Đêm tối, mưa lớn.
Một chiếc xe con màu đen, dưới làn mưa chạy ra khỏi thành thị đầy huyễn hoặc, đến với cánh rừng trúc, xa xa là những căn biệt thự...
Bên ngoài cửa sổ xe, mưa vẫn rơi.
Tâm tình Đường Khả Hinh đột nhiên không tốt dựa vào bên cạnh cửa xe, nhìn những giọt mưa vẫn không ngừng rơi...
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô, vô cùng nghi hoặc ôm lấy cô quần áo còn đang ẩm ướt , mềm giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tài xế nắm chặt tay lái, cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Khả Hinh trong kính xe, ban ngày còn là cô gái hoạt bát, thế nào đến tối liền thay đổi?
Xe dừng ở trước cửa một căn biệt thự.
Biệt thự kiến trúc màu trắng, dường như được lắp thiết bị cảm ứng, trong nháy mắt sáng lên ánh đèn, từ cửa sổ lầu hai, tỏa ra ánh đèn ấm áp , chiếu lên lá trúc tạo lên một mảnh xanh mát...
Tài xế đội mưa to, đi xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm Đường Khả Hinh khẩn trương đi xuống xe, đón mưa to, đi vài bước, liền vọt vào trong nhà, cúi đầu, nhìn về phía thần sắc của cô còn rất tiều tụy, liền đau lòng hỏi: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh tựa ở trên vai Trang Hạo Nhiên, nghe giọng nói này, mới hơi chuyển động ánh mắt, thất thần nhìn hoàn cảnh chung quanh, mới buông lỏng thân thể chính mình, ướt nhẹp dừng lại ở trong phòng khách, lặng lẽ vô hồn đứng đó.
"Em rốt cuộc là bị làm sao?" Trang Hạo Nhiên lại khẩn trương nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhẹ chớp đôi mắt, lập tức phát hiện ra thân thể mình mềm yếu vô lực, như muốn ngã xuống.
"Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái đã ôm lấy thân thể của cô, lo lắng nói: "Được rồi, mặc kệ em có xảy ra chuyện gì, thế nhưng bây giờ toàn thân em ướt át như vậy, trước cứ đi tắm nước nóng đi, đổi lại quần áo sạch sẽ. Nếu không, em sẽ bị cảm ..."
"Không..." Đường Khả Hinh yếu ớt trả lời: "Em muốn về nhà..."
Trái tim Trang Hạo Nhiên, dường như bị chấn động thật mạnh, đôi con ngươi ảm đạm, nhìn về phía người con gái trước mặt, mang theo vài phần kích động nói: "Em lại muốn lấy một lý do mà anh không biết, để rời khỏi anh sao?"
Đường Khả Hinh nhẹ chớp đôi mắt, nóng bỏng nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt lấy cô, thần sắc khẩn trương kích động nói: "Anh chịu không nổi loại đả kích này! !Anh cảm nhận được dường như đêm nay em bước ra khỏi nơi này, liền vĩnh viễn sẽ không quay trở lại! Giống như lại cách nhau cả một thế hệ vậy, thật xa...thật xa...! Anh không ngừng đuổi, em không ngừng chạy! Đây có phải là duyên số đã định trước hay không..."
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, nhẹ che lấy môi anh.
Anh không lên tiếng, đôi mắt nóng bỏng khóa chặt cô.
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía anh, yếu ớt nói: "Em chỉ là cảm thấy thân thể ẩm ướt, không có quần áo để đổi, ở đây rất xấu hổ ..."
Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, tức khắc nhìn về phía cô, hơi lộ mấy phần thả lỏng, nhưng vẫn rất khẩn trương nói: "Nơi này có một đống quần áo! ! Cả đời em đều mặc không hết."
Đường Khả Hinh nghe xong, hơi lộ ý cười dịu dàng , nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô, lại mang theo vài phần ôn nhu nói: "Ở lại đây... Có thể chứ?"
Đường Khả Hinh nhìn về phía người đàn ông đang vô cùng khẩn trương này, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên như được thả lỏng hổn hển thở một hơi, lập tức có chút vui mừng ôm Đường Khả Hinh chạy lên lầu...
***Đêm mưa tình....
Cửa phòng mở ra.
Toàn bộ phòng khách, bày không ít những đồ dùng gia đình xa hoa, phòng ngủ bên kia, đặt một chiếc giường ngủ vô cùng thoải mái, bàn học màu trắng mê hoặc, để vô số văn kiện, bên cạnh là ghế tựa cùng màu, một tác phẩm nổi tiếng nước ngoài còn lật dở, đón làn gió phiêu lãng, hằn lên bóng trúc mơ hồ...
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi vào căn phòng, trầm mặc đi về phía phòng tắm...
Đường Khả Hinh ôm lấy cổ của anh, đôi mắt nồng cháy, quyến rũ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ nhàng nhìn cô một cái, rồi mới cẩn thận từng li từng tí đặt cô ở cạnh cửa, mềm giọng hỏi: "Tự em tắm rửa,... hay là để anh giúp em....."
"Đáng ghét..." Đường Khả Hinh nhẹ vỗ vai anh một cái.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch khuôn mặt tươi cười, ái muội nhìn cô.
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, cảm giác có vài phần khẩn trương cùng xấu hổ nói: "Vậy em đi tắm, đặt... Đặt y phục cạnh cửa tốt rồi."
"Hửm..." Trang Hạo Nhiên đôi mắt vẫn như cũ nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ nuốt nước bọt , không dám lên tiếng, từ từ lui về phía sau hai bước, tiến vào trong phòng tắm, mới khẽ cắn môi dưới nhẹ đóng cửa lại.
Cách một tiếng, cánh cửa triệt để đóng lại.
Trang Hạo Nhiên lúc này, rốt cuộc mới có chút khẩn trương xoay người, đây là lần đầu tiên anh và Đường Khả Hinh ở trong trạng thái thanh tỉnh mà ở cùng một chỗ, đại biểu cho việc cô ấy nguyện ý ở lại đây cùng anh cả buổi tối, anh nhất thời có chút hưng phấn nói không lên lời, nghĩ muốn lập tức gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành, lại cảm thấy như vậy thật mất thể diện, liền ném điên thoại lên giường, khẩn trương xoay người, đi sang bên trái giường, tủ lớn đủ các loại T-shirt, âu phục, trang phục ở nhà, ... được sắp xếp gọn gàng, anh nhanh chóng chọn một chiếc T-shirt, còn có quần thường, không biết chọn cái nào cho tốt, thế nhưng nghĩ nghĩ, lại lập tức cảm thấy chẳng có chút ý tứ gì khi đứng ở đây, lại ngọt ngào cười.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Gần chín giờ, khoảng thời gian làm cho con người ta mơ màng.
Đường Khả Hinh rốt cuộc tắm xong, mặc áo ngủ mỏng, bên ngoài khoác áo ngủ tơ tằm, tóc dài còn ướt, chân trần cất bước đi ra phòng tắm, nhìn thấy phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, không nhìn thấy bóng dáng Trang Hạo Nhiên, chỉ còn lại trong không gian là tiếng đàn du dương《clementine》 tiếng đàn dương cầm cất lên, cô khẽ chớp mắt, vừa muốn đi phía trước, lại bị tấm vải trắng trước mắt hấp dẫn, ánh mắt lưu chuyển, ngẩng đầu...
Vải trắng kia nhẹ đón gió phiêu lãng , như rơi xuống, nhưng lại nhẹ nhàng che phủ xuống, lần trước thấy nó, chính nó được bao bọc thật chặt, bây giờ xem ra, đã sắp hoàn thành rồi...
Đường Khả Hinh mang theo vài phần hiếu kỳ, đôi mắt ôn nhu mà nồng cháy muốn cất bước đi đến phía trước...
Một trận sấm sét đánh xuống, toàn bộ bầu trời sáng như ban ngày, cuồng phong ầm ầm mà đến, nhẹ vuốt tóc dài Đường Khả Hinh, cô đang muốn gỡ mái tóc dài, lại nghe đến phía trước một trận tiếng vang, trong nháy mắt ngẩng đầu, tấm vải trắng theo gió phiêu lãng phất phơ, rời khỏi bức họa, rơi trên mặt đất...
Một bức họa thật lớn, dán chặt vào mặt tường, ở giữa là hình ảnh một nam một nữ mặc cùng mặc áo sơ mi trắng, tựa sát vào nhau, ngồi ở trên nền cỏ xanh trong vườn trường Cambridge, người đàn ông hơi nghiêng khuôn mặt đẹp trai mà quyến rũ, thâm tình hôn lên khuôn mặt người con gái, trên mặt là tươi cười ngọt ngào, nhìn về phía trước ống kính, khung cảnh yên bình hạnh phúc.
Bên dưới bức tranh còn có dòng chữ lớn: Tặng người con gái anh yêu nhất: Khả Hinh...
Đường Khả Hinh khiếp sợ trừng lớn hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía bức tranh thật lớn này, nhìn về phía một nam một nữ hạnh phúc trong tranh, nước mắt từng giọt, từng giọt cảm động rơi xuống, nhớ tới thời gian hai người hạnh phúc ở Cambridge kia, còn có ở cửa hàng bánh ngọt, chính mình ôm lấy phần bánh mì kia, ngồi xổm khóc trong mưa, khóc muốn níu giữ lại người đàn ông... Còn có chiếc xe đạp băng qua mọi phố lớn ngõ nhỏ, hai người ở trên thuyền nhỏ bên sông thâm tình ôm nhau, bên cạnh bể bơi trong biệt thự, anh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói về mùi hương đó...
Một trận thanh âm nức nở thống khổ, nhẹ nhàng truyền đến.
_Đúng vậy, Trang Hạo Nhiên... Em đã trở về..."
Đường Khả Hinh thống khổ co quắp che lại đôi môi, tùy ý để nước mắt rơi xuống, nhớ tới mình ở bệnh viện ngày đó, người con gái nằm trên giường bệnh thật rõ ràng, té xỉu trong nháy mắt, quá khứ tất cả hồi ức, ùa về, chỉ là... Chỉ là không bỏ được hình ảnh chính mình hoạt bát đáng yêu , không bỏ được người đàn ông thâm tình vì tính mệnh của mình mà trở lên tiều tụy, cô thống khổ ngẩng đầu, nhìn về phía đôi nam nữ ở giữa bức họa, sinh mệnh như tơ hồng gắn chặt với nhau, còn có chính mình ánh mắt kia ngọt ngào hạnh phúc, tựa hồ lại có thể nhìn thấy người đàn ông ấy, lúc nhìn đến bức họa này sẽ có bao nhiêu ưu thương cùng tưởng niệm chính mình...
"Trang Hạo Nhiên..."Người con gái trước mặt, khát khao được đến gần, thật sâu nhìn về phía từng đường nét, giấu đi tất cả đều là nồng đậm thâm tình, cô khó nén nổi bi thương ngồi xổm xuống đất, nhớ tới cha phản đối, thân thể cô co quắp, nước mắt trào dâng, nghẹn ngào kêu nhỏ: "Cha...Con xin lỗi... Xin lỗi... Nếu như có thể làm lại cuộc đời, con tình nguyện vứt bỏ đoạn ký ức kia, cùng anh ấy một lần nữa bắt đầu... Thế nhưng con có thể vứt bỏ, anh ấy có thể vứt bỏ sao? Con yêu anh ấy như vậy... Con thực sự thực sự rất thương anh ấy..."
Đường Khả Hinh quỳ ngồi ở trước bức tranh, nhớ tới câu nói kia của người phụ nữ: ... Cô không cần phải đi tìm nó, nó sẽ tự giác đến gần cô, bộc lộ sự nhiệt tình đối với cô, phô diễn hương thơm đặc trưng đối với cô, nó sẽ tự động bắt lấy linh hồn của cô, giúp cô tìm thấy nguồn suối của sự vui vẻ, kích thích thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô nở rộ! Có đôi khi, cô cảm thấy được sứ mệnh của nó đã hoàn thành, thế nhưng nó vẫn sẽ ở đó! ! Ở một góc nào đó mà cô không hề hay biết,....! Có lẽ trong hương thơm đó cô bất tri bất giác đã trở về.....
Cô khóc nấc lên, đấm vào lồng ngực mình nói: "Con nghĩ muốn mang đến cho anh ấy sự vui vẻ, con nghĩ muốn mang đến cho anh ấy hạnh phúc... Dùng hết tất cả nỗ lực của chúng ta, mang hạnh phúc đến cho anh ấy...Con van xin người, tác thành cho chúng con... Bởi vì nếu người vì hạnh phúc của con, mà ngăn cản chúng con ở cùng một chỗ...Cả đời này con cũng không thể có được hạnh phúc... Xin ngươi tha thứ cho con gái, đã vì người đàn ông này mà dâng hiến chính mình, mặc kệ trải qua bao nhiêu khó khăn cùng đau khổ, con đều hy vọng có thể ở cùng một chỗ với anh ấy... Người thành toàn cho con gái...Con van cầu người, người thành toàn cho con gái... Con không bao giờ nữa muốn như vậy nữa , bỏ qua một đoạn ký ức, cùng sống chết để yêu, mặc kệ có phát sinh bất cứ chuyện gì, con cũng quyết định đón nhận tất cả đau khổ, bước qua chông gai, để được ở bên cạnh anh ấy..."
Tiếng khóc thê lương mà thống khổ, vang lên... Ngoài trời, phong ba bão táp nổi lên.