Hào Môn Tranh Đấu 5người Tình Bé Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc 5

Mật thất! !

Một tiếng thở dốc vô cùng thống khổ và đáng sợ từ trong mật thất truyền đến.

Toàn bộ thế giới vào đêm mưa, đáng sợ như thế ! Khắp nơi mưa gió điên cuồng.

Một mình Bác Dịch lặng lẽ đi trong bóng đêm, trên tay cầm cây dù, nghe tiếng mưa tí tách, dường như lại lại nhớ tới buổi tối kia trong quá khứ, máu chảy thành sông, cũng là một đêm mưa như vậy.

“... ... ...” Một nữ bóng đêm co rút thân thể, dường như hít thở không thông, cơ mặt co quắp, thống khổ thở dốc đến đáng sợ.

“A! ! !” Hai người đàn ông cũng đang cố gắng chống lại nỗi đau đớn do “cự mãng” đang gặm cắn chính mình, liên tục xoay cổ tay, muốn chạy trốn.

Trong nháy mắt, Mỹ Linh lại hướng tới cánh tay của hắn, tiêm vào một mũi, nghiêm nghị kêu to: “Nếu như các người nói sự thật cho tôi biết, tôi sẽ thả các người đi. ! ! Nói! ! Ai sai khiến các người tới ! Đêm nay có mục đích gì! !”

Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ đứng trước cửa sổ trong mật thất, nghiêm mặt nhìn cơn mưa cuồng loạn trong màn đêm gần cửa sổ !

Bác Dịch một mình che dù, tiếp tục đi về phía trước! !

Uyển Thanh tính toán yến hội sắp sửa kết thúc, cô nhanh chóng ngồi xổm trước mặt người phụ nữ kia, nâng cổ tay, bèn nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng lấy ra một cái kim tiêm, giống như nanh vuốt rắn độc, lập tức cắm xuống.

“Cự mãng” . Trong nháy mắt chảy vào trong cơ thể người phụ nữ.

"A————” Người phụ nữ bóng đêm kia kêu một tiếng, ảo ảnh mà cự mãng mang đến như có một con rắn lớn đang quấn chặt lấy thân mình. Cuối cùng cô run rẩy sợ hãi kêu to, cảm giác thân thể đã từng được huấn luyện một cách vô tình cùng tàn nhẫn nhanh chóng bị đánh bại, cô ngửa mặt hoảng sợ kêu to, rơi lệ nói: “Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói!”

Uyển Thanh nâng mí mắt, sắc bén nhìn cô! !

Trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn cũng xoay người, lặng lẽ nhìn về phía người phụ nữ kia.

Cánh cửa bịch một tiếng mở ra. Bác Dịch đứng trước cửa phòng, gương mặt lạnh lẽo nhìn về phía người phụ nữ kia, hai tròng mắt lóe ra tia phẫn hận giấu kín nhiều năm, anh chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ bóng đêm kia.

“Nói! !” Uyển Thanh lại giơ thanh đao, cắm vào trên đùi người phụ nữ kia một đao, máu loãng tiếp tục chảy ra.

“Chúng tôi tiếp... Tiếp... mệnh lệnh của chủ nhân, đêm nay qua đây lấy băng hồ điệp ám sát hủy dung thiên kim của chủ tịch Hàn thị..” Người phụ nữ co quắp thân thể, mái tóc ướt nhẹp dính một bên, khuôn mặt thống khổ dán xuống mặt đất, yếu ớt nói; “Còn... Còn ... Sau đó thừa dịp thời điểm yến hội hỗn loạn, ám sát Tô... Tô thiếu gia!”



Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lập tức âm u, nhìn cô nói: “Tại sao lại muốn ám sát Tô thiếu gia?”

Người phụ nữ nặng nề thở hổn hển, khuôn mặt tiếp tục dán trên mặt đất, khóe miệng đầy máu tùy ý chảy ra, đôi mắt run rẩy kinh hoàng, lộ ra tia yếu ớt, từng chữ từng chữ vô lực nói: “Bởi vì... Bởi vì... Mười năm trước, thủ tướng sai cán bộ đến huyện tra rõ án tử vong do rượu nho, những người đó lại bí mật xử tử cả gia đình chủ nhân tôi! !”

Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm, chợt cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc!

Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm, chợt cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc!

Bác Dịch lạnh lùng cất bước tiến lên, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, thấy cô giãy giụa như sắp chết, trong tôiy cầm bình nhỏ chứa oxy hóa chì thủy tinh, chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết! Năm đó chủ nhân của cô có loại chất độc này?”

Người phụ nữ kia truyền đến từng đợt lạnh lẽo, run rẩy nâng mí mắt, nhìn về phía chiếc bình nhỏ kia, nặng nề chớp nháy hai tròng mắt, vô lực gật đầu.

Bác Dịch cắn chặt răng, hai tròng mắt thâm thúy nhìn về phía cô, nghĩ giống như suy đoán của Hạo Nhiên, quả nhiên không sai, năm đó lưu lại có hai người, một là người bóng đêm, một... là mình!

Uyển Thanh lại nghiêm giọng hỏi: “Chủ nhân của cô trong bức ảnh mấy đứa nhỏ này, là ai?”

Khuôn mặt người phụ nữ run rẩy, tiếp tục co quắp nói: “Tôi không biết... Tôi chỉ biết chủ nhân của tôi là phụ nữ”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nghiêm mặt nhìn về phía cô, nghĩ chuyện này suy đoán quả không sai! !

"Phụ nữ?” Uyển Thanh hoài nghi lời của cô, nói tiếp: “Người dạ hành xưa nay không cho phép thân thể gặp nguy nhiểm, đây là chuyện thứ nhất! Năm đó chủ nhân của cô chạy trốn khỏi oxy hóa chì thủy tinh, nói là cả gia đình đều chết, tại sao lại là phụ nữ. ?”

Người phụ nữ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nói; “Tôi không biết...”


Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng hỏi lại: “Đêm nay ám sát người ở đâu?”

“Tòa nhà chính phủ!” Người phụ nữ vô lực nói ra tin tức cuối cùng.

Mỹ Linh từ xa đi đến, cho cô một bạt tai, tức giận nói: “Đúng là không có tiền đồ! Chỉ mấy con rắn đó mà cô bán đứng tổ chức! !”


Cô nói xong, trong nháy mắt ba người mặc áo đen vọt thẳng ra ngoài. Trong đêm mưa, phát tín hiệu toàn bộ người bí mật di chuyển về hướng tòa nhà chính phủ. Đôi song sinh canh giữ bên ngoài phòng yến hội , vừa nhìn thấy Đường Khả Hinh tiếp nhận nụ hôn của Trang Hạo Nhiên, vẫn ngọt ngào và say mê như vậy, còn lộ ra mấy phần khổ tâm cùng chờ mong, thỉnh thoảng còn cúi đầu, xấu hổ mỉm cười...

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đi theo Đường Khả Hinh lâu như vậy, hôm nay khó có được dịp nhìn thấy cô lại bộc lộ nụ cười hạnh phúc như vậy, cũng cười theo.

Một thân ảnh màu tím, trong nháy mắt từ xa bước đến! !

Các cô đồng thời nhàn nhạt quay đầu nhìn lại, im lặng không lên tiếng.

Cả người Điệp Y giống như âm hồn, nắm chặt hai nắm đấm, bước đi như gió trong mưa, một lần nữa dẫn mọi người đi về hướng tòa nhà chính phủ! !

Mật thất! !

“Nói! !” Uyển Thanh không tin cô ta biết nhiều như vậy, người được phái đi làm nhiệm vụ nhất định không đơn giản, lập tức kéo tóc cô ta lên, nâng mặt lên, nghiêm giọng nói: “Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện khác không! ?”

Hai tròng mắt người phụ nữ kia lóe lên sợ hãi, không dám lên tiếng.

“Con mẹ nó…cô ! !” Mỹ Linh không nói hai lời, lại muốn vung lên thanh đao, tức giận nói: “Săp chết đến nơi , lại còn dám giấu giếm chúng tôi! Có phải cô muốn vào hang rắn hay không ?”

“Tôi nói tôi nói!” Người phụ nữ nhìn hai người đồng nghiệp đã hôn mê trong ảo giác, cô không kìm được lòng đau khổ rơi lê, nuốt khan nơi cổ họng, run rẩy nói: “Chủ nhân đã bí mật phái người đi bắt trưởng phòng và quản lý phòng ăn, nghe nói tối nay đã tìm ra người phụ nữ lấy đi chai rượu đỏ năm đó là ai. Nghe nói chính phủ cùng hắc đạo, còn có tổ chức của tôi đều muốn tìm ra người phụ nữ đó.”

Bác Dịch thong thả ngồi xổm một bên, lạnh lùng nhìn thật sâu vào cô gái kia nói : “Năm đó có phải là các ngươi, vào mấy năm trước, ám sát tổng giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu đúng không.?”

Người phụ nữ yếu ớt lắc đầu, nói; “Không phải... Chúng tôi là sát nhân, sẽ không tha mạng cho bất kì ai.”

Hai tròng mắt Bác Dịch lóe ra, nhớ lại lúc cứu Hạo Nhiên bên bờ biển, phát hiện vai hắn trúng đạn, vì che giấu con mắt của người khác, chính mình đã phải xưm lên vai hắn một ngọn lửa màu vàng. Anh xoay xoay chiếc bình oxy hóa chì trong tay, nhớ lại lúc Hạo Nhiên giả chết, thiếu chút nữa bị mất mạng, nhưng có một chuyện không may là đêm đó Hạo Nhiên sở dĩ trúng độc, chính là khi uống xong rượu đỏ có chứa oxy hóa chì.

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người phụ nữ kia hỏi: “Chuyện về chiếc bình rượu đỏ kia, cô biết được bao nhiêu?”

“Tôi tuyệt đối không biết!” Nước mắt cô rơi xuống, run rẩy hoảng sợ nói: “Tôi chỉ biết đó là một chai rượu đỏ rất nguy hiểm, ai có được nó thì phải chết! Chủ nhân của chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kì người nào!”


Lãnh Mặc Hàn nhất thời lặng lẽ nhíu mày không hiểu nói: “Rốt cuộc... Người phụ nữ lấy đi chai rượu đỏ đó là ai?”

Uyển Thanh lại nhớ lại một chuyện khác, cô lập tức cầm lên một tấm hình, chỉ vào khuôn mặt một người phụ nữ trong đó, sâu xa nói: “Cô biết cô ta không?”

Người phụ nữ kia run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy bên trong là một người phụ nữ mặc chiếc váy lụa dài màu trắng, ngồi bên chiếc xích đu, đôi mắt long lanh mơ mộng huyền ảo, lộ ra nụ cười xinh đẹp, cô yếu ớt lắc đầu, nói; “Không biết...

Uyển Thanh nhìn ảnh chụp Như Mạt, đôi mắt cô nhìn chằm chằm, muốn nhìn thấu nội tâm của cô ta, nhìn là biết cô ta đang nói dối.

“Tôi thực sự... Không biết...” Người phụ nữ nhanh chóng nói.

Uyển Thanh thả bức ảnh xuống, nhíu mày nghĩ rốt cuộc Như Mạt là người như thế nào?

Trong nháy mắt Mỹ Linh vươn đôi tay, đập mạnh vào ót cô ta một cái, mới tức giận lại nói: “Lúc nào chị mày rảnh rỗi, sẽ tiếp tục chơi cùng cô.”

Bác Dịch chậm rãi đứng lên, nghĩ vụ án rượu đỏ đã chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có manh mối !

Mưa xối xả, hiện đã giảm bớt.

Đường Khả Hinh vì yến hội sắp phải kết thúc, cô chậm rãi đứng lên, mang theo nụ hôn ngọt ngào như mật của Trang Hạo Nhiên, khẽ cắn môi dưới, cất bước đi ra ngoài, đón những hạt mưa lăn phăn, sắc mặt ửng hồng, hai tròng mắt vẫn còn lộ ra sự mê loạn và ám muội. Cô muốn đi về hướng phòng rượu, một bàn tay nắm lấy cánh tay tuyết trắng còn lại, khí phách ban quá thân thể của cô!

“Ai!” Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, lúc xoay người lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng trước mặt mình, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn nóng bỏng.

Trang Hạo Nhiên cầm chiếc ô trong suốt trong tay, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “ Em có thể trở thành nhà chuyên làm việc thiện rồi đó?”

“... ...” Đường Khả Hinh ôn nhu nhìn anh.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua tia nóng bỏng khát vọng, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, cười nói; “Có thể đón thêm một nụ hôn nữa của anh! ? Anh lại quyên góp một trăm triệu!”

“... ...” Đường Khả Hinh chậm rãi cúi đầu, có chút ôn nhu cùng cảm động mỉm cười.

“Hử?” Trang Hạo Nhiên lại mãnh liệt nhìn về phía cô.

“... ...” Đường Khả Hinh cảm giác trái tim đang đập thình thịch, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, không kìm được lòng mỉm cười nói; “Em có một điều kiện!”

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh thâm tình nhìn về phía anh, chậm rãi nói: “Cũng không thể được... Không muốn chỉ có một phút?”


Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu vào cô, không kìm được lòng cười rộ lên nói: “Anh và em mà ở cùng một chỗ, sớm muộn anh cũng phá sản mất!”

Anh nói xong, trong nháy mắt liền nắm lấy tay Đường Khả Hinh, vứt chiếc ô xuống, kéo cô đi về hướng tòa nhà phụ...

Đường Khả Hinh vừa nhanh chóng nâng váy lên đi theo anh về phía trước, vừa nhìn anh chứa chan bao tình cảm.

Đêm mưa điên cuồng gào thét! !

Nhân viên phục vụ ở tòa nhà phụ đã thưa thớt.

Trang Hạo Nhiên bước nhanh, thở dốc kéo Đường Khả Hinh đi dọc theo cầu thang hình xoắn ốc đi lên tầng hai, nhanh chóng đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, mở cửa phòng bước vào, trong bong tối đã không thể chờ đợi được mà ôm lấy người phụ nữ mềm mại này, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.

“Umk...” Cả người Đường Khả Hinh nhanh chóng cảm thấy từng trận khô nóng, vươn tôiy ôm lấy cổ anh, như vậy khát vọng dâng nụ hôn.

Trang Hạo Nhiên một bên cuồng nhiệt hôn cô, một bên mạnh tôiy đóng cửa lại, ôm lấy cả người Đường Khả Hinh đặt trên sô pha, chính mình áp trên người cô, dường như muốn đem tất cả nhiệt tình trong cơ thể truyền hết lên người cô bé này, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ mút đầu lưỡi cô, ái muội nói: “Anh yêu em”

“Em cũng yêu anh!” Đường Khả Hinh trong bóng tối, nghe thấy buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu, từng ánh đèn sáng lên, âm nhạc sôi động vang lên, cô cứ như vậy nhiệt tình mê loạn đá rơi giày cao gót, nghênh đón nụ hôn của anh, than thể lùi dần, hai tôiy ôm bên hông rắn chắc của anh, phát hiện thân thể cứng rắn của anh thật sự rất mê người.

“Bảo bối...”

Hai người ở trong bóng tối hết sức ôm hôn, ái muội, thỉnh thoảng cả hai người ngã xuống đất, cũng quý trọng giây phút hạnh phúc ngọt ngào mặc kệ trời đất có quay cuồng, có đôi khi Đường Khả Hinh bướng bỉnh muốn trong bóng tối tùng rụng hắn trong đó một viên nữu khấu, Trong bong tôi anh cười khẽ vô cùng gợi cảm, nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, yếu ớt nói; “Bướng bỉnh...”

Cả người Đường Khả Hinh nằm trên thảm lông dê, lại vươn đôi tôiy xinh đẹp của mình ôm lấy cổ anh, nâng mặt lên, ở bên tôii anh ngọt ngào lặng lẽ nói: “Em yêu anh... Em thật yêu rất yêu anh...”

Trái tim giống như bị một con mèo cào nhẹ.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, trong bóng tối nhìn về phía cô, cảm xúc dâng trào nói; “Em cứ như vậy hỏi tại sao anh có thể không yêu em?”

Anh nói xong, trong nháy mắt xoay người, áp Đường Khả HInh dưới thân thể mình, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng, ngón tôiy thỉnh thoảng lướt qua hông cô, chọc cho cô cười khanh khách, nghe thấy tiếng cười như vậy, anh lại nhiệt tình hôn môi cô, cằm, cổ của cô, khẽ nâng cánh tôiy trắng như tuyết của cô, thận trọng mà thâm tình vừa mút vừa hôn.

Đường Khả Hinh nằm trong thế giới của anh, cô vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, không kìm được lòng nhắm mắt lại, nhẹ nuốt nơi cổ họng.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ái muội như vậy nhưng dừng động tác lại, nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa.

Lãnh Mặc Hàn nghiêm mặt đứng ngoài cửa, chậm rãi nói; “Lão đại, đã đến giờ !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận