Buổi dạ hội từ thiện chuẩn bị bắt đầu, đèn ở nhà hát Dạ Minh Châu bắt đầu thắp lên!
Ngoài sảnh truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra ngoài, trong nháy mắt nhận lấy áo khoác mà Tiêu Đồng đưa tới mặc vào, ngón tay lướt qua cúc áo sơ mi vừa bị Đường Khả Hinh cởi ra, hai tròng mắt anh lóe sáng, cũng không có đóng cúc vào, mà chỉ nhanh chóng đóng khuy áo khoác, hỏi Lãnh Mặc Hàn đi phía sau “Tất cả đã rõ ràng ?”
Lãnh Mặc Hàn nói: “Rõ ràng rồi! Đang chờ anh!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai tròng mắt ngay lập tức sắc nhọn như chim ưng, đi tắt theo sảnh nhà hát, bước vào bên trong, nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt của quan khách chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu. Khi anh thấy Thủ tướng đang vừa cười, vừa nói chuyện cùng Tưởng Vĩ Quốc, anh bước nhanh tới, tôn kính cúi người xuống bên cạnh thủ tướng, nói gì đó có phần quan trọng, vừa nói vừa để lộ ra một chút khí thế.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, hơi nghiêng mặt, nâng ly nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt phát ra chút ánh sáng mạnh mẽ.
Thủ tướng có phần bình tĩnh mỉm cười, ngồi nghe, một lúc sau hơi di chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu.
Nhìn không ra một cơn sóng dữ.
Trang Hạo Nhiên thấy thủ tướng đồng ý, liền mỉm cười hơi nhô người lên, quay sang Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Đêm, mưa to gió dữ xuất hiện.
Điệp Y trong đêm tối nhận được mệnh lệnh, dẫn mọi người bước đi về phía trước, mưa lướt qua mặt, đôi mắt tràn đầy sát khí, Mỹ Linh và Thanh Bình đều mặc áo da màu đen, nhanh như mũi tên, trong nháy mắt xuất hiện trước bức tường rào, giống con cầy hương lắc mình tiến vào, lại nhanh chóng dẫn người, bí mật đi về phía trước! !
Một chiếc xe thương vụ màu đen lướt đi trong đêm mưa! !
Uyển Thanh nhanh chóng lên xe, bảo tài xế lái đi, thề sẽ phải tìm được người quản lý và trưởng phòng của Lệ Hoa, để điều tra tung tích cô gái năm đó.
Bên trong buồng xe! !
Uyển Thanh mở máy tích xách tay, nhanh chóng khởi động, ngón tay vừa gõ vừa dò tìm địa chỉ do ba người ở tổ chức Bóng Đêm khai ra.
Ầm! ! !
Một trận sấm ầm ầm vang lên trong bóng đêm! !
Điệp Y từ tầng 15 bắt đầu giống như một động vật kỳ quái, nín thở dẫn mười hai người mặc áo đen chạy như bay, chân bước trên những bậc thang lặng lẽ, không một tiếng động, chỉ thấy ở cầu thang từng đợt bóng đen lướt qua! !
Dạ hội sắp sửa bắt đầu, tân khách cười nói ầm ĩ, náo nhiệt
Tầng cao nhất của nhà hát, có người đang vác khẩu súng trường, tập trung chờ đợi tiếng sâm panh nổ, phía trên vẫn là tiếng mưa gió ầm ĩ. Một người đàn ông nghiêng mặt nhìn vào màn hình quan sát chăm chú tên đang ôm khẩu súng trường bên kia, khi tai nghe thấy ở đầu bên kia có âm thanh kỳ lạ, theo bản năng hắn trầm ngâm suy nghĩ hai đến ba giây, lập tức đứng dậy vừa định ra tín hiệu rút lui————
Một tiếng mèo kêu ghê rợn truyền đến! !
Một đôi mắt sáng lóe lên, giống như một động vật kỳ quái bay vút lên, nhanh như ma quỷ xuất hiện, nhằm trúng lồng ngực gã kia ra tay! !
Phốc! ! Kẻ cầm đầu của tổ chức Bóng Đêm lăn ra mặt đất, miệng phun máu tươi! !
Phanh! ! Một quả đạn bị nổ, khói tỏa ra khắp nơi, bắn vào người tên đó! Bọn họ lập tức cởi áo choàng, trong nháy mắt rút súng ra, bang bang bang bang bắn ra. Điệp Y vì muốn tránh một viên đạn, bay người hạ xuống, chỉ một lát là có thể ngã xuống đất nhưng lập tức năm ngón tay bám chặt mép tường, đôi mắt đằng đằng sát khí hiện rõ vẻ tức giận. Ngay lúc đó, bên tai vang lên giọng nói của Lãnh Mặc Hàn: Mặc kệ là sát thủ, hay là vệ sĩ! ! Điều đầu tiên phải học, chính là quên đi cảm giác sợ hãi! Nếu sợ hãi sẽ không thể tồn tại trong thế giới này! ! Nó sẽ không xẩy ra trong quá khứ, mà nó sẽ có ở tương lai! ! Tương lai mọi thứ đều có thể thay đổi, có thể nắm giữ, có thể vò nát! ! !
Đôi mắt Điệp Y chợt lóe lên, trong nháy mắt siết chặt năm đầu ngón tay, xoay 180 độ, bay lên không trung, cầm súng ở tay còn lại ngắm người Bóng Đêm bắn, nổ ba phát súng, đồng thời cơ thể hạ xuống, chân vừa chạm mặt đất, nước mưa văng tung tóe khắp nơi, hai chân đá liên tục vào người tên kia!
Thân thể của tên kia bay lên, đập đúng vào tường lại bật ra,…! !
Mỹ Linh cùng Thanh Bình chờ hơn một tiếng đồng hồ mới đứng dậy, trong đêm tối chân đạp trên tường, nước văng lên tung tóe, ra một quyền! !
Hai tên kia cũng nhanh chóng tung mình bay lên, sau khi xoay 365 độ, rút súng nghĩ sẽ phải bắn chết Thanh Bình và Mỹ Linh.
Thanh Bình cùng Mỹ Linh ngay lập tức tránh đạn, quát to một tiếng: “Chị mày tha cho ngươi một mạng, còn không biết điều! !”
Thanh Bình rút súng ra, đưa hai nòng súng nhắm bắn về phía trước! !
Nháy mắt, hai tên kia biến mất trong bóng đêm, từ trong bóng tối liếc về phía Mỹ Linh, phóng phi tiêu ra! !
“A! !” Mỹ Linh tay ấn chặt bên hông, thân thể nhanh chóng tê dại, ngã trên mặt cỏ!
“Nha ————” Thanh Bình hướng về phía hàng rào đạp một cước! !
Hai tên kia lắc mình bay ra ngoài, im lặng chạy tới bức tường bên ngoài, định nhảy qua, để chạy trốn...
Một thân ảnh màu đen, giống như ma quỷ tiến đến, kêu to một tiếng, đồng thời đá hai quyền, giống như lũ quyét, hướng ngực của hai tên kia đá lên!
Phốc! !
Hai tên của tổ chức Bóng Đêm nhăn mặt, máu phun ra, thân thể rơi vào tường, xương sườn bị gãy, toàn bộ cơ quan nội tạng đều bể ra! !
Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo màu đen, lặng lẽ xuất hiện, hai mắt đỏ rực đằng đằng sát khí, túm cổ áo hai tên kia, nhìn bộ dáng sắp chết của chúng, trên mặt anh lại hiện lên vẻ lo lắng, thở dốc nói: “Ta từng thề sẽ không giết người nữa! Nhưng ta đã phản bội lời thề! Ta nhất định cho các ngươi sống không bằng chết! ! Ta biết có một số loại hành hạ còn đáng sợ hơn so với việc chết! Nếu các ngươi không muốn nếm thử cảm giác này! Hãy nói cho ta biết! ! Chủ nhân của các ngươi hiện đang ở đâu?”
Hai tên của tổ chức Bóng Đêm ngửa mặt lên, nặng nề thở dốc, định mở miệng nói nhưng lại phù lên một tiếng, máu tươi phun ra! !
Lãnh Mặc Hàn túm chặt cổ áo hai tên này, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa: “Nói! ! Chủ nhân các ngươi hiện đang ở đâu?”
“Bang bang bang bang! !” Hơn mười tên của tổ chức Bóng Đêm ngã xuống, sau đó Điệp Y, Thanh Bình và Mỹ Linh bị thương cùng đi đến! Ba chiếc xe con màu đen, phanh gấp ở trong đêm mưa, “bang bang” ba gã nữa lại ngã gục xuống! !
Điệp Y và Mỹ Linh cùng nhau xoay người nhìn! !
Mặc cho gió mưa ầm ĩ, cửa xe mở ra, Hi Thần lạnh lùng ngồi trong xe nói với Mặc Hàn:“Tổng giám đốc Hàn hôm nay gửi đến Lãnh phó tổng giám đốc của Hoàn Cầu một câu! !”
Lãnh Mặc Hàn đang túm chặt cổ áo hai tên của tổ chức Bóng Đêm, nghiêng mặt nhìn!
Hi Thần im lặng một lúc, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng giết người và nói: “Tổng giám đốc Hàn của chúng tôi biết được tối nay tập đoàn Hoàn Cầu có gió bão mưa máu, nhưng do tổng giám đốc Trang đêm qua có gọi điện thoại, để cho Hoàn Cầu một chút mặt mũi! ! Hôm nay chuyện này coi như xong! Thời gian trước phó tổng giám đốc Tô của các anh đã phá phần mềm quản lý hệ thống thông tin của Hàn thị cũng được cho qua! ! Nhưng lần sau, vì bất cứ lý do gì cũng không được để người của tổ chức Bóng Đêm đụng đến một sợi tóc của Hi Văn tiểu thư. Từ nay về sau, tổ chức Bóng Đêm là kẻ thù của Hoàn Cầu, thì cũng là kẻ thù của tập đoàn Hàn thị chúng tôi! Tuy không thể ở chung một tập đoàn, nhưng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ Lãnh phó tổng đối phó với bọn chúng! Nếu như đêm nay chúng không khai báo thành thật, Lãnh phó tổng không muốn giết người, chúng tôi sẽ tới giúp anh giết bọn chúng! !”
“Phanh! !” Cửa xe đóng lại! !
Ba chiếc xe con màu đen lại lao đi như tên bắn, biến mất trong bóng đêm! !
Lãnh Mặc Hàn quay mặt lại, trừng mắt nhìn hai xác chết kia, tức giận đập mạnh xuống đất nói: “Đem tất cả chúng về cho ta! ! Ta muốn tra hỏi bọn chúng”
“Vâng!” Mọi người cùng nhau lôi mấy tên sắp chết đi về phía trước! !
Lãnh Mặc Hàn đứng trong gió mưa, suy nghĩ không biết Uyển Thanh đã tìm ra tung tích của quản lý và trưởng phòng của Lệ Hoa chưa, lại nghe thấy tiếng kêu khóc đau đớn, anh đảo mắt xung quanh, nhìn Mỹ Linh khó chịu sắp sửa ngã trên mặt cỏ, lập tức bước nhanh tới trước mặt cô, mãnh mẽ ôm lấy thân thể của cô, trong đêm mưa đi về phía trước!
Mồ hôi chảy ra ướt cả người, Uyển Thanh ngồi trong xe, thấy mũi tên màu đỏ đang di chuyển rất gần đến vị trí nhấp nháy, phát hiện mục tiêu càng ngày càng gần, đó là nhà kho cũ khu ven hồ, đột nhiên máy vi tính vang lên tín hiệu báo động, đôi mắt cô lóe sáng, lại nhanh chóng gõ trên bàn phím, phân tích toàn cảnh xung quanh, cô lập tức kêu: “Dừng xe! !”
Chi! ! Xe thương vụ trong tích tắc dừng cách nhà kho mười mét! !
Uyển Thanh ở trên xe chỉ đạo thuộc hạ và cũng chính mình cầm súng lên, nhanh chóng nhảy xuống xe, cùng ba thuộc hạ nhẹ nhàng di chuyển về phía trước! !
Bang bang bang bang phanh! !
Mười tên mặc quần áo đen từ cửa sổ nhà kho lao ra, vừa nổ súng, vừa ném đạn———
Uyển Thanh nhanh chóng tiến tới phá cửa kho đi vào, đưa khẩu súng lên, đằng đằng sát khí nhìn quanh, lại đột nhiên ngẩn ra! !