Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một chiếc xe Ferrari màu đen thắng gấp tại trước đại sảnh khách sạn Á Châu

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống xe, phịch một tiếng, đóng mạnh cửa xe, trên mặt căng cứng, hai tròng mắt lay động lửa giận xúc động phẫn nộ, khi anh đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu thì nhìn thấy đám phóng viên đang hối hả, bởi vì sự kiện của Tiểu Nhu, muốn phỏng vấn Tưởng Thiên Lỗi, sôi nổi đưa ra câu hỏi bén nhọn, chuyện Tiểu Nhu bị giết hại, đến tột là do cá nhân, hay có người cố ý làm?

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước đám phóng viên, thái độ lộ ra cứng rắn, dùng thân phận lãnh đạo của tập đoàn, nhìn về phía mọi người nói: "Các vị, tôi biết rõ tất cả truyền thông hết sức chú ý đến sự kiện nhân viên của khách sạn chúng tôi bị giết hại nhưng bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, trước khi chúng tôi chưa điều tra rõ ràng cụ thể lý do, không thể đưa ra phán đoán suy luận nhưng nếu thật sự nhân viên bị bắt cóc và bị tổn hại, khách sạn Á Châu chúng tôi tuyệt đối có nghĩa vụ điều tra sự kiện lần này, tin tưởng rất nhanh có thể điều tra ra manh mối, mời tất cả truyền thông không nên phỏng đoán lung tung, bởi vì điều này đối với người trong cuộc đã là một chuyện rất không may, toàn thể nhân viên khách sạn Á Châu chúng tôi, đối với chuyện này cũng rất khiếp sợ và tiếc nuối, về tình về lý, khách sạn Á Châu cũng nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trước hết mời tất cả truyền thông không nên công khai đưa tin chuyện này, tránh để người nhà của cô ấy và đồng nghiệp yêu quý cô ấy, liên tiếp gặp tai nạn, cám ơn mọi người "

Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền theo Đông Anh nhắc nhở, lập tức xoay người cùng thành viên hội đồng quản trị Hoàn Cầu đi đến khu lầu phụ hiệp của hội rượu đỏ mở cuộc họp khẩn cấp, ngay sau đó Thị trưởng và một số quan chức cũng đến, đám phóng viên lại tiếp tục muốn truy tìm Tưởng Thiên Lỗi đưa ra câu hỏi, Hoắc Minh nhanh chóng để cho quản lý đại sảnh cùng các nhân viên bảo vệ mời phóng viên tạm thời rời khỏi đại sảnh khách sạn, tránh quấy rối đến khách, Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong hành lang đông đúc, hai tròng mắt nhanh chóng nhìn hoàn cảnh chung quanh, rốt cục nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã dẫn Tiêu Đồng, An An và mấy thư kí đi vào khách sạn đại sảnh, anh vừa đi vừa căn dặn An An, nhất định phải căn dặn Anh Kiệt và Mạn Hồng quan tâm thật tốt đến Chu Tiểu Tỉnh, nhanh chóng liên hệ với người nhà của cô, tránh cảm xúc bị kích động, dẫn đến đẻ non, An An lập tức gật đầu.

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía bọn họ, nhanh chóng đi qua, khẩn cấp hỏi: "Tình huống thế nào?"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến Lãnh Mặc Hàn đã đến, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, trầm mặc đi về nơi tuyên truyền cuộc thi đấu lớn một chút, trước hết tránh né phóng viên, Tiêu Đồng nhanh chóng lấy ra vài tấm hình, đưa tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, khẩn cấp nói: "Lúc 10 giờ, khi chúng ta đang tổ chức cuộc họp báo, có thể đang lúc các chuyên gia hầu rượu ký tên, chuẩn bị đi vào lầu phụ, wifi của vài vị khách bị quấy nhiễu, truyền đến hình ảnh Tiểu Nhu bị giết hại, chúng ta hoàn toàn không ngăn cản kịp "

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm lấy ảnh chụp, nhìn tấm hình Tiểu Nhu bị giết hại ném trong biển, trái tim giống như bị đấm mạnh, khuôn mặt khẽ co giật vài cái, vẻ mặt lạnh lẽo và nổi lên báo thù, anh cắn răng cố sức kiềm chế loại cảm giác này, hai tròng mắt đằng đằng sát khí tiếp tục di động, mở ra từng tấm hình kinh khủng, nhất là nhìn đến ở bên trong một tấm hình cuối cùng, hiện lên dòng chữ: Đường Khả Hinh, cái mạng này của cô tôi, là cô làm hại.

Một âm thanh giấy lặng lẽ bị xé nát.

Lãnh Mặc Hàn giận dữ, thở hổn hển nắm chặt xấp ảnh chụp, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thậm chí có thể cảm giác được mạch máu bên trong run rẩy, hai tròng mắt anh mãnh liệt nhấp nháy một lúc, sau khi tự hỏi một lúc, mới quay sang nhìn về phía Tiêu Đồng, trầm giọng tức giận nói: "Những hình ảnh này, tuyệt đối không đầy đủ, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh, liền xác định là Tiểu Nhu?"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nặng nề nói: "Vừa rồi tôi cũng phân tích ảnh chụp này, tất cả vẫn không đầy đủ tay chân, liền thông báo cho Tịnh Kỳ để cho cô ấy cung cấp cho chúng ta chuyên gia pháp y tốt nhất, nhìn xem có thể thông qua ảnh chụp, phân biệt ra thật giả hay không, bởi vì nếu như muốn đưa đến hiệu ứng kinh hãi, tại sao trong tấm ảnh không có cả người của Tiểu Nhu, tôi nghi ngờ người trong tấm ảnh này, căn bản cũng không phải là Tiểu Nhu, nhưng nếu như cô ấy xác thực chạy thoát, vậy quần áo giống như đúc từ nơi nào đến?"

Lãnh Mặc Hàn ngừng một chút, liền tiếp tục hỏi: "Pháp y nói như thế nào?"

Tiêu Đồng lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng nói: "Lạc Hoành và cậu Văn Phong, còn có Thục Dao đang cùng chuyên gia pháp y đến trung tâm giám sát, mượn máy tính thực hiện phân tích và so sánh hình ảnh, không biết hiện tại kết quả như thế nào, chúng tôi cũng đang muốn vào xem một chút "

Lãnh Mặc Hàn lập tức gật đầu, liền cùng Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi khỏi trước.

Trung tâm giám sát khách sạn Á Châu ở phía sau quầy tiếp tân, trải qua hành lang thật dài, quẹo trái, chính là ba lớp cửa, chỉ có mật mã, mới có thể mở ra.

Trương Thục Dao đeo thẻ công tác tạm thời, từ trong Trung tâm giám sát khẩn cấp đi ra, nhấn xuống mật mã, ba lớp cửa màu trắng, từng tầng mở ra, Trang Hạo Nhiên, Lãnh Mặc Hàn, Tiêu Đồng cùng nhanh chóng đi vào trong, lập tức nhìn thấy Trung tâm giám sát Khách sạn Á Châu gần hai trăm mét vuông, bày ra một thế giới màu trắng gồm ba tầng, tầng một thuộc là khu giám sát bình thường, màn hình cameras hình tròn, bố trí xoay tròn, tầng hai và tầng ba thuộc khu VIP và khu VIP bạch kim, vô số nhân viên chuyên môn đang bận rộn đi tới đi lui.

"Tổng Giám đốc Trang đến."

Cả trung tâm giám sát, gần hai trăm người lập tức chia ra ở các nơi tầng một, tầng hai, tầng ba, cung kính đứng dậy, gật đầu chào Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cất bước đi lên phía trước, giơ tay ý bảo bọn họ tiếp tục làm việc, liền nhìn thấy Tưởng Văn Phong và Tô Lạc Hoành, còn có chuyên gia pháp y do Tịnh Kỳ phái tới, ngồi ở trước vài máy tính dựa vào một góc tầng một, đang nhanh chóng hoạt động ngón tay trước máy vi tính, anh trực tiếp đi qua, ngưng mặt hỏi: "Tình hình thế nào?"

Trương Thục Dao đi đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, trước hết nhìn thoáng qua Lãnh Mặc Hàn, rồi nói thẳng: "Lúc phát hiện những hình ảnh này, chúng ta đều có lý do nghi ngờ, bọn họ chỉ vì ngăn cản Khả Hinh thi đấu, cho nên mới dùng ảnh chụp kinh hãi như vậy, trước mắt vẫn chưa thể chứng minh hình ảnh này chính là Tiểu Nhu, nhưng bởi vì hình ảnh mơ hồ, không có cách nào lấy ra chứng cứ tóc, vân tay và mọi thứ thật chính xác, pháp y Lý đang dùng kỹ thuật Forensics mới nhất của chính phủ, trước hết phân giải hình ảnh ra, sau đó thông qua lỗ chân lông của cơ thể, xử lý hình ảnh rõ ràng, sau đó lại đưa hình ảnh tóc và vân tay của cô ấy tiến hành ghép với thân thể của Tiểu Nhu, chẳng qua chuyện này cần có thời gian."

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, chậm rãi cúi người xuống, hai tay chống tại bàn máy vi tính màu trắng, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, nghi ngờ nhìn bác sĩ pháp y Lý mặc áo blouse trắng ở trước mặt, vẻ mặt cô cẩn thận và chăm chú, đôi tay mở ra, dùng hình ảnh Tưởng Văn Phong và Tô Lạc Hoành truyền đưa tới, phân giải hình trong ngón tay nào đó thật không ngờ từng bước từng bước lấy ra lỗ chân lông, anh nhíu chặt mày, nhìn hình ảnh trong máy vi tính từ từ ghép, anh không nhịn được hỏi: "Cái này phải cần bao nhiêu thời gian?"

"Nhanh thì tám giờ, chậm thì 24 giờ, phải biết rằng ghép da chỉ tay con người, hết sức khó khăn, nhưng cũng là dấu vết có thể tìm ra." Sau khi pháp y nhanh chóng nói xong, lại lấy ảnh chụp của Tiểu Nhu, truyền vào năm hệ thống phần mềm, để cho trợ lý phân giải kết cấu da của cô trước.

"24 giờ." Tính cách Lãnh Mặc Hàn từ trước đến nay luôn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, hai tròng mắt của anh nhanh chóng nhấp nháy, vẻ mặt có chút lo lắng, nói: "24 giờ này, đúng là 24 giờ vô cùng quan trọng đối với khách sạn Á Châu chúng tôi, cũng là 24 giờ vô cùng quan trọng đối với Khả Hinh. Tiểu Nhu nhất định không chết, bọn họ giữ lại cô ấy còn có ích, bởi vì sự cùng kiện này, có thể nổi lên ngàn lớp sóng."

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, đôi mắt nheo lại

Nắm tay Lãnh Mặc Hàn bám sâu vào mặt bàn trắng, khuôn mặt anh căng cứng, lo lắng sau 24 giờ, Tiểu Nhu sẽ gặp bất trắc, hai tròng mắt của anh nhanh chóng nhấp nháy, từ trước đến nay gặp chuyện đều chưa từng không có chủ ý như vậy, anh nặng nề thở dốc, nhanh chóng nói: "Hôm nay tôi lái ca nô chạy trên mặt biển, phát hiện cách bờ biển hơn mười hải lý, đều không có đảo nhỏ, thậm chí không ít núi cao hiểm trở, rốt cuộc những chiếc ca nô kia đi đâu? Hơn nữa tôi khẳng định, bọn họ chia ra hai hướng đi khỏi, chúng ta đuổi tới một hướng, còn một hướng đâu?"

Hai tròng mắt của anh nhanh chóng nhấp nháy, tự hỏi chuyện này

Trang Hạo Nhiên đứng ngừng một bên, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn máy tính, vừa suy nghĩ chuyện này, mới chậm rãi mở môi mỏng, nhàn nhạt nói: "Một người nếu như muốn trốn đi, rất dễ dàng, nhưng nếu như muốn lẩn trốn trong thời gian dài không bị người phát hiện, chuyện này rất khó, giống như khi còn bé, chúng ta chơi trốn tìm, mặc kệ anh nín thở như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện, bởi vì bóng dáng của anh, hơi thở của anh, động tác tay chân của anh, đều bán đứng anh.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, suy nghĩ có một chút kích động, chính mình vừa rồi lái xe về, lập tức kích động nhìn anh hỏi: "Ý của anh là..."

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhấp nháy, không biết mình dự cảm có đúng hay không, nhưng vẫn trực tiếp nói ra nói: "Nếu muốn không bị tìm được, trừ khi anh không thở, nhưng nếu như anh ở trong nước, làm sao có thể không thở?"

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía anh, Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt sáng ngời, trùng khớp với suy đoán của mình trước đó, nhưng anh vẫn đưa ra ý kiến: "Mặc dù suy đoán của chúng ta đúng, nhưng nếu quả thật có thể dễ dàng ở trong nước thì làm sao trốn đi ở đáy biển sâu như vậy, trừ khi anh ta có đặc lệnh vô cùng đặc biệt, chuyện này chỉ sợ chúng ta không thể trông nom, mà chúng ta cũng không thể trông nom được."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, rốt cuộc ngửa mặt, hai tròng mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, nói: "Cuối cùng có người có thể trông nom được."

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng di động, cũng nghĩ đến người kia.

Vào lúc này Trương Thục Dao cũng sốt ruột nói: "Như vậy, chúng ta lập tức phái người hành động? Sợ nhất Tiểu Nhu gặp chuyện không may, như vậy khách sạn chúng ta sẽ bị người ta bàn tán, nghe nói vừa rồi chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, vì khách sạn Á Châu xảy ra chuyện như vậy, mà lộ ra rất bất mãn, thậm chí lo lắng chuyện này sẽ nguy hiểm cho các thành viên hiệp hội và an toàn cá nhân của các chuyên gia hầu rượu."

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền mang theo vài phần ý tứ, nhanh chóng nói: "Sáng sớm tôi mới phát hiện, thì ra địa điểm chứa chấp Tiểu Nhu bị ép buộc, lại là thôn trang Tống Kế Vĩ mua lại, chuẩn bị dùng để sau này làm khu resort, tôi nghĩ hai sự kiện sẽ không trùng hợp như vậy, đây cũng là lý do tôi trở về, tôi nghi ngờ bọn họ nhất định còn muốn lật ngược sự việc tại trận thi đấu chuyên gia hầu rượu."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai tròng mắt nhanh chóng nhấp nháy, mới vội vàng căn dặn Tiêu Đồng nói: "Tiêu Đồng, cô lập tức dùng mệnh lệnh của tôi, nhanh chóng đến Trung tâm kinh doanh rượu, yêu cầu đóng cửa chính hầm rượu dưới lồng đất."

"Tại sao?" Lúc này Tô Lạc Hoành đang bận rộn mấy chương trình, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khó hiểu hỏi

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng di động, sắc mặt hơi đông lạnh nói: "Nếu như bọn họ muốn biết rượu đỏ ở nơi nào, nhất định sẽ đi nhiều hầm rượu, ở chỗ đó gây ra hoảng sợ, như vậy... Chúng ta tới địa điểm đó trước, bọn họ sẽ cho rằng, rượu đỏ giấu ở nơi đó."

Lãnh Mặc Hàn nghe xong lời này, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui