Mọi người cùng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tiêu Đồng đứng ở phía trước mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Vitas vừa vặn lúc này đứng tiếp khách ở bên này, gương mặt trầm ổn bộc lộ khí chất lãnh đạm nhưng khi nghe thấy việc học trò của mình quyên tặng ba trăm ngàn cho viện phúc lợi thì hai mắt của ông lóe sang, cũng chậm rãi nhìn về phía học trò của mình...
“Đường tiểu thư, xin mời!” Tiêu Đồng nói xong, lại vui mừng tươi cười, đưa microphone cho Đường Khả Hinh, nói.
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế, lại có cảm giác ngượng ngùng, ban đầu chỉ muốn quyên tặng ba trăm ngàn này mà không ai biết, ai biết đâu chuyện sẽ như thế này, lại nghe thấy Tiêu Đồng gọi tên mình một lần nữa đành phải mỉm cười đứng lên, nâng váy lên, vẻ mặt xấu hổ đi về phía trước, chậm rãi đi lên bục phát biểu, kìm lòng không được liếc mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên là hai nhân vật có tiếng tăm, nhìn cô mỉm cười.
“Đem quà tặng lên đây!” Tiêu Đồng nhìn thấy Đường Khả Hinh đã đứng bên cạnh, tức khắc giơ tay, gọi lễ tân mang quà tặng lên! !
Lễ tân mỉm cười đi đến chỗ hoa mẫu đơn đã tàn lấy một hộp gỗ hồng lên đặt chúng vào bên trong cái cầu thủy tinh khúc xạ, rồi cẩn thận từng ki từng tí đặt chúng vào bên trong xe đẩy, đẩy tới trung tâm bữa tiệc.
Đường Khả Hinh cảm thấy hơi ngạc nhiên nhìn hai cái hộp gỗ màu hồng ở bên trên xe đẩy, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hít thở kỳ dị, kìm lòng không được định vươn tay ra mở cái hộp kia ra...
“Chờ một chút! !” Tiêu Đồng vươn tay ngăn cản Đường Khả Hinh mở hai hộp cái hộp này, mà là mỉm cười nói tiếp: “Hai vị chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta, biết được việc Đường tiểu thư làm việc thiện, vì để cổ vũ tinh thần của đông đảo công nhân của tập đoàn Hoàn Cầu, trong buổi tối ý nghĩa như ngày hôm nay hai vị muốn mua lại phần quà này của cô với giá năm tỷ, còn số tiền kia của cô quyên tặng hay không là tùy cô! Không biết Đường tiểu thư có đồng ý hay không?”
“Hả?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Đồng! !
Toàn hội trường nhìn thái độ ngạc nhiên của cô, cũng kìm lòng không được cười rộ lên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cũng đồng thời cúi đầu mỉm cười.
Tiêu Đồng nghe lời nói ngốc ngếch như vậy, nhịn không được cười rộ lên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô không có nghe lầm, phần lễ vật này tổng giám đốc Tưởng và tổng giám đốc Trang muốn mua lại với giá năm tỷ còn số tiền này cô tự ý quyết định! Cô có đồng ý không?”
Toàn bộ mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nghe này những lời nói này rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề, cười ngọt ngào, cảm động nói: “Cảm ơn hai vị tổng giám đốc đã yêu quý tôi, thông qua cách làm này giúp tôi có thêm cơ hội làm việc từ thiện. Nói thật ngày trước lúc tôi biết mình trúng số, tôi liền nghĩ phần thưởng mà ông trời ban tặng không bao giờ thuộc về tôi...”
Mọi người đều trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh đứng trước microphone, có chút ngượng ngùng nhìn về phía mọi người, yếu ớt ngọt ngào nói; “Tôi nhớ sư phụ đã từng nói, con người khi đi đường tắt có thể giống như bụi hoa tường vi mỏng manh yếu đuối, cũng có thể vận mệnh giống như cạm bẫy, cũng có thể là một hành trình rất dài, tôi vui mừng vì vào thời khắc này thượng đế đã cho tôi thời gian và tuổi thanh xuân, đó là điều vô giá đối với tôi. Tôi hi vọng tôi có thể tận dụng được tuổi thanh xuân và thời gian quý giá này, theo đuổi được ước mơ của mình mà không phải lo tới tuổi tác... Có đôi khi đối mặt sinh mệnh thì chúng ta thường bị lay chuyển thế nhưng chỉ cần có quyết tâm và tâm ta trong sáng dũng cảm bước đi thì không cần sợ khó khăn và dục vọng. Khi quyên tặng ba trăm ngàn này, trong giây lát tôi nhìn vào trong mắt của sư phụ tôi không hề có vui sướng hay dao động nào, lúc đó tôi nhìn thấy trong mắt của ông rất yên tĩnh, tôi không biết bao giờ mới được như sư phụ mình, đứng trước lợi ích, danh vọng thì tâm lúc nào cũng sáng như gương, không có chút tạp niệm nào?”
Vitas đứng ở thảm bên cạnh, nhàn nhạt ngửa mặt lên, nhìn học trò.
Đường Khả Hinh cũng đứng ở trước microphone, hai mắt lóe sáng lên, trong lòng nghẹn ngào nhìn về phía sư phụ, thật tình nói; “Tôi biết, sư phụ của tôi không cần học trò của mình đạt được chức cao vọng trọng hay đạt được nhiều tiền tài mà cái cốt lõi là phải hiểu được ý nghĩa theo đuổi ước mơ chân chính đó chính là trong lòng cảm thấy thỏa mãn! Khi đó con người mới cảm thấy hạnh phúc thực sự!! Cho nên, tôi hiểu được khi theo đuổi tiền tài có chừng mực thì hạnh phúc mới viên mãn được!”
Quản lý nghe nói chuyện như vậy, hai mắt liền sáng lên kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, mặt lộ vẻ tươi cười.
Vitas nghe học trò nói như vậy, hai mắt thâm thúy di chuyển lộ ra vẻ vui mừng.
"Cho nên...” Đường Khả Hinh nói xong lời này, có chút kích động nghẹn ngào cười nói; “Đêm nay là buổi tối vô cùng ý nghĩa, tôi có thể dùng ba trăm ngàn của tôi ủng hộ cho viện phúc lợi đồng thời cũng giúp cho viện phúc lợi có thêm năm tỷ, điều này làm tôi rất vinh hạnh. Tôi nghĩ đến những người không cha không mẹ không người thân, nhờ sự giúp đỡ của chúng ta mà họ một lần nữa có được hạnh phúc, vui vẻ như sống ở nhà, Điều đó mới thật sự ý nghĩa!”
Mọi người trong bữa tiệc cùng đồng loạt vỗ tay, khách quý cũng gật đầu mỉm cười.
Tiêu Đồng cũng nhiệt liệt vỗ tay, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Như vậy nói cách khác! Đường tiểu thư cô đồng ý bán phần lễ vật này cho tổng giám đốc Tưởng và giám đốc Trang rồi quyên tặng số tiền năm tỷ bán được cho viện phúc lợi sao? Chẳng lẽ cô muốn quên tặng hết không lấy một chút nào sao!”
Mọi người lại cười rộ lên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời cúi đầu xuống mỉm cười.
Đường Khả Hinh mặt đỏ lên, xấu hổ cười ngọt ngào lắc lắc đầu, nói; “Tôi không muốn.”
“Thật không muốn sao?” Tiêu Đồng lại đùa cô.
“Thật không muốn...” Đường Khả Hinh lắc đầu cười nói.
“Được! !” Tiêu Đồng có chút cảm động hài lòng nhìn hướng các khách mời, cười nói: “Cảm ơn khách sạn Á Châu đã tổ chức một sự kiện từ thiện buổi tối hôm nay, cho chúng ta thấy được những mảnh đời khó khăn, bất hạnh như vậy để chúng ta cơ hội để chia sẻ nỗi đau với họ. Cũng cảm ơn Đường tiểu tốt bụng như vậy! Trong lòng của cô có rất nhiều tình yêu thương có cả dành cho người yêu, cho gia đình, cho bạn bè còn có cả với thầy giáo nữa! Như vậy cô muốn dùng lễ vật này đổi lấy năm tỷ để quyên góp cho viện phúc lợi, vậy cô hãy mở nó ra sau đó cho khách quý nhìn!”
Lời này vừa nói ra, khách quý ở đây nhao nhao lên, mà nhìn chung quanh, muốn xem vị khách quý thần bí kia là ai?
Đường Khả Hinh cũng hết sức tò mò, lại tò mò hơn về hai hộp gỗ hồng trong quả cầu thủy tinh kia rốt cuộc có cái gì?
"Đường tiểu thư? Mời cô mở lễ vật ra!” Tiêu Đồng lại tỏ vẻ thần bí tươi cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thở nặng một cái, cuối cùng cất bước tiến lên, vươn hai tay ra có chút kích động cầm vào hai hộp hồng, trước mặt bao nhiều người mở hai hộp ra, bên trong hộp là bốn bình rượu Khang Đế 1945! ! ! Cô khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía bên trong bốn bình “Khang đế”, toàn bộ máu của cô ngưng kết , thậm chí bên trong có một tấm thiệp nhỏ có mùi của hoa oải hương ở Provence nước Pháp, đó là quê hương của sư phụ! Trên thiệp là chữ viết của Trang Hạo Nhiên: Gửi tặng cho sư phụ Vitas kính yêu nhất!
Đường Khả Hinh trong nháy mắt kích động rơi lệ, hé miệng để giảm bớt cảm xúc hiện tại, nhớ tới mỗi lần sư phụ về nhà buổi tối đều nhìn lên giá rượu ngắm bốn bình Khang Đế 1945 nhìn thật lâu, sau này cô mới biết được khi ngắm những bình rượu này sư phụ đang nghĩ về vấn đề mà nhiều gia đình ở Pháp nghĩ đó là khi con gái trong gia đình đi xuất giá thì sẽ mở bình rượu này để chiêu đãi khách, chúc mừng con gái tìm được hạnh phúc!
Vậy bây giờ là sao?
Đường Khả Hinh lúc này thực sự kích động, nhìn về phía bốn bình rượu đỏ kia, cô kìm lòng không được ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên cũng ngồi ở ghế ngẩng mặt lên nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười.
Mọi người cùng nhìn thì phát hiện bên trong là bốn bình Khang Đế 1945, họ cũng không khỏi phải ồ lên phấn khích.
Vitas nghe âm thanh của khách truyền tới, nghe thấy đó là Khang Đế 1945 thì tim ông đập nhanh dữ dội, nghi hoặc và kích động nhìn về phía học trò của mình.
“Đường tiểu thư! !” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật tình nói: “Trong cuộc sống thứ quý giá nhất chính là đam mê, còn có cả tình cảm chân thành... Bây giờ, cô hãy đem phần quà quý giá này cho vị khách quý bí ẩn kia đi!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại kích động ngẩng đầu lên, nhìn về phía sư phụ đứng ở bên kia ...
Vitas cũng đứng ở một bên, yếu ớt nhìn về phía học trò.
Đường Khả Hinh nhất thời khống chế không được nước mắt chảy xuống, lại kích động đứng ở trước microphone, nghẹn ngào nói: “Tôi biết sư phụ sinh ra ở Pháp qua đây làm việc, thế nhưng ông lại coi Trung Quốc là quê hương thứ hai của mình, ông thích văn hóa, cảnh đẹp của chúng ta...”
Vitas đứng ở một bên, nhớ tới mười hai tháng đã qua, trên mặt trầm lạnh, hơi lộ mấy phần luyến tiếc.
“Có đôi khi...” Đường Khả Hinh tiếp tục khóc nói; “Có đôi khi ông nhớ tới Pháp, ông gọi điện về nước hỏi xem có chuyện gì xảy ra trong nước không, tôi có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ông với quê hương, nhưng ông lại vượt qua biên giới đem tình yêu lớn nhất dành cho tôi và Trang Hạo Nhiên, thế nhưng trong thời gian mất trí nhớ tôi lại quên mất ông, khi tôi mở mắt tỉnh dậy tôi nhìn thấy ánh mắt như người cha của ông đang nhìn tôi! Tôi giống như đứa bé mới được sinh ra, tôi cảm ơn ông đã cùng tôi nghênh đón các trận mưa gió bão bùng để đi lên phía trước, vào những buổi tối ông luôn đi nhẹ nhàng vào phòng của tôi, đắp chăn cho tôi rồi trầm lặng ra ngoài...”
Tất cả tân khách nghe những lời này, cũng không khỏi dung động.
Vitas càng đứng ở một bên, hai khóe mắt có chút ẩm ướt, không lên tiếng.
"Cám ơn người, sư phụ... Cám ơn người! Thầy đã truyền tư tưởng cho con, con sẽ mang tư tưởng của thầy suốt cuộc đời rồi truyền lại cho đời sau!” Đường Khả Hinh nói xong, lại nhịn không được rơi lệ đầy mặt, lại không ngừng kích động ôm lấy hai hộp gỗ hồng này đi về hướng Vitas...
Vitas đứng ở thảm bên này, nhìn thấy học trò đi về phía mình, ông cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Sư phụ!” Đường Khả Hinh rốt cuộc ôm hai hộp gỗ hồng, kích động đứng trước mặt sư phụ, lại nghẹn ngào gọi; “Đây là bốn bình Khang Đế 1945... Mong thầy nhận lấy! Nhận lấy tình cảm và sự biết ơn của con...”
Vitas đứng ở một bên, nhìn về phía học trò khôn ngoan hiểu chuyện như vậy, chuẩn bị nói chuyện thì lại rơi lệ, nhớ tới lần gặp đầu tiên với đứa nhỏ này, gây mọi khó dễ cho cô nhưng cô không bao giờ từ bỏ, cảm ơn sự kiên cường, dũng cảm của cô mà ông mới có được khoảng thời gian tuổi già hạnh phúc nhất, trong lòng cảm thấy kích động, cuối cùng chậm chạp vươn tay ra, tiếp nhận bốn bình Khang Đế kia...
Đường Khả Hinh cảm thấy vui sướng, nức nở nhào vào trong lòng sư phụ, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Sư phụ! ! Cám ơn người!”
Vitas nghe những lời này thì hai mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng cười mãn nguyện...