Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Muốn!!" Đường Khả Hinh vừa lùa cơm, vừa tức giận, hận hận nói.

Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng, đau lòng quay đầu nhìn cô nói: "Đừng ăn nữa, một chút nữa bị bụng no sẽ hỏng thì làm thế nào?"

"No chết luôn!! Tốt hơn mất mặt xấu hổ!" Đường Khả Hinh lại nhớ tới mới vừa mình ở trước mặt Thủ tướng liều mạng ồn ào ầm ĩ, mặt của cô thoạt đỏ bừng, mình cũng cảm thấy mình quá mất mặt!! Thật mất mặt!! Cô nói xong, lại cảm thấy lúng túng cúi đầu, vùi mặt mình vào trong cơm, phát điên lùa cơm, thời gian như một làn khói, cô đã lùa xong chén cơm kia rồi!! Cô lại giơ chén cơm lên, đưa về phía dì Tinh!!

Dì Tinh cảm giác gây ngốc, há hốc miệng nhìn Đường Khả Hinh, cô gái nho nhỏ này, không ngờ có thể chống đỡ đến chén cơm thứ tư, mặc dù bà có chút khó tin, nhưng vẫn im lặng nhận lấy chén sứ xanh, lại đưa về phía người giúp việc, bới cơm thêm cho Khả Hinh......

Thủ tướng nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh tức giận như vậy, cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, đẩy cái đĩa dưa chuột ướp tỏi trước mặt mình tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Đừng tức giận. Thằng bé Hạo Nhiên kia ông rất quen thuộc, là một người chuyện gì cũng tự có tính toán, mọi việc cũng quan tâm chu đáo, suy nghĩ toàn diện, đây là sở trường của cậu ấy. Đoán chừng chuyện này, cậu ấy tự nhiên đã suy tính, mặc dù quá trình hơi ác liệt một chút, cháu tha thứ cho cậu ấy......"

"Đùa chuyện không thú vị! Mang loại chuyện như vậy ra đùa! Sống và chết! Là loại chuyện nghiêm túc và lo lắng nhất!" Đường Khả Hinh lập tức nhận chén cơm thêm dì Tinh đưa tới, lại dùng sức cầm đũa lên, ào ào từng ngụm từng ngụm ăn cơm, lúc này, Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đã được Tô Linh đồng ý, đi vào phủ Thủ tướng, người còn đang căng thẳng và thật cẩn thận, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang liều mạng ăn cơm, cũng ăn hoảng sợ nhìn cô, đứng ở bên phòng khách, không dám lên tiếng.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.

Tô Linh nghe được tiếng bước chân này, mặt của cô liền hơi lộ ra nụ cười, nói: "Dưới cờ Tổng Giám đốc Trang nhân tài đông đúc, có thể nói mọi người đều có thể lực vượt trội, thậm chí có một số người có võ nghệ phi phàm, để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta! Ví dụ như vị tiểu thư mới vừa từ nước Anh trở lại, gọi Trương Thục Dao, đi tới đâu bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh chóng, khó trách ở trong thời gian ngắn Tịnh Kỳ có thể làm bạn bè với cô ấy! Tôi cũng không thích người lề mề!"

Tịnh Kỳ nghe nói như vậy, lập tức mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn ngoài phòng.....

Đường Khả Hinh cũng cảm thấy tò mò, tay cầm đôi đũa, quay đầu nhìn bên ngoài, cửa phòng, bóng trúc bồng bềnh, nghĩ tới Thục Dao là ai?

Chẳng được bao lâu, quả nhiên Trương Thục Dao mặc áo sơ mi màu đen, kết hợp quần dài thẳng màu đen, cô mang giày cao gót Italy, nở nụ cười thanh lệ động lòng người, cất bước đi vào nhà Thủ tướng, nhìn thấy cả nhà Thủ tướng đang dùng bữa, cô lập tức mỉm cười, cung kính đi tới, nói: "Ngượng ngùng! Quấy rầy Thủ tướng cùng mọi người dùng cơm, Tô tiểu thư và cậu chủ Tô, hết sức xin lỗi, bởi vì được Tổng Giám đốc Trang nhờ vả, đưa tới một phần quà tặng cho Thủ tướng, cho nên không thể làm gì khác, lúc này, mạo muội tới đây......"

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Trương Thục Dao, hai mắt hơi xoay tròn, từ trước đến nay cũng không có nghe ai nói đến cô.

Hai mắt Trương Thục Dao lóe lên, cũng nhìn Đường Khả Hinh một cái, biết cô là bà Tổng Giám đốc tương lai, cũng không dám nhiều lời.

"Đưa...... Quà tặng tới đây cho tôi?" Thủ tướng nghe nói lời này, lại cảm thấy buồn cười.

Tô Linh cố ý buông chén xuống, nhận lấy chè tuyết giáp (*) dì Tinh đưa tới, uống một hớp nhỏ, mới cười nói: "Nhà chúng tôi không nhận hối lộ, Tổng Giám đốc Trang muốn Thủ tướng mở đường cho cậu ấy sao?"

Chú thích (*): Chè tuyết giáp còn gọi là chè Hashima được lấy từ ống dẫn trứng của con ếch.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại nhìn Trương Thục Dao.

Trương Thục Dao lập tức nở nụ cười nói: "Tô tiểu thư, chị nói cũng đúng!? Chỉ là Tổng Giám đốc chúng tôi Trang biết gần đây thân thể Thủ tướng có bệnh nhẹ, có nhiều thời gian ở nhà nghỉ ngơi. Tục ngữ có nói, mặc dù hoa mẫu đơn thật là quốc sắc, cũng không bì kịp với chim hoảng sợ bay lên. Mặc dù nhà Thủ tướng sang trọng làm người ta thoải mái dễ chịu, nhưng dù sao nhìn thấy nhiều cũng có thể sẽ khát vọng một chút vật mới mẻ, để chăm sóc sức khỏe."

Thủ tướng nghe nói như vậy, cũng chậm rãi cười nói: "Nói đến chăm sóc sức khỏe. Trong nhà của chúng tôi không phải có Tiểu Hinh Hinh sao?"

Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ thay đổi, không nói nên lời, nhìn ông nội.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ngược lại không khỏi xấu hổ mỉm cười.

Vẻ mặt Trương Thục Dao lập tức hơi lộ ra bí ẩn không đồng ý, mỉm cười nói: “Mặc dù là nói như vậy! Nhưng cho dù là tiểu "Hinh Hinh", hay Tiểu Hinh Hinh, cũng có chút cô đơn!! Dù sao mỗi người bắt đầu trao đổi cũng đều có tâm tư riêng! Nếu muốn thật sự hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, thật ra vẫn không dễ dàng!! Nếu không trao đổi, làm sao xoa dịu được cô đơn chứ?"

Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mày.

"Vậy cô có biện pháp gì có thể biết suy nghĩ của Tiểu Hinh Hinh, hoặc là..."Tiểu Hinh Hinh"!?" Quả nhiên tâm trạng của Thủ tướng không khỏi vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao, mỉm cười hỏi.

Trương Thục Dao dừng lại một lát, trên mặt mới hơi lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, dịu dàng nói: "Nghe nói trong phủ Thủ tướng, con vẹt tên tiểu "Hinh Hinh", thông minh khéo léo linh lợi, rất được lòng người!! Hơn nữa hiểu tiếng người, hết sức lanh lợi đáng yêu! Mọi người đều biết, từ trước đến giờ Tổng Giám đốc Trang cũng hết sức thích con vật nhỏ lanh lợi đáng yêu!! Biết Tiểu Hinh Hinh đáng yêu như thế, cũng ham mê thích thú noi theo Thủ tướng, tự mình cũng mua không ít con vẹt kim cương, không ngừng dạy chúng nó nói chuyện!! Thế nhưng cho dù dạy như thế nào, mấy con vẹt cũng chỉ học nói được hai chữ! Điều này làm cho Tổng Giám đốc chúng tôi sốt ruột! Lúc anh ấy nhảy xuống nước chơi đùa thì nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ ra một biện pháp!! Tổng Giám đốc Trang nói, Tiểu Hinh Hinh nhà Thủ tướng, một bảo bối ngây ngô quá buồn bực, không bằng tìm bạn cho nó! Thứ nhất cùng tỏ tâm ý lẫn nhau, càng có thể giải buồn!! Thứ hai, vẹt kim cương của Tổng Giám đốc chúng tôi cũng khiêm tốn học tập theo Tiểu Hinh Hinh, nhìn xem, dưới sự lãnh đạo của Tiểu Hinh Hinh thông minh khéo léo, có thể cải thiện được hay không!"

Tô Thụy Kỳ nhướng mày, trên mặt lộ ra nét cổ quái.

Hai mắt Đường Khả Hinh chuyển một cái, không biết Trang Hạo Nhiên đang đùa kiểu gì, cũng trầm ngâm, theo thói quen cầm đũa lên, tiếp tục lùa từng khối cơm thật lớn đưa vào trong miệng nhai......

Tô Linh nhìn em trai một cái, liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao nở nụ cười nói: "Hôm nay Tổng Giám đốc Trang bận rộn như vậy, còn có thời gian nghĩ chuyện con vẹt?!"

Vẻ mặt Trương Thục Dao lập tức lộ ra ngọt ngào khiêm tốn, mỉm cười nói: "Tô tiểu thư, chị có điều không biết, mặc dù bình thường Tổng Giám đốc chúng tôi cũng bận rộn công việc, nhưng cho dù anh ấy bận rộn thế nào, trong lòng suy nghĩ đến tình yêu vẫn là chuyện quan trọng nhất cuộc đời anh ấy!!"

Thủ tướng nghe nói như vậy, ngược lại có vài phần hào hứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thục Dao mỉm cười nói: "Hạo Nhiên nuôi mấy con vẹt? Trong nhà co thêm mấy vật nhỏ, cũng náo nhiệt!!"

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười rực rỡ nói: "Không nhiều lắm!! Vừa đúng hai mươi bảy con!!"

"Chỉ hai mươi bảy con!!" Tô Linh cũng có chút kinh ngạc nhìn Trương Thục Dao, bất đắc dĩ cười nói: "Tổng Giám đốc Trang buồn bực đến cỡ nào mới cần hai mươi bảy con vẹt nói chuyện với cậu ấy? Hát một bài hát cũng có thể rồi!"

Đường Khả Hinh cũng trợn to hai mắt, cầm đôi đũa đưa vào trong chén, lại lùa cơm nóng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa kinh ngạc nhìn Trương Thục Dao!!

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, cũng có chút chống đỡ không được rồi, ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao nói: "Tôi nói! Chuyện này không ổn đâu? Tiểu súc sinh nhà tôi vốn bướng bỉnh gây sự, sáng nay mới đánh vỡ một chậu cá vàng của tôi!! Cô cho nó thêm hai mươi bảy đứa bạn, đây không phải là tôi tìm phiền toái sao?"

Phốc!!

Tịnh Kỳ cùng tất cả người giúp việc nhà Thủ tướng đều không nhịn được bật cười.

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, vội vàng cười giải thích nói: "Cậu chủ Tô, anh hiểu lầm rồi!! Ý của Tổng Giám đốc Trang là, anh ấy mua tổng cộng hai mươi bảy con vẹt, sau đó dạy cho bọn chúng biết một chút kiến thức cuộc sống, sau đó đưa đến phủ Thủ tướng, để cho Tiểu Hinh Hinh của Thủ tướng chọn lựa xong, xem thử con nào hiểu được tâm ý của nó, nhất định con đó vô cùng oai phong, giỏi dang anh hùng, liền để nó lại cùng với Tiểu Hinh Hinh!! Anh cảm thấy như vậy được không?"

Tô Thụy Kỳ lập tức nói không nên lời, vẻ mặt có chút cổ quái.

Thủ tướng nhìn cháu trai như vậy, cũng có chút vui vẻ, lập tức hăng hái, chậm rãi nói: "Điều này cũng không tệ!! Trước hết để cho vật nhỏ nhà của chúng ta tới đây!"

"Vâng!" Dì Tinh nghe xong, lập tức đi tới phía sau vườn hoa, không đến bao lâu, liền mang con vẹt nhỏ màu lông pha pha, hết sức hoạt bát bắt mắt, con vật nhỏ mới vừa theo dì Tinh đi vào phòng khách, nhìn thấy ánh mắt Tô Thụy Kỳ muốn giết người như vậy, nó lập tức giơ cánh lên, bay qua bả vai Đường Khả Hinh, kêu to hôm nay núp ở vườn hoa nghe được: "Khả Hinh, anh yêu em!!"

Phốc..........

Tô Thụy Kỳ mới vừa miệng uống canh nóng vào bụng, nghe nói như thế, anh lại lúng túng, mặt đỏ tới mang tai, muốn đưa tay bắt con súc sinh này, nó lập tức giương cánh bay tới bả vai Thủ tướng!!

"Bắt nó trói gô lại cho tôi! Cắt bỏ đầu lưỡi, tôi làm phẫu thuật cho nó!" Tô Thụy Kỳ tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung rồi!!

Thủ tướng cũng mỉm cười mặc cho con vật nhỏ kia nói lung tung, trước hết để cho dì Tinh đặt nó vào trong cái lồng cạnh cửa sổ, mới căn dặn Trương Thục Dao nói: "Mang con vẹt của cô vào nhìn một chút! Xem một chút vật nhỏ của tôi thích con nào!"

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cũng cảm thấy có chút tò mò, cầm chén cơm, vừa ăn cơm trắng, vừa rất hứng thú ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thục Dao!!

"Vâng!!" Trương Thục Dao đáp lời, nhưng vẫn hiểu lễxin phép: "Thủ tướng, ngài cần dời bước không? Dù sao chim muông bay múa, sẽ quấy nhiễu ngài ăn uống!"

"Không sao cả!" Thủ tướng mỉm cười nói xong, lại hết sức thích thú nhìn con vẹ nhỏ của mình bên cửa sổ.

"Vâng!" Trương Thục Dao nói xong, lập tức hơi xoay người, ngẩng mặt nhịn cười, nghiêm nghị ra lệnh: "Đưa con vẹt của chúng ta vào!!"

Không nói hai lời, ngoài phòng có một trận tiếng động, không đến bao lâu, con vẹt nhỏ bên cửa, quả nhiên ngửi được mùi đồng loại, hết sức kích động ngẩng đầu lên, nhìn sang bên kia......

Tất cả mọi người cũng nhìn ra, ngoại trừ Đường Khả Hinh chăm chú lùa xong chén cơm cuối cùng!!

Trong thoáng chốc!! Âm thanh rào rào tràn đầy khí thế vang lên, lập tức trong phủ Thủ tướng đầy xa hoa, bay vào hai mươi bảy con vẹt lông vàng óng ánh, trên đầu còn mang cái mũ vương miện, uy phong lẫm liệt giương cánh, ngẩng mặt chỉnh tề bay vào, sau khi bay một vòng cả phòng ăn sang trọng, con vẹt dẫn đầu tất cả vẹt kim cương, đột nhiên tràn đầy cảm xúc, kích động cao giọng, xúc động kêu to: "Hạo Hạo......... "

"Phụt.......... "

Đường Khả Hinh nghe hai chữ này, cô lập tức kích động, cả miệng cơm hướng về phía Thủ tướng không nhịn được phun ra toàn bộ.....

Mọi người kinh hãi!!

Trên mặt Thủ tướng giật giật, vẻ mặt ngẩn ra, cả khuôn mặt đều là cơm, còn có hai hạt mới vừa rớt xuống......

Đường Khả Hinh lập tức thở hốc vì kinh ngạc, trợn to hai mắt, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn Thủ tướng, vẻ mặt muốn khóc......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui