Hơn mười chiếc xe con màu đen, chậm rãi đi đến, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ đại sảnh khách sạn.
Ở giữa là một chiếc xe con chạy nhanh đến, dừng lại ngay chính giữa đại sảnh khách sạn! !
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên dẫn hai vị thư ký, còn có Đường Khả Hinh, tổng giám đốc, đứng trước sân khấu cùng nhau tiếp đãi mọi người, đứng ở một bên, mỉm cười chờ đợi.
Tập đoàn tài chính Hàn thị thuộc top 50 công ty đứng đầu thế giới, trong đó bao gồm một số công ty bất động sản, còn có các ngành nghề khác, trải rộng ra toàn thế giới, Hàn Hi Văn là con gái của tổng giám đốc Hàn cùng diễn viên Hạ Tuyết sở sinh, lại là trưởng tôn Hàn gia, con gái nuôi của tổng thống Pháp Daniel, cô vẫn đi theo người cha nuôi này sinh sống tại Pháp, là hòn ngọc quý trên tay ông bà nội người Pháp, chân chính là một thiên chi kiều nữ**.
** Con gái cưng của trời.
Mười hai chiếc xe con màu đen, trong nháy mắt đồng thời mở cửa, những người đi ra đều chỉnh tề, mặc âu phục màu đen, đeo kính râm có xử lý số liệu, có thể nhanh chóng nắm bắt được thân phận của những người trước mặt, chỉ thấy bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện, cùng nhau nhanh chóng tiến lên phía trước, vây quanh chiếc Rolls-Royce ở giữa, nghiêm túc mà cẩn thận xem xét toàn bộ hoàn cảnh chung quanh...
Xe con màu đen thon dài, cũng trong nháy mắt mở ra!
Anna mặc đồng phục màu đen của tập đoàn tài chính Hàn thị, búi tóc thanh nhã, hơi mỉm cười đi xuống xe, mặc cho làn gió nhẹ lướt qua, cùng với bảo vệ Hàn Văn Hạo bên cạnh, bọn họ đều mặc âu phục màu đen, đồng thời đi xuống xe, đầu tiên là cất bước tiến lên, đối với Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên hai vị tổng giám đốc của Hoàn Cầu tôn kính gật đầu chào hỏi, sau đó mới do Anna nghiêm túc đi tới trước cửa xe Rolls-Royce, tôn kính mở cửa xe sau, mỉm cười nói: “Hi Văn tiểu thư, đã tới khách sạn Á Châu, xin mời xuống xe.”
"Uhm...” Một thanh âm thanh thúy còn mang theo chút trẻ con, từ trong xe vang lên.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hết sức tò mò nhìn về phía trước, thực sự muốn nhìn xem vị tiểu thư này rốt cuộc có bộ dáng gì.
Không lâu sau...
Trong xe rốt cuộc đi ra một tiểu cô nương xinh đẹp chừng 7 tuổi, mắt to trong sáng động lòng người, mũi cao thanh tú, đôi môi phấn hồng như được thoa lên bởi trăm loại tinh dầu hoa hồng, lúc ngửa mặt nhìn về phía mọi người , một bộ dáng của tiểu mỹ nữ, thái độ cao ngạo, người mặc bộ váy màu trắng cao cổ, cách thức tiêu chuẩn Pháp, tóc dài buộc đuôi ngựa, trên trán bên trái mang một chiếc mũ quả dưa hình bầu dục màu trắng cỡ lòng bàn tay, phía trên là một đóa hoa hồng trắng Bulgaria có lịch sử khoảng 130 năm, dùng chất lỏng hoa hồng đặc chế, phối chế mà thành tuyệt mỹ như vậy, tay mang đôi bao tay nhỏ bé, nắm một cái túi xách đơn thuần, chân đi đôi giày thủy tinh màu trắng, đứng ở trước mặt mọi người khi đó, tuy còn nhỏ, nhưng toàn thân cũng đã tản mát ra khí thế tôn quý vương giả...
Đường Khả Hinh không thể tin được mở to mắt, nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, kinh ngạc vì cô bé còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng đã có sự thành thục cùng sự tự tin ngạo mạn như thế!
Một trận gió biển mãnh liệt thổi đến, quét qua chiếc mũ nhỏ xinh của cô bé , quấn theo hương hoa hồng trắng thơm ngát bay đi thật xa....! !
Chiếc xe con màu trắng dài nhanh chóng chạy đến! !
Như Mạt ngồi ở phía sau xe, ngửi thấy được mùi hương hoa hồng theo gió thổi đến, đôi con ngươi trở lên mù mịt, lúc nhìn về phía trước , cực lực ẩn giấu sợ hãi, khẩn trương nắm chặt lấy túi xách, một cỗ tức giận, đằng đằng sát khí, đang dâng trào ! !
Mặc cho gió nhẹ lướt qua, hai vị bảo tiêu trong nháy mắt liền mặt lạnh xoay người, ngưng mắt nhìn về chiếc xe phía trước, cẩm nhận được sát khí đằng đằng theo đến.
Như Mạt ngồi ở ghế sau xe, tiếp tục nhìn về phía trước thấy một tiểu cô nương rất đẹp, đỉnh đầu kia là đóa hoa hồng trắng Bulgaria, lộ ra một cỗ phong thái truyền kỳ thần bí, đây chính là đóa hoa hồng trắng mà cô ta vẫn luôn muốn.
Tài xế nắm chặt tay lái, lúc nhìn về phía cô bé phía trước, vẫn chưa biết được thân phận của đứa nhỏ này, mặt lạnh như sát thủ hỏi: “Tiểu thư... Có muốn ra tay hay không...”
Vẻ mặt Như Mạt mờ mịt, say mê giống như vừa được hút thuốc phiện, dường như đang sa vào trạng thái huyễn hoặc nào đó, đôi mắt nhìn về phía trước, lại nắm chặt túi xách trân châu trong tay, theo bản năng vặn vẹo chất độc trân châu, muốn giết chết đứa nhỏ... Tình Tình chưa chết... Ai sẽ là người phối diễn thiên nga trắng?
Tài xế cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ Như Mạt, liền biết kế hoạch của cô, lập tức muốn di chuyển đuôi xe, chuẩn bị gọi người ra tay...
Gió nhẹ lướt qua, trong bóng tối tử thần đang đến gần, hơi thở mạnh mẽ, chẳng báo trước lúc nào sẽ kết thúc một sinh mệnh...
"Không cần động thủ!” Một thanh âm truyền vào trong tai tài xế, nhanh chóng nói; “Đây là con gái của Hàn Văn Hạo! Ngàn vạn lần cũng không được động!”
Tài xế lập tức bỏ đi phòng bị cảnh giác, giống như người tài xế bình thường nắm tay lái chờ đợi...
Như Mạt cũng nhàn nhạt nắm lấy túi xách, ngồi ở trong xe có chút mềm mại, cúi đầu chờ đợi...
Gió đêm lướt qua, Hứa Mặc liếc mắt nhìn vào bên trong cửa xe, mới tiếp tục cất bước đi về phía trước, xác định cỗ sát khí trong nháy mắt biến mất, bọn họ mới đồng thời đứng ở đầu đó, nhìn về phía biển rộng biển trước mặt, nhưng vẫn có vài phần nghi hoặc không xác định...
“Hi Văn tiểu thư...” Tưởng Thiên Lỗi lấy thân phận tổng giám đốc Á Châu đến, mỉm cười đứng ở trước mặt Hi Văn, vô cùng lễ phép cùng tôn kính nói: “Hoan nghênh ngài đại giá quang lâm đến khách sạn Á Châu, nghe nói lần này ngài sẽ thay thế Tình Tình, tham gia trình diễn điệu múa Hồ Thiên Nga lần này, chúng tôi vô cùng cao hứng, dù sao cũng nghe nói tổng giám đốc Hàn mấy năm nay, vẫn tận sức với sự nghiệp từ thiện, không nghĩ đến, con gái ngài cũng theo cha mình tự thân thể nghiệm.”
Hi Văn, cô bé mới 7 tuổi này, đôi mắt to khẽ lóe sáng, hơi ngửa mặt mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sau khi được Papa rèn luyện nhiều năm, thập phần khuôn phép nở nụ cười thanh nhã trong trẻo nói: “Tổng giám đốc Tưởng, cha tôi có lời hỏi thăm đến ngài. Cảm ơn ngài lần này đã chiêu đãi chúng tôi ở khách sạn Á Châu ! Lần này tôi sẽ toàn lực diễn xuất vở Hồ Thiên Nga này!”
Đường Khả Hinh nghe âm thanh trẻ con thanh thúy mà hữu lực này, rất có phong phạm của một vị công chúa tôn quý thùy mị, nết na, cô không khỏi có cái nhìn khác về tiểu cô nương này, đôi mắt to linh động, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi phấn hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, trang điểm vừa đủ, thật sự là quá đẹp! !
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy , liền cũng mỉm cười gật đầu, hơi giơ tay, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã gửi lời hỏi thăm, Hi Văn tiểu thư xin mời!”
Hi Văn tay kéo túi xách, muốn cất bước đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, nhưng trong nháy mắt nhìn về phía trước có một vị thúc thúc, chiều cao tầm mét chín, âu phục màu lam thẳng tắp, áo sơ mi trong màu trắng, kết hợp với khâm hoa do đại sư KAL chế tạo cùng với Papa cô bé là một kiểu, vị thúc thúc này nhìn về phía mình, nụ cười luôn nở trên môi, khuôn mặt đẹp trai tỏa ra hào quang vạn trượng ———— cô bé ngẩng đầu, trừng đôi mắt to, nhìn về phía vị thúc thúc này, chú ấy cư nhiên còn cao hơn chú hai nhà mình! !
Trang Hạo Nhiên vẫn phong độ nhẹ nhàng đứng ở một bên, một tay đút túi quần, nụ cười tươi đầy mị lực nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, phát hiện ra cô bé vừa muốn xoay người, lại quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to, biểu tình nghi ngờ, ánh mắt anh cũng di chuyển, có chút nghi hoặc mỉm cười liếc nhìn đứa nhỏ này một cái, chính là một khắc tươi cười dịu dàng kia, đã khiến người ta choáng váng vì quá đẹp trai rồi! !
Hi Văn thoáng cái lại hết sức duy trì phong phạm thục nữ của mình, mắt mở to, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Bầu không khí trong lúc này có chút kỳ quái, mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng nghi hoặc không hiểu, Anna hầu hạ Hi Văn lâu ngày, tự nhiên hiểu rõ tình huống này, chỉ là mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn Hi Văn, lại nhìn về phía biểu tình kia của Trang Hạo Nhiên, hai mắt cô chợt lóe, không hiểu sao lại có chút khẩn trương, dường như trong lúc lơ đãng dời bước, muốn che ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía Hi Văn ngọt ngào như mật, hâm mộ, tôn kính tươi cười.
Trong nháy mắt Hi Văn thu lại sắc mặt, nháy nháy đôi mắt to, thập phần không vui nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía vị tỷ tỷ mét sáu chẳng biết ở đâu nhảy ra thế này! !
Đường Khả Hinh dường như cũng cảm giác được Hi Văn có chút không vui, lại vẫn có chút ngây ngốc đứng ở trước mặt cô bé, bộc lộ tươi cười ngọt ngào, biết thân phận của mình như thế, còn chưa đủ tư cách hướng cô bé chào hỏi, đành phải làm bộ như vô ý đứng đó.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, liếc nhìn về phía bộ dáng này của Đường Khả Hinh, liền nhịn không được cúi đầu cười.
“Tôi nói...” Hi Văn thu hồi bộ dáng mà Daniel đã dạy mình kia, lộ ra bộ dáng đấu võ mồm với mẹ ở nhà ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhàn nhạt ngẩng mặt, có chút không khách khí nói: “Vị tỷ tỷ không được 1m 61 phía trước...”
Đường Khả Hinh nghe xong, sắc mặt cô có chút phiếm hồng, tức khắc ngẩng đầu, nhìn lại thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, cô lập tức có chút lúng túng nhìn về phía Hi Văn, mỉm cười nói: “Ách, chào ngài, Hi Văn tiểu thư, tôi là...”
“Tôi không có hỏi chị là ai!” Hi Văn chớp chớp mắt to, thanh thanh thúy thúy nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhanh nhẹn nói.
Đường Khả Hinh sắc mặt có chút khó coi, có chút lúng túng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu Hi Văn ngọt ngào cười nói: “Thật là thất lễ. Thế nhưng tôi nghĩ muốn nói cho ngài, tôi năm nay vừa vặn là 1m 62... Ngài có khả năng là đã tính sai rồi!”
Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nghe thấy Đường Khả Hinh nói, nhịn không được cúi đầu cười.
Ánh mắt Hi Văn khẽ đánh giá, hé miệng ngửa mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút khinh miệt nói: “Hôm nay chị đi đôi giày cao gót mười một phân thương hiệu GUICCI, phía sau vị thúc thúc kia cao một trăm chín mươi ba cm (kể cả cao giày da), từ chỗ này của tôi nhìn sang, giảm đi khúc xạ ba cm, chị vừa vặn mới đến mũi chú ấy! Từ mũi đến trán chú ấy là hai mươi hai cm, cũng có thể nói là kể cả chị đi giày cao gót mới được một trăm bảy mươi mốt cm, vứt đi giày cao gót GUICCI mười một cm, vừa vặn còn 1m6! !”
Đường Khả Hinh thở dốc vì kinh ngạc, không thể tưởng ra được mở to mắt, cả người lạnh run, nổi da ga nhìn về phía Hi Văn.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía cô bé.
“Này...” Đường Khả Hinh lập tức cảm giác mình có chút mất thể diện, nhìn về phía Hi Văn vừa muốn phân rõ phải trái...
Hi Văn lập tức khinh bỉ nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậc một tiếng, chế nhạo nói; “Chị gái à, chị năm nay đã hơn hai mươi rồi, chẳng lẽ còn tin tưởng mình sẽ cao thêm được sao? Việc này so với việc tin ông già Noel sẽ bò ra từ ống khói tặng quà cho người ta còn ấu trĩ hơn đấy! ! !”
Câu nói như một cái búa nặng, đập thẳng vào đỉnh đầu Đường Khả Hinh, cô lập tức bị ủy khuất, bộ dáng như muốn chết đi cho rồi, cắn chặt môi dưới lúng túng nhìn về phía Hi Văn, vừa muốn nói ...
"Không tin?” Hi Văn lập tức mở to mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh chậc một tiếng, lại chế nhạo nói: “Cũng phải! ! Trong giáo đường âm thanh mười hai giờ vang lên, đồng thoại lúc ấy xảy ra, bị thương tổn lớn nhất không phải cô bé lọ lem! !Chị có biết là cái gì không?”
Cô bé nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức mân môi, rất tức giận, mặt đỏ lên nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt! !
“Không biết đi? Xem ra chỉ số thông minh của chị cũng chỉ có vậy mà thôi!” Hi Văn lại liếc về phía cô, khóe miệng nhếch lên nói: “Đáng thương nhất chính là quả bí đỏ vừa to vừa lùn kia! Không có đất dụng võ! !”
Phanh! ! Một cây búa lại hướng về trái tim cô đập xuống! !
Đường Khả Hinh trong nháy mắt bị đánh trúng đến nói không lên lời, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hi Văn, tức giận đến muốn nổ tung! ! !