Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Bên trong phòng bệnh!

Xen lân tiếng mưa rền gió dữ bên ngoài cửa sổ là tiếng vang rất nhỏ và chậm rãi của máy móc, không ngừng phun trào sương mù màu trắng, vì đã vào thu, khắp bầu trời một mảnh âm u, một y tá mặc màu áo trắng, nghiêm túc đứng bên cạnh giường bệnh, giơ lên ống tiêm trong suốt, nhìn Lãnh Mặc Hàn trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đắp chăn màu lam, ngủ mê man, theo thói quen nhíu chặt mi tâm, dường như trong mộng cũng không an ổn...

Cô yên lặng nhìn anh một cái, mới nhẹ nhàng giơ tay lên truyền dịch trong ống tiêm vào bịch nước truyền đang kéo dài tính mạng của anh.

Tô Thụy Kỳ cùng hai bác sĩ giỏi đứng trong phòng bệnh, cầm bệnh án chụp X quang của Lãnh Mặc Hàn, xương sườn không bị gãy, chỉ là có máu tụ lại, lục phủ ngũ tạng đều bị thương ở các mức độ khác, cần một thời gian mới có thể hồi phục, mới nói đến đây, nghe thấy tiếng đập cửa, Tô Thụy Kỳ giơ bệnh án, nhìn về phía cánh cửa kia, chậm rãi nói: “Vào đi!”

Trang Hạo Nhiên tức khắc dẫn chú Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch cùng đi vào...

Tô Thụy Kỳ nhìn thấy chú Phúc, tức khắc tôn kính mỉm cười cầm bệnh án đi qua, theo lễ nghĩa hơi cúi đầu, nói nhỏ: “Chú Phúc, ngài rốt cục đã tới!”

Chú Phúc không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

“Bác sĩ Tô!!” Lâm Bạch Bạch đeo cái hòm đen to, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, mắt sáng rực, vui vẻ gọi: “Tôi đã tới!”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, liền mỉm cười ngẩng đầu, gật đầu với Lâm Bạch Bạch, mới nghiêm mặt giải thích cho chú Phúc về bệnh tình của Lãnh Mặc Hàn, chú Phúc đứng trước cửa phòng bệnh, vừa nghe vừa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm thoi thóp trên giường bệnh, miệng mang mặt nạ oxy, hô hấp yếu ớt, nhìn vào ấn đường, phía dưới mắt, sâu trong mũi, đều có sự tụ máu khác nhau, thậm chí hô hấp cũng đứt đoạn, ông tức khắc trầm mặc cất bước đi vào, tay trong nháy mắt bắt được cổ tay Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu nghiêm mặt nghe mạch!!

Trang Hạo Nhiên cùng Tô Thụy Kỳ trầm mặc lại hơi khẩn trương đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn về phía ông.

Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng cũng lập tức đi tới bên cạnh giường bệnh của Lãnh Mặc Hàn, nhìn chú Phúc ở phía đối diện, cũng có chút khẩn trương, bởi vì sau khi Lãnh Mặc Hàn phẫu thuật xong, đến tận bây giờ vẫn không tỉnh lại, lòng của bọn họ vẫn không được kiên định, Lâm Bạch Bạch cũng nhìn thấy thần thái của chú Phúc có chút nghiêm trọng, vừa đặt hòm thuốc xuống lấy hết vật dụng trong đó ra vừa nhỏ giọng hỏi: “Chú Phúc, thế nào rồi ạ?”

Chú Phúc không nói, chỉ là trầm mặc nghe mạch, khuôn mặt gầy gò, nghiêm lại một lúc lâu, mới thả cổ tay Lãnh Mặc Hàn xuống, vừa nhanh chóng xắn tay áo lên, vừa phân phó: “Lấy rượu thuốc thất tùng ra đây!!” “Vâng!!” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, lập tức xoay người mở hòm thuốc, lấy ra một bình rượu thuốc màu rám nắng, bên trong có độc xà, độc rết, thậm chí mấy con rắn độc còn nằm bên trong, ba y tá vừa đi tới, chỉ mới liếc mắt một cái đã a một tiếng, sợ đến kêu lên, Lâm Bạch Bạch trong lúc nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía các cô cười rộ lên nói: “Sợ cái gì? Đều đã chết rồi, chỉ còn duy nhất con này sống!”

Ba y tá nhỏ nghe lời này, càng sợ đến xương cốt mềm nhũn, đứng cạnh cửa, nói không nên lời.

Tô Thụy Kỳ hơi xoay người, nhìn về phía các cô, bất đắc dĩ cười nói: “Các cô sợ, thì đi ra ngoài trước đi, Tiểu Hằng ở lại...”

“Vâng!” Ba tá nhỏ tức khắc chạy mất, trốn ở ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng bệnh, tò mò nhìn vào trong.

“Cởi áo của cậu ta ra!” Chú Phúc vừa nói, vừa nhanh chóng đi tới chỗ rượu thuốc, chỉ nhẹ lấy nắp bình ra, đổ rượu thuốc vào hai khay trắng, lấy bật lửa nhanh chóng đốt rượu thuốc trong khay, lập tức lửa màu lam ầm một tiếng, nhanh chóng bùng lên, Lâm Bạch Bạch trực tiếp cầm lên hai khay lửa để chú Phúc nhúng tay vào!!

Ầm một tiếng, hai tay chú Phúc, lập tức bốc cháy, một mùi rượu nồng lan tỏa khắp phòng.

Mọi người giật mình ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía hai tay bốc cháy của chú Phúc, nói không nên lời, ba y tá ngoài cửa càng mở to mắt, cảm thấy thật thần kỳ, thế nhưng ý tá bên trong phòng bệnh, là một thực tập sinh gần đây được Tô Thụy Kỳ trọng dụng, không có thời gian quan tâm đến con rắn sống trong bình kia, hay là hai tay đang bốc cháy kia, mà là khẩn trương đáp lời phân phó, hơi quỳ gối tựa ở trước giường bệnh, thủ pháp nhanh nhẹn nhấc chăn màu lam lên, lại nhanh chóng cởi hàng cúc đen trên áo bệnh nhân, nhấc hai vạt áo lên, tức khắc lộ ra lồng ngực tráng kiện rộng lớn cùng bắp thịt kiên cố, chỉ thấy ở vị trí xương sườn, bị thâm đỏ...

Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt đứng bên giường bệnh, nhíu chặt mi tâm nhìn về phía vết thương Lãnh Mặc Hàn, hơi đau lòng thở dốc.

Chú Phúc không quan tâm đến người khác, chỉ là hai tay đang bốc cháy lên ngọn lửa màu lam, trầm mặc xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang hôn mê Lãnh Mặc Hàn, hơi vận khí một chút, mới rốt cuộc bắt đầu hạ hai bàn tay xuống, đặt lửa tại các huyệt vị trên ngực Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu dùng thái cực quyền di động trên lồng ngực màu đông của anh...

Mọi người trong nháy mắt vô ý thức khẩn trương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang hôn mê, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, không có phản ứng gì, tiếp tục hôn mê...

Chú Phúc trầm mặt không lên tiếng, bàn tay cháy tiếp tục ở chỗ tụ máu thâm đỏ của anh chuyển động, thỉnh thoảng híp chặt mắt, dường như con ngươi lợi hại kia có thể nhìn thấu, có nhìn thấu mọi thứ, nhìn được chiếc xương sườn thứ ba của Lãnh Mặc Hàn, có tụ máu đen, ông xoay tròn hai tay lửa phía trên nơi có máu tụ, không bao lâu sau... Tô Lạc Hoành cùng vài bác sĩ, thần kỳ phát hiện, nơi có máu tụ trên ngực Lãnh Mặc Hàn dần dần khôi phục trở lại màu da lức đầu, bọn họ nhao nhao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía chú Phúc, cảm thấy quá thần kỳ, thậm chí ngoài sự hiểu biết của y học!!

Chú Phúc nhấc mí mắt, tinh nhuệ nhìn sắc mặt Lãnh Mặc Hàn hồng hào trở lại, ông không để ý đến mọi người, mà là nhanh chóng phân phó Lâm Bạch Bạch nói: “Chuẩn bị châm!”

“Vâng!!” Lâm Bạch Bạch tức khắc cầm lên bao châm của chú Phúc, nhanh chóng mở ra, lấy ra mấy châm ngắn, toàn bộ ngâm vào rượu thuốc, cũng thuận thế, tiếng bật lửa vừa vang lên, rượu thuốc bên trong bình ầm một tiếng bốc cháy, chú Phúc tức khắc dò vào trong bình, lấy ra một ngân châm đang bốc cháy, giơ lên, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang hôn mê, hai mắt híp lại, chuẩn xác tìm ra huyệt vị trên đầu anh, bắt đầu hạ châm, Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cực kỳ khẩn trương, Lâm Bạch Bạch lại thấy nhưng không thể trách, cầm lên châm cửu mai ngắn khác, đưa cho chú Phúc!!

Phúc bá nhanh chóng nhận thêm ngân châm, nhanh chóng phân biệt được huyệt dương trước sau của Lãnh Mặc Hàn, hạ châm, không bao lâu sau, máu tụ bên dưới mắt của anh cũng nhanh chóng được tiêu trừ, máu tụ bên tai cũng biến mất...

Tô Thụy Kỳ luôn luôn tôn sùng y học phương Tây, nhìn thấy một màn này hoàn toàn ngây ngốc!

Một lúc sau, Chú Phúc đặt đầu của Lãnh Mặc Hàn xuống, lấy ngân châm ra, quan sát màu sắc của ngân châm, chỉ cảm thấy ngân khí sắc bén làm lóa mắt người, ông liền hài lòng gật gật đầu, nói: “Thân thể cậu ấy mặc dù bị thương nặng, nhưng vì cậu ấy trường kỳ huấn luyện, cơ thể khôi phục rất mau!! Cho nên thường nói ba phần bệnh, bảy phần người, tất cả cũng còn cần nhờ bệnh nhân có khôi phục năng lực cùng ý thức hay không! Hơn nữa trước đó nhất định cậu ấy có ăn nhân sâm ngàn năm, nhân sâm ở trong thân thể của cậu ấy, phát huy tác dụng to lớn, hôm nay châm cứu, dự đoán ngày mai sẽ có thể tỉnh lại!”

Mọi người vừa nghe, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều cười tươi, Trang Hạo Nhiên càng kích động liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, rồi đến trước mặt chú Phúc, chân tình nói: “Cám ơn chú, chú Phúc!”

“Thầy thuốc như cha mẹ, không có gì phải cảm ơn với không cảm ơn!” Chú Phúc chỉ nhanh nhẹn vén tay áo mình xuống, để tránh vừa rồi hỏa khí quá mạnh, bây giờ làn da lại lạnh xuống nhanh chóng, dẫn tới hàn khí xâm lấn, chỉ thấy ông một bên buông tay áo xuống một bên nhanh chóng nói: “Mặc dù lần này đã điều trị tốt thân thể cậu ấy, nhưng mặc kệ thế nào, nhưng dù sao thân thể con người cũng là máu thịt, không chịu nổi được mấy lần như vậy, cậu ấy đã bị thương mấy lần, một ngày này phải để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, đừng để bất cứ cái gì ảnh hưởng đến cậu ấy, nếu không thần tiên cũng không cứu nổi. “

Trang Hạo Nhiên nghe, tức khắc gật đầu, nói: “Vâng! Nhất định cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt!”

Chú Phúc nghe lời này, liền gật gật đầu, nói: “Được! Dù gì cũng đã tới đây rồi, chú cũng đi thăm đứa nhỏ kia một chút.”

Tô Thụy Kỳ nghe thấy, tức khắc cất bước tiến lên, sau khi chào hỏi chú Phúc, cùng nhau đi đến phòng bệnh của Uyển Thanh nặng chứng, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai lại trầm mặc đứng bên giường bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn, bình thường khỏe như người sắt, nay lại yên lặng nằm trên giường bệnh, dường như chỉ là bởi vì mệt nhọc, đang ngủ say... Trang Hạo Nhiên cũng đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang ngủ say, bình thường cậu ấy không nói nhiều, tiết kiệm lời như vàng ngọc, lại luôn luôn phấn đấu quên mình, hi sinh tất cả...

Nhớ tới Uyển Thanh gặp chuyện không may, cậu ấy vì tìm em gái, mà bất chấp tất cả…

Trang Hạo Nhiên tâm bỗng nhiên đau đớn, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt hiện lên mấy phần kích động, may mắn là không có việc gì...

Tô Lạc Hoành càng đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhịn không được mang theo vài phần phẫn nộ nói: “Lão tử cũng không tin, chúng ta thực sự đấu không thắng bọn họ!! Để cho bọn họ nấp trong bóng tối, công kích chúng ta!”

Lâm Sở Nhai cũng mang theo vài phần tức giận, đau lòng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nắm chặt nắm tay nói: “Đúng!! Bọn họ nghĩ có thể thích làm gì chúng ta thì làm sao? Đâu có dễ dàng như vậy!”

“Lão đại! Tiếp theo, anh có kế hoạch gì không?” Tào Anh Kiệt kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sốt ruột hỏi.

Một bầu không khí quỷ dị nổi lên!

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chậm chạp thu lại biểu tình, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng thần bí, ngưng thần nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kế hoạch lặng yên theo phẫn nộ mà phát lên, cuộc đọ sức chân chính đọ sức, sắp sửa bắt đầu..

Gió, gió lớn đập vào cửa sổ sát đất…

Bóng cây điên cuồng lay động, mưa to, ánh chớp chiếu lên bóng dáng quỷ dị trên cây, mắt sáng như mắt mèo, trốn trong tán cây ẩm ướt, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn, sau đó liền “Sưu” một tiếng, tức khắc bay ra khỏi bệnh viện, dường như sắp sửa mang đi tin tức nào đó... Một thân ảnh lẫm liệt mà cường thế đứng trên đình nghỉ mát, mặc dù ướt sũng nhưng vẫn không mất đi vẻ phiêu dật, quỷ dị như loài thú…

Điệp Y mặc váy dài màu tím, tóc dài đến ao, như thường ngày, thần sắc ngưng trọng u lãnh, hai tròng mắt màu xanh sẫm khẽ nháy, giữa trời mưa to, đứng trong đình nghỉ mát, nhìn chằm chằm con cú mèo đang bay xa dần, trong nháy mắt cô phi thân ra khỏi đình nghỉ mát, hai chân lại đạp vào tán cây tương tư, linh hoạt nhảy người lên, nhanh chóng đuổi theo con cú mèo————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui