có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, không hiểu chuyện gì, nơm nớp lo sợ kêu nhỏ; “Cô... Có chuyện gì vậy?”
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ cũng hết sức kinh ngạc ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh, hai tay ôm lấy bả vai của cô, lo lắng hỏi; “Em làm sao vậy?”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Thanh mỉm cười bước vào, phía sau cô là một người phụ nữ có vóc người cao gầy, mặc trang phục màu đen, khuôn mặt đã tốt hơn, là cô gái có dung mạo xinh đẹp động lòng người, chỉ thấy cô thập phần tôn kính và lễ phép nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Chào cô, Đường tiểu thư, tôi là thư kí trưởng của ban giám đốc, Ngải Giai. Sau khi cô kế thừa hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu của Đường tiên sinh, cũng trở thành lãnh đạo hàng thứ ba của tập đoàn Hoàn Cầu!! Hôm nay chúng tôi qua đây, mong cô kí tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.! Chỉ cần chữ ký của cô, quyền nắm giữ cổ phần trên hợp đồng, cùng toàn bộ tài sản lập tức sẽ có hiệu lực. “
Đường Khả Hinh vẫn như cũ nặng nề thở dốc, trên trán đầy mồ hôi nhìn về phía Ngải Giai, hai mắt trừng lớn sáng lấp lánh, nhớ tới khung cảnh trong mơ kia, một trận lạnh lẽo ập đến. Biết bác Phúc đã châm cứu cho mình xong, cô lập tức nâng chăn lên, sốt ruột cùng khẩn trương nói: “Lập tức xuất phát!! Tôi muốn tới bệnh viện!! Lập tức tới bệnh viện!!”