Hào Môn Tranh Đấu 5người Tình Bé Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc 5

Tần gia!

Tần Vĩ Nghiệp ngồi bên trong thư phòng của mình, vẻ mặt nhàn nhạt, lật xem quyển sách ghi chép Hàn Thành vừa mới sai người đi mua, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng như một học giả.

Một nữ giúp việc đi tới, cẩn thận từng li từng tí bê khay trà bánh tới trước mặt Tần Vĩ Nghiệp, có chút xấu hổ nói: “Thiếu gia, mời anh uống trà.”

“Để đó...” Tần Vĩ Nghiệp dùng ánh mắt không coi ai ra gì, tiếp tục lật sách xem, sắp xếp các chữ cái theo hình nhữ S, nhìn thấy một hàng tin tức: Mật thất đã bị phát hiện, nhanh chóng ẩn náu cho tốt, kế hoạch tối nay vẫn tiến hành như cũ! Hắn yếu ớt lật xem một trang khác, nhìn thấy phía trên có dòng chữ: Điện thoại của ngươi đang bị theo dõi! Sau này sẽ dùng thư để liên lạc! Chủ nhân của chúng ta đã hạ lệnh, phải ám sát Tô thiếu gia! !

Sắc mặt cô giúp việc lặng yên, nhẹ nhàng để trà và bánh xuống bàn.

Lúc này Tần Vĩ Nghiệp lúc này mới hơi nâng mí mắt, rời khỏi trang sách, không có một chút hứng thú nhìn về phía cô giúp việc!

Cô giúp việc mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, bộ ngực đầy đặn như muốn bung ra, cánh tay trắng nõn, trơn bóng, non mềm như trái cây, thật sự làm cho người khác muốn cắn một cái.

Tần Vĩ Nghiệp nhíu mày nhìn cô nói: “Đi ra!”

“A?” Cô giúp việc gấp đến độ toát mồ hôi, nhìn về phía hắn.

“Đi ra! !” Tần Vĩ Nghiệp biết ý của cô, một chút hứng thú cũng không có.

“Ách... Vâng...” Cô giúp việc nặng nề thở ra, mới nhẹ cầm khay lên, vội vã xấu hổ đỏ mặt xoay người đi ra ngoài, cặp mông tròn vểnh cao kia hơi xoay ra, vô cùng gợi cảm.

Con đường quanh co, tĩnh mịch, rèm cửa sổ đã kéo lại.


Cô giúp việc có chút thất vọng cầm khay bước ra ngoài, nhiệm vụ lão phu nhân giao cho mình không hoàn thành, cô liền bất đắc dĩ cúi đầu.

Một lực kéo mạnh, kéo cô đẩy vào tường.

“A!” Cô giật mình xoay người, nhìn thấy Tần Vĩ Nghiệp đã lấy mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt lãnh đạm mà thần bí, nhìn về phía mình, khuôn mặt của cô đỏ lên, trái tim đập thình thịch, kêu nhỏ: “Thiếu... Thiếu gia...”

Tần Vĩ Nghiệp mang vẻ mặt lãnh đạm, bàn tay chậm chạp đưa lên bộ ngực đầy đặn của nữ giúp việc, ngón tay nhấn một cái, lại không ngừng xoa nắn bộ ngực của cô, một bên xoa một bên thở dốc nhìn về phía cô.

Cả người cô giúp dán vào tường, đỏ bừng, lại cắn môi dưới, dũng cảm nhắm mắt lại, lão phu nhân đã nói, chỉ cần mình có thể sinh cho thiếu gia một đứa nhỏ, cô có thể được ba trăm ngàn!

Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng nhìn cô, tay không ngừng mạnh mẽ phủ lên bộ ngực của cô, thậm chí xé chiếc áo sơ mi trắng ra, cả chiếc áo lót cũng bị lôi xuống, mở to mắt nhìn nhìn trừng trừng về phía bộ ngực to lớn mê người của cô, vô ý điều tiết người đàn ông mạnh mẽ của mình giống như cách đây vài năm, thế nhưng một bên hắn mạnh mẽ xoa nắn bộ ngực kia một bên cắn chặt răng, mồ hôi trên trán chảy ra, cũng không còn cách nào.

“A?” Cô giúp việc bị xoa nắn có hơi đau, mồ hôi đầm đìa thở dốc nhìn hắn, ấp a ấp úng, xấu hổ kêu nhỏ: “Thiếu gia... Tôi... Ta có hơi đau...”

"Bốp! !” Tần Vĩ Nghiệp trong nháy mắt giơ tay tát một cái lên má cô, hổn hển rống giận: “Tôi không muốn thấy kiểu đau như thế nào!”

“A ————” Cô giúp việc thoáng cái ngã trên bàn trà, làm đổ ngọc thạch bên cạnh bàn, cô sợ đến khuôn mặt bỏ bừng, run rẩy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, sợ hãi run run kêu nhỏ: “Thiếu gia?”

Tần Vĩ Nghiệp tức giận tàn nhẫn đi tới trước mặt nữ giúp việc, mạnh tay nắm lấy bả vai trần của cô, lại cho cô một cái tát, mới vô tình quát to: “Tôi không muốn kiểu đau như thế này ! ! Tôi muốn thấy kiểu đau như năm đó! ! Kiểu không bị ràng buộc nhưng tiếng hét lại sợ hãi ! ! Máu từ đôi chân chảy ra! ! Đây mới là chuyện đàn ông nên làm!”

Hắn nói xong, lại tiếp tục giáng những cái tát căm hận vào mặt cô giúp việc.

“A! ! A! ! A! ! A! !” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giúp việc hết quay sang trái rồi lại sang phải, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, tóc mái trên trán mất trật mà tùy ý rơi xuống, bên tai ong ong, cô không nhịn được bật khóc, một bên cầu xin tha thứ: “Thiếu gia, xin anh tha thứ cho tôi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Là phu nhân bảo tôi tới! ! Tôi sai rồi! !”


“Lỗi của cô là ở đó hả? Cô không sai! ! Là lỗi của tôi! ! Tôi không nên đánh cô! Tôi hẳn là nên giết chết cô! Các người là đến nhắc nhở tôi không sử dụng được nữa đúng không! !” Tần Vĩ Nghiệp tức giận, liền ngồi xổm người xuống, kéo tóc nữ giúp việc đẩy vào bàn trà, trên trán cô chảy ra đầy máu tươi, cắn răng xé toàn bộ quần áo của cô, không biết từ nơi nào lấy được một mảnh thủy tinh, liền hướng hai chân cô đâm tới.

“Thiếu gia! ! Thiếu gia! ! Đừng mà! !” Cô giúp việc lùi lại, cũng không để ý đau đớn trên trán, máu tươi chảy ra, đôi tay đẩy bàn tay của hắn ra, bò dậy quỳ xuống, kinh hoàng sợ hãi khóc to, nói: “Tôi sai rồi! Hắn hãy tha thứ cho tôi! Thiếu gia, tôi sai rồi! !”

Tần Vĩ Nghiệp cắn răng trong nháy mắt đứng lên, hai tròng mắt nóng lên đẩy mạnh một cánh cửa sổ, nhìn rừng cây xanh biếc, không hiểu sao lại nhớ tới lần đầu gặp Đường Khả Hinh, là vào tiệc sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, chỉ thấy cô búi tóc cao, mặc chiếc váy dài màu trắng, tỏa ra hương thơm mê người, còn có chiếc eo thon thả, cùng chiếc mông tròn. Khi đó đôi mắt cô khẽ chớp, lộ ra sự hồn nhiên cùng bao tình ý, trên bả vai trần tựa như một ngọn lửa, hừng hực bốc cháy.. Đó là lần đầu tiên, qua nhiều năm như vậy, hắn vì một phụ nữ mà nổi lên hứng thú. Hắn muốn có người phụ nữ này, hắn phải có được người phụ nữ này, chỉ bằng việc cô có thể làm hắn cảm thấy hứng thú !

Hai tròng mắt hắn lóe ra tia vô tình và tàn nhẫn, hơi ngửa mặt nhìn về phía trước nghĩ: Chỉ cần Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên không còn nữa, Đường Khả Hinh sẽ thuộc về mình! Sẽ có một ngày, hắn nhất định phải đem người phụ nữ này áp chặt trên giường, mạnh mẽ xoa nắn cùng yêu thương cô..

Sự tưởng tượng không có giới hạn.

Người đàn ông này liền cúi đầu cười lạnh lùng.

***

“A!” Đường Khả Hinh đi qua đây để kiểm tra rượu đỏ, giúp Tiểu Nhu bê một giỏ hoa hồng đi về phía trước, lại không hiểu sao bị gai đâm vào, trong nháy mắt cô có chút sợ hãi, lập tức nặn chút máu đỏ hồng từ vết đâm ra, cúi xuống mút.

“Tiểu Đường!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới.

Đường Khả Hinh ôm hoa hồng, sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nói: “Phó tổng Lãnh? Anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn thấy Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng kia, dường như rất nặng, đầu tiên lấy giỏ hoa hồng trên tay cô ôm vào trong ngực mới hỏi: “Bên hầm rượu có phát sinh chuyện gì hay không? Có tình huống nào không ổn không?”


“Không có! Tất cả đều rất tốt!” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, thở nhẹ nói.

Lãnh Mặc Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn về phía cô, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Đường Khả Hinh cũng phát hiện ánh mắt này của anh có chút kỳ quái, liền hơi ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.

Tiểu Nhu vừa bê khay vừa luyện tập cách đi, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn nhìn Khả Hinh như vậy, cô khẽ cắn môi dưới, có chút mất mác cúi đầu...

“Làm gì vậy?” Trần Mạn Hồng cầm roi, đánh nhẹ vào mông Tiểu Nhu, mắng: “Muốn lười biếng hả?”

“Không có, không có! !” Tiểu Nhu vội vã lẩm bẩm bê khay, tiếp tục luyện tập.

“Khả Hinh! !” Lãnh Mặc Hàn cảm thấy chuyện này phải nói rõ rang đến cùng với cô, liền nghiêm túc nói: “Yến tiệc lần này, khả năng rất cao sẽ có người thừa cơ hội lẻn vào, tùy tình huống mà phá hỏng buổi tiệc, có lẽ sẽ làm bị thương các khách quý và còn nhiều vấn đề khác. Nhân viên giám sát và theo dõi của chúng ta đã từng có người muốn lẻn vào hầm rượu, nhưng chúng ta vẫn không thể nắm rõ, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì”

Đường Khả Hinh nghe lời này, liền hơi giật mình, cả người trong nháy mắt nghiêm túc, nhìn anh nói: “Chuyện có liên quan đến rượu, xin anh hãy yên tâm, bởi vì lấy rượu, vận chuyển rượu, rồi đến kiẻm tra rượu đều do nhân viên của khách sạn kiểm kê nghiêm ngặt. Hơn nữa trước khi mở chai rượu, nhân viên của chúng ta sẽ kiểm tra đối chiếu tổng thể chai rượu, sau khi kiểm tra đối chiếu xong lại do chính hầu rượu sư mở ra, thông qua việc nghe thấy tiếng nắp rượu mở ra, dịch rượu trong chai, quan sát màu sắc của rượu, lưu ý ly rượu có phù hợp hay không, khi đó mới có thể dâng rượu! Trình tự này, chính là để phòng ngừa rượu giả, việc lựa chọn kiểm tra nhất định phải tiến hành! Cho nên ở phương diện này, tôi rất có lòng tin!”

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, liền gật đầu.

“Hơn nữa...” Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng nói: “Nếu anh đã đề cập tới vấn đề này, tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn, dặn dò phía nhân viên, nhất định phải thực hiện tốt toàn bộ quá trình chọn rượu cũng như kiểm tra rượu, tôi sẽ giám sát chặt chẽ, anh yên tâm!”

“Được! !” Lãnh Mặc Hàn gật đầu, vươn nhẹ nhẹ nắm cánh tay của cô, nói: “Tất cả nhờ cô !”

“Anh yên tâm! Tôi sẽ cẩn thận !” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

“Đường tiểu thư! !” Trợ lý Vũ Tình bước nhanh tới, nhìn về phía Đường Khả Hinh có chút sốt ruột nói: “Nhân viên của chúng ta sẽ phải lấy xe đến nhà tổng giám đốc Trang để chuyển “Băng hồ điệp”, thế nhưng tìm không được quản lý ký tên! Hình như xe hôm nay đều đã xuất ra hết rồi. !”


Đường Khả Hinh nghe lời này, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn về phía Vũ Tình cười nói: “Có một số việc cô càn phải học hỏi Tiểu Thanh! Nếu như thực sự không đủ ác, cũng phải cầm lông gà làm cung tên mới được! Chúng ta đối với một số việc phải mạnh mẽ một chút. Nhóm người thuộc đội xe, đôi khi không biết xấu hổ giống như một con rắn!”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, mỉm cười nói: “Truyền lệnh của tôi, lập tức điều một xe đi chuyển rượu!”

“Vâng!” Vũ Tình mặt đỏ hồng xoay người, nhanh chóng bước ra bãi cỏ, đi về hướng garage!

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc xe tải màu xanh nhanh chóng chạy về hướng sau vườn hoa, nhân viên kiểm kê phòng thu mua, bếp trưởng cùng trợ lý, còn có nhân viên vận chuyển nhao nhao đi đến.

Cửa xe tải trong nháy mắt mở ra.

Mấy nhân viên công tác mặc chiếc quần yếm màu đen, đầu tiên là mang ba chiếc tủ lạnh lớn đặt lên ván trượt đẩy xuống xe. Sau đó sẽ xách một rương một rương các loại cá hảo hạng đẩy xuống ròng rọc xe, bên này nhân viên công tác dưới xe, thuận lợi tiếp được, nhanh chóng mở ra, kiểm tra số lượng trên sổ sách, còn đầu bếp cúi người xuống lật lật cá lên kiểm tra, quan sát có con cá nào đã chết không, hay chết được hai tiếng đồng hồ chưa.

Bên này băng xe cũng nhanh chóng mở ra, một rương cực lớn tôm hùm chuyển xuống, một người phụ tá đầu bếp, muốn đi qua lấy cái giỏ đầu tiên, lại bị một bếp trưởng khác đoạt lấy, chặc một tiếng, tức giận nói: “Vội vã cái gì? Còn sợ không có?”

Một chiếc xe tải màu trắng cỡ nhỏ cũng nhanh chóng dừng lại! !

Hai mươi nhân viên lễ tân cũng cấp tốc đi tới, nhìn thùng xe mở ra, bên trong để các loại hoa, tất cả đều tươi đẹp nở rộ , thậm chí mùa này cũng không có khả năng nhìn thấy mẫu đơn, cũng tươi đẹp nở rộ. Các cô vui mừng cười, lập tức bước lên, cầm một cái giỏ hoa, chuẩn bị chuyển hoa xuống. Quản lý bộ phận lúc này mới vội vội vàng vàng đi tới, nhìn về phía hai mươi lễ tân đang chuẩn bị vận chuyển hoa vào bên trong, cô ai oán kêu lên: “Những loại hoa đấy không phải là của chúng ta ! ! Không được chuyển! Là của phòng bếp tổng bên kia ! !”

Nhân viên lễ tân sửng sốt dừng lại! !

“Giúp chúng tôi vận chuyển một chút!” Có một đầu bếp cùng công nhân, đang cắn răng nâng lên thùng cá muối, nói.

“Chúng tôi cũng rất bận ! !” Quản lý bộ phận tay cầm bộ đàm, chỉ huy mấy nhân viên của mình nói: “Di chuyển hoa violet kia! Đó mới là hoa mà chúng ta cần dùng ! !”

Hai mươi nhân viên lễ tân lập tức xoay người, chuẩn bị chuyển hoa! !

Tổng thư kí hành chính đi tới, đi ra phía sau thùng xe bắt đầu kiểm kê hoa, cô vừa kiểm kê vừa nghi ngờ hỏi: “Sao hoa lại không đủ? Ở đây mẫu đơn mới có ba mươi bó? Chúng ta có tổng cộng là tám mươi bàn! Thật sự là còn thiếu quá nhiều! ! Thông tbáo đến phòng thu mua, sai người đến nhà kính trồng hoa xem thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận