Những lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn càng nhíu mày nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghi hoặc không hiểu hỏi: “Anh nói trước và sau khi vụ án xảy ra, anh đã từng tới đây?”
“Trước khi xảy ra vụ án” Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng mặt, nhìn toàn bộ bố trí của phòng bếp, những chiếc dao lấp lánh, mọi thứ đều tinh xảo, ánh lên tia sáng sắc bén, anh thậm chí quen thuộc đến nỗi đến trước bàn bếp, tay hướng vào trong kéo ra, quả nhiên cũng có thể thấy được vô số các loại dao ăn được chế tác tuyệt mỹ, đáy mắt anh hơi xao động, một chút ký ức như còn đọng lại, anh yếu ớt nói: “Từ khi chú Đường cùng Hoàn Cầu chúng ta phá vỡ cổ phần sau này, tôi bởi vì rất nhớ chú ấy, nhớ tới công ơn người đã nhiều lần chỉ dạy, liền luôn luôn tìm đủ mọi cớ để thấy ông, tôi còn nhớ có một lần...”
Anh dừng lại một chút, trên mặt là thần sắc vui sướng của một người con trai khi nhìn thấy cha mình, cười rộ lên nói: “Đêm hôm đó tới gặp chú ấy, đã là chín giờ tối, lúc đó vệ sĩ tìm tôi khắp nơi, tôi lại lén lút đi vào trong khách sạn, tới nơi này... Chú Đường bình thường, không qua đêm ở phòng làm việc, ngay cả xem văn kiện, đều là sáng sớm mới đến, ở phòng làm việc sau khi xem xong, lại đi vào phòng bếp, chú ấy có nói qua với tôi, sông ở trên đời không được quên những cái căn bản nhất, ông ấy đầu tiên cũng chỉ là một người chế biến thức ăn, sau là chủ tịch của cả một tập đoàn...”
Chú Chu cùng vị cảnh sát trẻ tuổi, còn có Từ Chí Hào đều trầm mặc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên gương mặt yên lặng có chút buồn bã, chỉ cần nhớ tới Đường Chí Long ở ngục giam chịu khổ, trong lòng anh lại có vô hạn đau đớn, anh thở dài mấy hơi, chậm rãi nói; “Ông ấy chế biến thức ăn, đều là những món ăn ngon nhất trên đời. Đêm hôm đó, tôi lại một lần nữa len lén đi tới phòng bếp, trốn ở trong khe cửa, nhìn thấy ông ấy trầm mặc một mình cầm các loại thảo dược, từng chút từng chút ăn thử... Bởi vì có một khách hàng tuổi chừng hơn 70 là một vị chủ tịch giàu có, đi tới khách sạn, vì quá mức tưởng niệm phu nhân vừa qua đời, bi thương quá độ, không thể nuốt trôi được cái gì, bác sĩ đi theo lúc đó, cũng lo lắng vạn phần, nói nếu như chủ tịch không ăn được cơm, vô cùng có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng vị chủ tịch đó, vẫn như cũ ngồi ở phòng ăn nơi ông hay ngồi cùng vợ mình, nhìn khói bếp, nhìn cảnh vật xung quanh, một mực yên lặng rơi lệ... Chú Đường bởi vì biết chuyện này, liền lấy những vị thuốc đông y mà bác sĩ kê đơn thử ăn, muốn tìm ra một chút linh cảm, dùng dược liệu phối hợp với nguyên liệu nấu ăn, để khách hàng vừa có thể hưởng thụ những mỹ vị của thức ăn, vừa có được thân thể khỏe mạnh...”
Thanh âm người đàn ông trầm xuống khi nói về cuộc đời của người chú mà mình coi như cha ruột này, có lẽ, đáy lòng anh đã quá mức đau thương, chỉ cảm thấy đôi mắt mãnh liệt, nhìn về phía nóc lò kim loại, yếu ớt nói: “Cho nên đêm hôm đó, chú Đường đã một mình, đứng ở dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn trong phòng bếp, đem một phần thảo dược ăn thử, một bên vừa nhai, một bên vừa cảm thụ, cũng không lâu sau, khoang mũi ông ấy đã chảy đầy máu tươi...”
Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn anh.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, phải cố kiềm chế lại, mới nghẹn ngào nói; “Bởi vì là dược ba phần độc, lúc ông ấy thử dược, thân thể dĩ nhiên cũng sẽ bị tổn hại, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, nhưng ông cũng chỉ lấy tay quệt quệt vài cái, yên lặng lau qua, hình ảnh này, vẫn luôn in dấu trong ký ức của tôi cho đến tận hôm nay... Tôi đang suy nghĩ, phải là một người như thế nào, để khi đối mặt trước thời gian cận kề, ông ấy vẫn có thể tĩnh lặng như nước vậy...”
Chu Lịch Bình chưa từng nghe qua chuyện này của Đường Chí Long, liền hết sức kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Yết hầu không ngừng di chuyển, Trang Hạo Nhiên yếu ớt hồi tưởng lại hình ảnh của một tối kia, âm thanh chậm rãi nói: “Đêm hôm đó, chính mắt tôi thấy chú Đường, dùng số thảo dược khó nuốt kia, chế biến thành những món ăn thật đẹp mắt: món canh nóng cuồn cuộn bóc khói nghi ngút, lá cẩu kỷ(1 vị thuốc Đông y) non mềm, xanh mướt, nhìn ông vì nấu ra một món ăn mỹ vị mà gương mặt cuối cùng cũng bộc lộ chút an ủi tươi cười, trong lòng tôi lại thấy chua xót, rốt cuộc có bao nhiêu người, hiểu rõ, cảm phục trước tinh thần vĩ đại của bậc vĩ nhân này?”
Chu Lịch Bình lại trầm mặc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở một cái, đứng ở chỗ nào đó trong phòng bếp, lại ngẩng mặt tiếp tục bất đắc dĩ nói; “Thỉnh thoảng, tôi cùng ông ấy đến thâm sơn hoang dã, đến những cánh đồng ruộng trong rừng, nhìn ông thường xuyên một mình, ngồi xổm trước một mảnh ruộng nhỏ, tiện tay cầm lên một cây rau dại, liền như vậy bỏ vào trong miệng nếm thử, ánh mắt lộ ra một chút gì đó xa xăm, nhìn về phía từng mảng thóc vàng óng, lại đến các loại cây nông nghiệp, ở giữa đất trời bừng bừng sức sống, sắc mặt của ông lại trầm xuống nói: Hạo Nhiên à, thế gian này, cực khổ nhất, chính là mỗi ngày mỗi đêm, các dì cùng các chú nông dân không ngừng lao tâm khổ tứ tạo ra được nguyên liệu nấu ăn vì thức ăn của nhân loại, từng hạt gạo này, từng cọng rau này, chính là toàn bộ sinh mệnh của bọn họ, bọn họ là sáng kiến vĩ đại nhất của tạo hóa thiên nhiên, đón gió, dầm mưa dãi nắng, thẳng cho đến khi, eo cong, mặt phong sương như dao cắt..., Thế nhưng công sức họ bỏ ra lại chẳng được hồi đáp là bao, hằng năm mùa rau dưa, đều qua tay mấy lần gian thương, dùng giá tiền thấp nhất đổi lấy công sức vất vả cực nhọc của họ. Thế nhưng con phải tin tưởng chú, thế gian có quá nhiều điều phải chờ đợi, không ai có thể vĩnh viễn giữ được một phần lợi ích đến vĩnh cửu, cái gọi là mất cân bằng sẽ xuất hiện, cuối cùng hướng tới diệt vong, nếu như cứ phát triển theo chiều hướng này, vô cùng có khả năng, đất đai khô hạn sẽ xuất hiện càng nhiều, khi đó cả mảnh đất tràn đầy nguyên liệu nấu ăn trân quý mà con đang nhìn thấy trước mặt, đều theo thời gian, mà biến thành mọt bãi đất hoang... Bởi vì không có ai lại nguyện ý, dùng tiền tài cùng đổ mồ hôi công sức ra để cải thiện lại mảnh đất đã không còn giá trị này...”
“Vậy phải làm thế nào ạ?” Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên, đứa nhỏ ngồi xổm trước mảnh ruộng, nhìn người chú của mình...
Đường Chí Long mỉm cười quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy cưng chiều, vươn tay, khẽ vuốt đầu cậu bé, đem rau dại trong tay, đưa tới bên miệng cậu, nói: “Ăn thử không?”
Cậu bé nghe lời chú, bỏ rau dại vào trong miệng nhai nhai, khuôn mặt nhăn lại đau khổ nhổ ra, nói: “Thật là khó ăn a!”
Đường Chí Long thất thanh cười to, lại nhẹ kéo bả vai của đứa bé, thở dài nhìn về phía ruộng lúa mênh mông, hai tròng mắt tràn ngập lo lắng lại pha chút chờ mong, nói; “Nếu muốn trở thành người có địa vị, con phải nếm qua cay đắng, khổ đau, nếu muốn vì xã hội này mà làm chút chuyện, lại càng phải hiểu khó khăn của thế gian này, chú luôn khát vọng có một trạm chung chuyển rau dưa, Hoàn Cầu chúng ta tự mình mua được những cây rau tươi mới nhất... Thế nhưng cái này cũng chỉ là trị phần ngọn, bằng sức của một người, sao có thể thay đổi được cả xã hội này chứ?!”
"Vậy phải làm sao để trị tận gốc?” Cậu bé hỏi.
Đường Chí Long thật sâu nhìn về phía cậu bé thiện lương đôi mắt to tràn ngập hiếu kỳ, mặt hiện lên tươi cười, vươn tay vỗ nhẹ mặt cậu, cúi đầu cẩn thận nói: “Con chính là gốc a... Hạo Nhiên...”
“A?” Cậu bé thật sự không hiểu.
“Ha ha ha...” Đường Chí Long ngẩng mặt hào sảng tươi cười, ý cười ấy, không ngừng truyền khắp cánh đồng, vang vọng khắp rừng rậm, lại thong thả theo thời gian, trở lại thực tại.
Bên trong phòng bếp, là một mảnh tĩnh.
Trang Hạo Nhiên nhớ lại Đường Chí Long, người cha đã cho mình hiểu được thế nào là hạnh phúc của nhân gian, trong tâm anh không khỏi dấy lên một trận kích động, nhớ tới ngày đó từ mọi người, anh biết được tin xấu, toàn bộ thế giới trong mắt anh dường như hoàn toàn sụp đổ, bi thương khóc đến không thở nổi, không ngừng rơi lệ, ôm đầu kêu to: “Chú———— chú ơi ———— “
Một trận bi thương trong nháy mắt ùa đến, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu, không cho mọi người thấy được giọt lệ trên khóe mắt anh, dường như anh lại trở về năm mình 18 tuổi, bi thiết cùng thống khổ, còn có tuyệt vọng... Thế nhưng khoảnh khắc nghĩ tới hôm nay Đường Chí Long còn sống, anh lại không khỏi vui sướng, không ai có thể hiểu được loại cảm giác xúc động này của anh.
Lãnh Mặc Hàn im lặng đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên bị vây trong đau đớn cùng bất đắc dĩ, tâm anh cũng một trận phiền muộn, cũng không biết anh nhớ tới chuyện gì vui vẻ để lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Nói cách khác, trước khi xảy ra sự việc này, trong một khoảng thời gian, anh cùng chủ tịch Đường thường xuyên có qua lại?”
"Thỉnh thoảng...” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, yếu ớt nói: “Bởi vì ông nội tôi cùng ông Tưởng, cũng không quá thích tôi cùng với chú Đường có qua lại, lúc đó tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng tôi vẫn nghe lời, bởi vì chú Đường cũng khăng khăng không chịu gặp tôi, thỉnh thoảng tôi bướng bỉnh, chính là muốn đến, chú ấy lại làm cho tôi một bát mì, sợi mì là để cho tôi tự tay làm, tôi vì sợ người khác phát hiện, đều núp ở một góc lò, ngồi ở trên ghế nhỏ, lão nhân gia người vừa tự tay kéo mì,một bên vừa vui vẻ nhìn tôi... Tôi lúc đó cũng cười rất vui vẻ...”
Lãnh Mặc Hàn nghe thấy lời này, nhanh chóng nghĩ đến cái gì đó lại nói; “Kia... Có thể chính bởi vì như vậy, mới đưa đến tai họa cho chủ tịch Đường hay không?”
Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai mắt phát phát lạnh, quả nhiên anh không có nghĩ dến điều này.
Lãnh Mặc Hàn trong lòng do dự đánh giá một chút, liền nhìn Chu Lịch Bình, nói: “Cảnh sát Chu, phiền ngài đem chuyện phát sinh tất cả lúc đó, nói cho chúng tôi biết được không!”
Chu Lịch Bình liền gật đầu, trực tiếp nhìn về phía mọi người nói: “Chiều hôm đó khoảng 4 giờ, lúc Đường Chí Long trở lại, dường như rất là phẫn nộ, hình như bị chuyện gì đó kích thích, sau đó trách cứ hai vị trợ lý, trong hai vị trợ lý kia, có một người họ Lưu!”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn về phía Chu Lệ Bình, nhanh chóng nói: “Tên của vị trợ lý kia có phải là Lưu Chí Đức không?”
Chu Lịch Bình kinh ngạc nhìn bọn họ nói; “Các người làm sao biết được?”
Lãnh Mặc Hàn cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời im lặng không lên tiếng, làm sao có thể quên được cha của Nhã Tuệ, một nhân vật quan trọng như vậy?
“Sau đó thì sao?” Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Chu Lịch Bình nhanh chóng hỏi.
Chu Lịch Bình trực tiếp nhanh chóng nói; “Tiếp theo đó là cái vị trợ lý này, bởi vì bị mắng, cho nên bị Đường Chí Long kêu ra ngoài, chúng tôi lúc đó cũng hoài nghi vị trợ lý này, thế nhưng ông ấy sau khi bị trách cứ, liền đi đến bộ phận mua sắm kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn, khi đó đều có người chứng kiến, còn có cả camera theo dõi! Sau đó tinh thần Đường Chí Long dường như không ổn định, theo lời nói của một người sống sót duy nhất lúc đó mà nói, ông ấy là lần đầu tiên chế biến thức ăn thất bại, liền tự mình đem thức ăn đổ hết, lúc xoay người, thậm chí tay còn không may ném thìa sắt sang một bên, lại không có nghĩ đến, khiến cho một cái van khí lò than bị buông lỏng, sau đó ông một mình tức giận đứng ở nơi đó, ngây người thật lâu, ngay trước mặt lão đầu bếp cùng các đầu bếp trẻ tuổi trầm mặc đi ra ngoài, lại trong lúc đó khóa chặt phòng bếp lại, nói nhất định trong vòng 10 phút phải kiểm tra lại toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, nếu như không có làm xong, ai cũng không cho phép bước chân ra khỏi cửa! 10 phút sau ông ấy quay trở về!! Thế nhưng sau khi ông ấy đi khỏi đây không lâu, phòng bếp liền ầm ầm bốc cháy, có mấy người tử vong tại chỗ, người sống sót lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, thế nhưng toàn bộ hai cửa trong phòng bếp lại bị khóa! Bọn họ kêu trời không xong, gọi đất không được, ngắn ngủi một phút đồng hồ bên ngoài, khiến cho nhiều thứ toàn bộ bị nổ tung, tất cả mọi người bên trong toàn bộ đều bị chôn vùi!!”
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, kịch liệt nhìn về phía Chu Lịch Bình!!
Chu Lịch Bình cũng kích động nhìn về phía anh, làm một cảnh sát nhân dân, căm ghét cái ác như kẻ thù, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Chí Long chính là hung thủ!! Nếu như không phải là bởi vì ông ta, trong phòng bếp, từ đầu bếp 60 tuổi cho đến người mười mấy tuổi sẽ không xảy ra chuyện gì cả! Đều bởi vì một mình ông ta, những người này đều bị chết cháy! Tôi khi đó, nghe tin chạy tới, nhìn thấy cái cảnh kia, thật sự vô cùng thê thảm! Mọi người, bao gồm cả người nhà của họ đều kêu trời trách đất!!”
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Lịch Bình, hỏi: “Việc này từ đầu đến cuối, chủ tịch Đường đều tự thú nhận không một lời oán trách? Cùng khẩu cung của người sống sót duy nhất là một sao?”
"Giống nhau như đúc!” Chu Lịch Bình nhanh chóng nói.
“Không có khả năng!!” Trang Hạo Nhiên cấp tốc xoay người, kích động nhìn hoàn cảnh chung quanh, cắn chặt răng nói: “Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc của chú Đường!! Tôi và ông ấy ở cùng nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có thấy ông ấy lớn tiếng trách cứ ai cả!! Không thể nào là ông ấy!! Tuyệt đối không phải!! Lúc đó nhất định là xảy ra chuyện gì đó, với tính cảnh giác cao của chú ấy, làm sao có thể để khí than dò dỉ ra ngoài mà không hề hay biết?”
“Ông ấy đã thẳng thắn thừa nhận chuyện này!! Chính ông ấy đã hại chết những đầu bếp ấy!! Bên trong còn có một người mới mười tám tuổi a!!!” Chu Lịch Bình bi phẫn gào lên.
“Cái thân ảnh màu trắng kia, là có chuyện gì xảy ra?” Lãnh Mặc Hàn lại nhanh chóng hỏi; “Lúc đó không phải còn có một điểm đáng ngờ sao?”
*****************************************