Hào Môn Tranh Đấu 5người Tình Bé Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc 5

Ban công tầng cao nhất sức gió thật lớn! !

Hơn mười tên người bóng đêm nhanh chóng tung mình vào cửa ra vào trên đỉnh, tên dẫn đầu cầm máy vi tính trong lòng bàn tay, ngón tay nhanh chóng di chuyển, muốn phá giải mật mã máy theo dõi bên trong, trong bóng đêm chỉ có một chút ánh sáng vẫn thần tốc di chuyển, vô số những chữ số đang không ngừng di động! !

Tô Lạc Hoành vừa ăn đồ ngọt, vừa đùa giỡn với Tiêu Đồng!

Tiêu Đồng thỉnh thoảng đẩy anh ra, giả vờ như muốn đánh anh!

Giữa bữa tiệc hai người nhân viên phục vụ một nam một nữ, nhìn chằm chằm vào những bọt rượu làm ký hiệu, vô cùng thong thả đem các loại hoa quả, tiếp tục bày ra trên bàn ăn cơm, tai nghe cỡ nhỏ trong tai, thông qua kênh của khách sạn, truyền đạt tin tức, máy dao động cỡ nhỏ đã đặt ở bên trong giấy bạc dưới thân chai, nhạy bén mà tĩnh lặng... Cô nhàn nhạt mỉm cười, đem một ly rượu trái cây ngon rực rỡ sắc màu kỳ ảo, thật cẩn thận đặt trước mặt Như Mạt, dùng bật lửa chậm rãi đốt dịch rượu trong ly kia, nhìn thấy ngọn lửa xanh nhỏ, từ từ bay lên, cô mỉm cười tôn kính kêu nhỏ: “Tiểu thư, xin mời dùng món ăn ngọt...”

Như Mạt mỉm cười gật đầu, nhìn về phía ngọn lửa xanh kia, nghe tiếng gọi tiểu thư kia, nét mặt nhã nhặn lịch sự nghiêng thành nghiêng nước, thoáng qua chút run run tươi cười, dường như nhìn thấy một buổi tối nào đó, cũng là đêm mưa như vậy, có một đứa con trẻ oa oa khóc lớn trong viện phúc lợi, sau đó chính mình cũng bị ôm vào viện phúc lợi, lúc được vài tuổi, thiếu chút nữa bị người ta cưỡng hiếp, đó là một đêm đáng sợ, tất cả đều kinh hồn khiếp vía, dường như khắp nơi đều ngập tràn giả dối và toan tính...

“Như Mạt! !” Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, mỉm cười nhìn về phía Như Mạt, có chút kinh ngạc nói: “Em từ trước đến nay vẫn luôn không uống rượu trái cây, đêm nay sao vậy?”

Như Mạt có chút thở dốc ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kín đáo mỉm cười nói: “Đúng vậy, vẫn luôn không uống, chỉ là không hiểu sao gần đây, vị giác có chút nhàn nhạt , hôm nay tới tham dự tiệc rượu ngàn hoa này, ngửi được những mùi vị hoa và quả kia, đột nhiên cảm thấy vị giác rất tốt, thịt quả đắng ngọt thơm mát, ăn thực sự rất ngon. Không biết thịt quả ngâm trong rượu, cảm giác thế nào?”

Nhâm Tử Hiền lạnh lùng cười trừ một cái, liếc nhìn về phía Như Mạt chậc một tiếng nói: “Cô vẫn nên thôi đi. Thịt quả trơn mềm ngọt này, cũng không sánh bằng vóc người trẻ trung xinh đẹp, Như Mạt cô tuổi cũng không còn nhỏ, dự đoán khẩu vị nhạt đi như vậy, cũng không phải là nhạt miệng, mà là trong lòng nhạt! Bởi vì cô quạnh!”

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nhâm Tử Hiền! !

Nhâm Tử Hiền lập tức cúi xuống, mặt lạnh không nhìn anh!

Như Mạt thở dốc, bộc lộ vài phần ủy khuất cùng nhu hòa, hai mắt lóe ra một tia hỗn độn cùng đau thương, im lặng không lên tiếng.

Tuyết Nhi dựa bên cạnh mẹ, cùng Thủ tướng ngồi chung một ghế, ăn bánh ngọt nhân đào mà mẹ lấy cho, đang vui vẻ cười, lại không hiểu sao nhìn thấy trên bàn ăn phía trước yến tiệc, để một chai rượu sâm panh, hai mắt cô sáng ngời, mở to nhìn chai sâm panh kia, muốn đứng dậy đi về phía trước...


"Tuyết Nhi, con sao vậy?” Mạn Nghi mỉm cười nhìn con gái.

Tưởng Tuyết Nhi im lặng nhìn chai sâm panh kia, toàn bộ đều được bao bọc bởi màu xanh, chỉ còn lại một chút dịch rượu màu vàng óng hiện ra bên ngoài, cánh bướm màu xanh ở thân chai kia nhẹ nhàng vẫy cánh, trông rất sống động, kỳ diệu hoạt bát, cô lại chớp đôi mắt, lập tức đại não lại tê buốt, nhớ lại một hình ảnh nào đó trước đây, nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, đứng trên một gò núi nào đó, vài người áo đen nhanh chóng đứng trước mặt cô, lặng lẽ hướng về phía cô nói gì đó, cô mặt lạnh đứng một bên nghe, thần thái chưa bao giờ có chút sợ hãi...

Lúc đó một con bướm nhiều màu nhẹ nhàng bay tới đậu trên chiếc váy trắng xinh đẹp của cô, cô hơi nghiêng mặt, trong nháy mắt bộc lộ vẻ rét lạnh đáng sợ! !

Một cô gái nhỏ khác mặc váy màu hồng phấn, mỏng manh đứng giữa bãi cỏ dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt bị bắt đi, không bao lâu sau, cô bé này tỉnh lại trong bóng đêm, xung quanh tất cả đều là rắn độc, nhện, bò khắp người cô bé, trong bóng tối chỉ còn lại chút ánh sáng le lói, chỉ thấy được thân rắn khủng khiếp đang trườn, một âm thanh sắc nhọn kinh hoàng vang lên, từ sâu trong cơ thể truyền đến! ! !

Cả người Tuyết Nhi bị chấn động mạnh một cái, dường như cảm giác được toàn thân mình đang tê buốt, những thứ ấy vẫn tiếp tục đe dọa trườn đến, cô đột nhiên kinh hoàng mất bình tĩnh ngã vào lòng mẹ mình, hai tay run run rẩy rẩy nắm chặt trang phục mẹ, sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Tuyết Nhi? Con làm sao vậy?” Mạn Nghi lập tức ôm chặt con gái, nhất thời lại lo lắng nói: “Con lại không khỏe sao?”

Mọi người cùng nhau lo lắng nhìn cô.


Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt Tưởng Tuyết Nhi, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi? Em làm sao vậy?”

Hi Văn còn nhỏ tuổi, cũng hết sức tò mò nhìn Tưởng Tuyết Nhi!

Tưởng Tuyết Nhi vẫn mặt run rẩy chôn chặt vào lòng mẹ mình, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy xuống, đại não vô thức muốn nhớ lại những lời nói của người áo đen muốn nói với Như Mạt...

“Tuyết Nhi!” Như Mạt trong nháy mắt đi tới trước mặt Tưởng Tuyết Nhi, lo lắng nhìn cô, nói: “Em sao vậy?”

Hai tròng mắt mộng ảo của cô, sâu như cặp mắt của những con rắn trong hang động tối tăm kia! !


“A! !” Tưởng Tuyết Nhi nhất thời sợ hãi né tránh ánh mắt của Như Mạt, thân thể rụt lại phía sau, lúc xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh cất bước ra hội trường tiệc rượu, thăm dò các loại rượu, còn mười chai băng hồ điệp cuối cùng, cô lập tức khẩn trương nhảy lên, dường như muốn tìm sự an ủi, thất thần nhào vào trong lòng Khả Hinh, nhớ tới ngày đó mình lúc từ trong bóng tối bò ra, có một cô gái váy trắng khác, tay cầm chong chóng, từ trên người anh trai lớn bay ra mùi lưu huỳnh, ngọt ngào tươi cười đón gió đi tới...

Chính là mùi lưu huỳnh trên người cô ấy, dọa cho rắn độc trong bóng tối bỏ đi.

“Tuyết Nhi...” Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt xoay người, nhìn về phía dáng vẻ kinh hoàng sợ hãi của Tưởng Tuyết Nhi, liền kìm lòng không được vươn tay, nhẹ ôm lấy thân thể cô, khó hiểu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người đều hiếu kỳ, Tuyết Nhi sao có thể thân thiết như vậy với Khả Hinh.

Sau khi Tưởng Tuyết Nhi nhìn thấy Khả Hinh, cảm nhận được toàn bộ mọi thứ trong bóng tối đều qua đi, còn lại tất cả đều là trời xanh, mây trắng ... Nhưng nhiều năm trôi qua, thần trí của cô chưa từng khôi phục như vậy... Cô gái thuần khiết này, chỉ chăm chú ôm lấy Đường Khả Hinh, nức nở nghẹn ngào nói: “Khả Hinh! Đừng rời bỏ em! Em sợ!”

Đường Khả Hinh sửng sốt .

Đám người Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi, Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên đều mang vẻ mặt kinh ngạc đứng lên, nhìn cô.

“Đừng rời bỏ em!” Tưởng Tuyết Nhi không chú ý đến sự quan tâm và lo lắng của mẹ, chỉ ôm chặt lấy Đường Khả Hinh.

Như Mạt chậm rãi đứng giữa đám người, nhìn về phía thân thể đang run run của Tưởng Tuyết Nhi, hai tròng mắt thoáng qua vài tia u ám, lại nhanh chóng biến mất!

Đường Khả Hinh nhất thời vì tính tình trẻ con của Tuyết Nhi, cười rộ lên, vươn hai tay nhẹ vỗ sau lưng cô, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chị ở đây, vẫn ở đây, không có việc gì, không cần lo lắng, có được không?”

Diệp Mạn Nghi đứng một bên, nhìn lúc Đường Khả Hinh ôm Tuyết Nhi, bộc lộ vẻ ôn nhu động lòng người kia, vẫn không khỏi được an ủi, thở hổn hển một hơi.

Tưởng Tuyết Nhi nhẹ buông lỏng cơ thể Đường Khả Hinh ra, mở to hai mắt ngây thơ lấp lánh, nhìn dáng vẻ ngọt ngào dịu dàng của cô, giống như một người chị, nắm chặt tay cô nói: “Khả Hinh! ! Tối nay chị ở bên cạnh em, chỗ nào cũng đừng đi! ! Em không muốn cách xa chị! !”


Đường Khả Hinh giật mình một lát, rốt cuộc mới dịu dàng cười rộ lên, nhẹ tay vén tóc mái trên trán cô, nói: “Được! Tối nay chị sẽ ở bên cạnh em, chỗ nào cũng không đi! Cho nên em cứ yên tâm ở đây, được không?”

Tưởng Tuyết Nhi nghe thấy lời Đường Khả Hinh, mới chậm rãi yên tâm gật gật đầu.

Đường Khả Hinh nhìn cô dịu dàng săn soc cười, sau đó cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, dặn người chuẩn bị món kem lửa mà Tuyết Nhi thích ăn.

“Làm sao chị biết em thích ăn kem lửa?” Tưởng Tuyết Nhi vui vẻ nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười hỏi.

“Chị đương nhiên biết, chị là nhà ảo thuật mà!” Đường Khả Hinh cười nói xong, lại trấn an Tuyết Nhi một lát...

Thủ tướng ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh tươi cười đáng yêu động lòng người như vậy, liền chậm rãi gật đầu nói: “Khả Hinh tính tình thiện lương, càng khó có được chính là lòng dạ tinh tế, chăm sóc người khác vô cùng chu đáo, hiếm thấy người còn trẻ, lại hiểu chuyện săn sóc vậy.”

“Ông nội! !” Tô Linh lại chọc em trai, cười nhìn về phía ông nội, nói: “Có phải càng nhìn càng vừa ý cháu dâu này rồi hay không, nếu không tối nay liền bắt cóc cô ấy đến nhà chúng ta cùng ông chơi cờ đi.”

Mặt Đường Khả Hinh bỗng chốc đỏ bừng.

Mọi người lại cười rộ lên, Tô Thụy Kỳ có vài phần xấu hổ ngẩng đầu, nhìn về phía chị bật cười nói: “Chị à! Tối nay chị thực sự là uống hơi nhiều rồi đấy.”

“Rượu của Bác Dịch tiên sinh đúng là trêu chọc tâm tư con người. Dùng cocktail lại càng không sai được!” Tô Linh lại cười rộ lên.

Bác Dịch ngồi một bên, đành cúi đầu mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên đêm nay thật là cảm giác mình giống như vạn tiễn xuyên tâm(*).

(*): Ngàn vạn mũi tên xuyên tim.

“Cậu chủ Tô, đừng lấy em ra làm trò cười, em chỉ là cùng với Tuyết Nhi tiểu thư khó có được chút ăn ý cùng duyên phận, các vị thong thả dùng...” Đường Khả Hinh lập tức đỏ mặt, xấu hổ xoay người rời đi.


Mọi người thấy cô xấu hổ như vậy, đều sôi nổi cười.

"Khả Hinh! !” Tiểu Nhu là một trong những nhân viên truyền thức ăn và rượu, bước nhanh đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nói: “Vừa rồi có một vị khách, muốn dùng chút băng hồ điệp! Trừ mười chai trên kia, có còn chai nào nữa hay không!”

“Còn có một chai!” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tiểu Nhu, cười trộm nói: “Đặt ở trong giá rượu! Tôi trộm giấu đi, chuẩn bị mời thầy uống. Nếu hiện tại có khách muốn dùng, cô liền truyền lời của tôi với Tiểu Thanh, đi lấy đi!”

Phốc! Hai người cùng nhau cười.

“Vậy tôi đi lấy! !” Tiểu Nhu vui vẻ ngốc nghếch đi về phía trước.

“Nhanh lên một chút đấy! Phần cao trào của bữa tiệc sắp bắt đầu rồi...” Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía cô cười nói.

“Tôi biết!” Tiểu Nhu nói xong, tức khắc bước nhanh về phía trước, ai ngờ vì quá gấp, cánh tay không cẩn thận đụng phải một thùng ướp rượu cuối cùng trên bàn, chai rượu đang được ướp kia ầm một tiếng, rơi trên thảm, ùng ục lăn ra! !

Vài đôi mắt giữa buổi tiệc, liếc nhìn chai sâm panh kia, hai mắt nhất thời cấp bách, mượn cớ nhanh chóng đi ra ngoài!

Như Mạt cũng hơi nâng ly rượu, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài.

Bác Dịch cũng hơi nghiêng mặt, nhìn về phía chai rượu sâm panh lăn ra kia.

Một nhân viên phục vụ nào đó dường như chú ý đến chai rượu sâm panh lăn ra, liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm, rời khỏi buổi tiệc, người đứng giữa cơn mưa phùn nhẹ nhàng, đã nhìn thấy Tiểu Nhu ôm chai rượu sâm panh kia, đi về phía phòng rượu, hai mắt cô liền ngưng đọng, giống như chịu trách nhiệm truyền rượu của cô, bước nhanh đi về phía trước...

Bên ngoài phòng rượu mưa tí tách ướt át rơi xuống!

Tiểu Nhu ôm một chai “Băng hồ điệp” trong đó lau sạch sẽ phía sau, đem một chai khác đặt chung một chỗ, đang muốn cười đi về phía trước! !

Một nữ phục vụ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Nhu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận