Lầu hai đại sảnh khách sạn xa hoa thời thượng.
Trung tâm đại sảnh đặt một chiếc ghế sô pha hình vòng tròn màu trắng, bên trái là một chiếc bình phong có hình thác nước, chiếu xuống ánh sáng bảy màu sắc, làm cho cả không gian phòng khách là một mảnh ấm áp.
Một chiếc dương cầm ba chân màu trắng, mở nắp, đặt ở trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là thác nước chảy, âm thanh róc rách rơi xuống, làm cho một số phím đen trắng trên mặt đàn tăng thêm vài phần khó có thể nắm giữ.
Một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng, quần thường đen, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay to lớn, chuyên chú mà tự nhiên ngồi ở trước đàn dương cầm, đôi tay đánh đàn thuần thục quen thuộc nhiều năm, trên mặt là nụ cười vui sướng...
Đường Khả Hinh đón từng trận gió mát trong lành, đi vào đại sảnh khách sạn, tay vịn vào mặt tường, sâu xa nhìn người đàn ông trước mặt, bóng dáng đang hơi lay động, chuyên chú dùng đôi tay quen thuộc của mình đánh đàn, chớp mắt từng giọt nước mắt rơi xuống, lúc đang mất trí nhớ bị vạch trần, giống như khó giữ được niềm vui vẻ cùng hoạt bát, u buồn trùng điệp mà đến, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, sụt sịt cái mũi, cất bước đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng bước chân dịu dàng, tự nhiên xoay người, nhìn về phía người con gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng có mấy phần thẹn thùng đi tới, mới vừa tắm rửa xong, thuần khiết không tỳ vết có vài phần giống như con thỏ nhỏ, nhẹ đem những cái lông thật dài, dấu ở đằng sau tai, lộ ra khuôn mặt hồng hồng đáng yêu.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra dịu dàng cùng thâm tình, mỉm cười nhìn về phía cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh trầm mặc đi đến trước đàn dương cầm, vươn ra ngón tay, nhẹ nhấn một loạt nút màu trắng nào đó trên cây đàn, truyền đến một loạt tiếng đàn êm tai, cô cười khẽ: "Âm thanh thật dễ nghe..."
Trang Hạo Nhiên hơi ngửa đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói; "Trước kia em rất thích anh đàn bài hát này...
"Thật sao?"Đường Khả Hinh hai mắt lưu chuyển, nhìn về phía anh mỉm cười.
"Uh'm..."Trang Hạo Nhiên vươn tay, nhẹ nắm tay cô, ngồi ở cạnh mình, tay kéo qua, ôm lấy thân thể mềm mại lại hơi lạnh, nhìn xuống phía dưới, ôn nhu tỉ mỉ hỏi: "Lạnh không?"
Đường Khả Hinh tựa vào trong lòng anh, hơi hơi lắc đầu.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, nhìn về phía cô vừa rồi đã khóc đến hai mắt đều sưng, liền vươn tay lau nhẹ nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô, xúc động khàn khàn hỏi: "Rốt cục... Đêm nay đã xảy ra chuyện gì, làm cho em không vui như thế... Hửm?"
Đường Khả Hinh nghe những lời này, hai mắt lóe ra, vẻ mặt có phần thẹn thùng nói: "Đêm nay... Em cực kỳ vui vẻ... Làm gì có chuyện không vui...".
Trang Hạo Nhiên nheo mắt, cười như không cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng ôn nhu ngẩng đầu, học theo, nheo mắt nhìn về phía anh.
Phốc!
Hai người đều hiểu ý nhau cùng cúi đầu ngọt ngào cười rộ lên.
Trang Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh hiểu ánh mắt này của anh, liền mỉm cười dịu dàng nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là có phần xúc động, nghe được có người nói, bình luận về rượu như vậy, thật sự rất hay, em muốn biết cô ấy là ai, cư nhiên nói mấy câu, khiến cho em ưu thương như thế, giống như cảm thấy được chính mình không hiểu gì về rượu, để cho em nhớ tới trận thi đấu rượu lớn sắp sửa bắt đầu..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có phần tò mò vươn tay, khẽ vuốt mặt cô, nói: "Không cần ưu thương như thế... Không có việc gì..."
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên ôn nhu nhẹ nhàng lưu chuyển, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn về phía cô, gần mình như vậy, tại không gian riêng tư đầy u buồn mà tĩnh lặng này, biết tối nay sắp sửa có được cô hoàn toàn, liền nhẹ nuốt nuốt cái cổ khát khô, lúc đó khẽ vuốt mặt cô, nhẹ cúi mặt xuống...
Đường Khả Hinh cũng thở hổn hển, đôi mắt mở to, nhìn anh một cái, trái tim như nhảy nhót trong lồng ngực, chậm rãi nhắm mắt lại...
Trang Hạo Nhiên vừa định hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lại đột nhiên có chút khẩn trương nuốt yết hầu, không có hạ xuống, có phần xấu hổ nói: "Àh... Có muốn uống ly rượu lạnh không? Sâm banh Tuyết Phong Canada..."
Đường Khả Hinh mở to mắt, ái muội mà hơi biểu lộ vài phần mất mác cười nói: "Được......"
Trang Hạo Nhiên đành phải đứng lên, nắm nhẹ bờ vai cô, nói: "Chờ anh... Anh lập tức quay lại..."
"Được......"Đường Khả Hinh đáp lại.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vòng qua đại sảnh khách sạn, chính mình đi vào hầm rượu, lúc đẩy cửa đi vào, nhìn đến đủ các loại rượu muôn màu rực rỡ cùng rượu trắng, lóe ra ánh sáng màu lam trong suốt, anh nặng nề thở hổn hển một hơi, tựa vào trên tường, thực sự rất khẩn trương... . . . Khát vọng cô đã lâu, cô rốt cục tại lúc thanh tỉnh, đón nhận mình, cư nhiên không thể tin được... Anh xoay người, đôi tay đánh mạnh lên mặt tường, thực sự khẩn trương, hưng phấn, kích động...
Anh không hiểu sao cười cười, nhịn không được xoay người, nhanh chóng đi qua ánh sáng màu lam, đi tới khu rượu lạnh, chọn tới chọn lui, lại vẫn là ở trong tủ chọn rượu lạnh của Bác Dịch, vốn là nhớ lại đêm nay muốn mở... Anh đem chai rượu có dấu hiệu thanh hồ điệp< bươm bướm màu xanh>, cầm ở trong tay, xoay tròn vui vẻ cười, lập tức tiện tay cầm lấy dụng cụ mở chai, để mở ra, mới nhanh chóng đi ra ngoài, kêu lên: "Rượu đến đây!"
Trước vị trí đàn dương cầm, trống không.
Trang Hạo Nhiên nghe thấy trái tim mình tan vỡ, lập tức khẩn trương đem bình rượu đặt ở trên mặt đàn, nhanh chóng đi về phía trước, hướng vào phòng, kêu to: "Khả Hinh?"
Không ai trả lời.
Sắc mặt anh lại khẩn trương tái nhợt xoay người, chạy nhanh qua từng căn phòng trên lầu hai, nhìn một lần, vẫn không có ai, anh lại nhanh chóng đi xuống dưới lầu, bình bịch hai ba bước nhảy xuống lầu dưới, nhìn chỗ cửa phòng khách đi ra, cho rằng cô đã đi rồi, lại trong phút chốc dừng bước lại, thở hổn hển gấp gáp quay đầu, nhìn về phía phòng bếp...
Đường Khả Hinh người vẫn mặc váy ngủ màu trắng tuyết, đang đứng ở trước cửa tủ lạnh, đôi tay ôm một quả táo thật to, ăn như hổ đói, thật sự là quá đói.
Trang Hạo Nhiên một trận kích động bất đắc dĩ xoay người, nhìn về phía người này, thở hổn hển một hơi, tay lau mồ hôi trên trán, thật là bị cô hù chết rồi.
Đường Khả Hinh vừa nuốt quả táo, vừa sửng sốt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói; "Sao anh về nhanh vậy? Không phải anh đi chọn rượu sao?"
"... ..."Trang Hạo Nhiên mệt đến mức không nói nên lời, bất đắc dĩ nhìn về phía cô, nói: "Em sao lại... Sao lại..."
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng này của anh, liền hiểu, cười khổ giơ quả táo nói: "Em đói bụng..."
Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, lại một trận đau lòng nhìn về phía cô, liền cười.
Trang Hạo Nhiên lặng im không tiếng động đứng ở trước đàn dương cầm, nhìn Đường Khả Hinh đang bưng một cái bánh ngọt, ăn như hổ đói, vừa nuốt vừa ho khan vài tiếng, anh liền vội vàng đưa cho cô một ly rượu lạnh...
"Cảm ơn..."Đường Khả Hinh nhanh tay tiếp nhận ly rượu lạnh này, uống một ngụm to, nhất thời dịch rượu như mật đường, mang theo nồng đậm mùi hương hoa cùng quả, đua nhau mà đến, cuối cùng lại có chút ngọt ngấy chua xót đọng trên môi, hoàn toàn đánh trúng cảm xúc thân thiết cùng khát vọng của chính mình, cô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nói; "Đói chết em rồi..."
"... ..."Trang Hạo Nhiên cười như không cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lấy mu bàn tay lau nhẹ dịch rượu trên khóe miệng, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai này, lại nghĩ chính mình, vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười, mặt cô liền có chút hồng nói: "Có phải hay không... Rất khó nhìn?"
Trang Hạo Nhiên chỉ ôn nhu cười.
Đường Khả Hinh lại biểu lộ vài phần thẹn thùng cúi đầu, sâu xa nói: "Hôn em... Cực kỳ khẩn trương sao?"
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh dũng cảm ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông này, ôn nhu mà thẹn thùng nói; "Có phải hay không... Không thích em như vậy..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên xoay người, nâng lên ly rượu lạnh kia, đưa đến trước mặt uống một ngụm, tùy ý để ngọt ngào say mê kích thích chính mình mất hết lý trí...
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng này của anh, thái độ cực kỳ kháng cự, liền lập tức có phần nổi giận đứng dậy nói: "Em mệt rồi, anh cứ từ từ uống đi. Ngủ ngon!"
Cô nói xong, liền vòng qua đàn dương cầm đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên lại lập tức nắm chặt tay cô, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Trở về phòng ngủ a?"Đường Khả Hinh nhìn người này, tức giận trả lời.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, giống như mới uống một ly rượu đã say, hỏi: "Trở về phòng nào? Phòng ngủ của anh sao? Cái giường kia vẫn rất thoải mái..."
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, xoay người trừng anh nói: "Ai muốn đi phòng của anh! ? Chán ghét!"
Cô nói xong, lập tức muốn xoay người...
Trang Hạo Nhiên đã mạnh tay kéo cô gái trước mặt vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, ôm chặt đầu của cô, ngón tay đan vào tóc của cô, mạnh mẽ hôn đôi môi mang chút mùi hương ngọt ngao của dịch rượu, đây là cách tốt nhất để nuốt lấy những hương thơm trên đầu lưỡi của cô...
"Ưm..."Đường Khả Hinh mặt phồng lên, ngồi ở trên bắp đùi anh, đón nhận nụ hôn của anh, lại bị đầu lưỡi của anh dây dưa, một trận ý loạn tình mê cuốn lấy mình.
"cái gì đó..."Trang Hạo Nhiên nghiêng người ôm chặt cơ thể mềm mại của Đường Khả Hinh, xoay mặt hôn đôi môi ngọt ngào của cô, mút lấy, tay cũng đã nhẹ kéo dây áo ngủ của cô xuống, tay đặt trên bờ vai cô, cởi áo ngủ tơ tằm, hiện ra dây váy ngủ khiêu gợi, còn có bộ ngực đầy đặn mê người kia...
Đường Khả Hinh cảm giác toàn bộ thân thể của mình, như bay lên, nhịn không được vươn tay, ôm cổ của anh, hơi quay mặt chủ động mà nhiệt tình hôn đôi môi mỏng của người đàn ông này, thậm chí đưa ra đầu lưỡi, cùng anh quấn quýt.
Trang Hạo Nhiên khó có thể tự kiềm chế được, liền ôm chặt cô, vừa nóng bỏng nhìn về phía cô, vừa đi về phía phòng ngủ.
Đường Khả Hinh cũng ôm cổ của anh, ánh mắt nóng bỏng lóe ra những tia sáng nhìn về phía anh.