Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: Hoàng Thủy.

Ôn tuyền sương mù lượn lờ quanh quẩn, biệt viện ôn tuyền Chu gia không chỉ có một thần tiên trì, mà là mỗi gian phòng đều có mặt hướng đến một tiểu ôn tuyền, lúc này cửa nhỏ mở ra có thể thấy được bao ngoài tiểu ôn tuyền là tầng tầng lớp lớp hắc nham thạch vây lại, nhiệt khí bốc lên, hoa nhỏ không biết tên sinh trưởng trên tuyền trì, phác họa ảnh ngược trong nước thập phần ôn nhu...

Đường Khả Hinh được Tiểu Vi và Tiểu Hà nâng đỡ, ôn nhu ngồi trên ghế dựa hoa lê màu vàng nhẹ dựa ra sau ghế, tùy ý để làn váy anh đào như thác nước nhẹ rớt xuống, mặt của nàng... vẫn say hồng quang mang.

Trang Hạo Nhiên đơn độc đứng đối diện cửa tiểu ôn tuyền, hơi nghiêng mặt, đôi mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh lóe lên mị lực mà ái muội.

Đường Khả Hinh tựa hồ cảm giác được có đạo ánh mắt nhìn mình, lòng cô khẽ động, một trận cảm giác ngọt ngào như sóng triều vọt lên khiến cô e lệ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.

Trang Hạo Nhiên xoay người, lại lần nữa nhìn về phía ôn tuyền tầng tầng nhiệt khí, mặt dâng lên nụ cười ái muội mập mờ...

Lâm Bạch Bạch mở ra châm bao Phúc bá đưa cho mình, xách ghế, ngồi bên người Đường Khả Hinh. Từ trong bao rút ra một đoản châm, trước tiên là thật cẩn thận cầm lên, so sánh chiều dài rồi trực tiếp cầm tay trái của cô lên, đôi mắt ngưng trọng thong thả cắm châm vào huyệt hổ khẩu của cô, nhớ tới lời phó thác của Phúc bá, thân thể huyết khí vận hành có tiết tấu, độc khí cũng vậy, cho nên trình tự huyệt vị thi châm tuyệt đối không có thể lỗi, nếu không sẽ bị máu độc công tâm...

“Phù...” Lâm Bạch Bạch cảm giác mình thi châm coi như thuận lợi, liền tiếp tục thi châm thứ hai, nghĩ đây chính là phu nhân tổng tài phải cẩn thận một chút...

Trang Hạo Nhiên khó khăn xoay người, vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đáp lại anh bằng một nụ cười ôn nhu.

Lúc này, Nhã Tuệ, Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cũng đã đến từ sáng sớm, sau khi cười nói rửa mặt liền cùng đi tiến ôn tuyền biệt viện, từng bước khuếch trương trở về đã nhìn thấy cửa phòng mở ra, bay ra mùi thuốc, mọi người liền cùng nhau cười nói đi vào, hỏi “Có thấy khá hơn chút nào không?”

Đường Khả Hinh nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lâm Bạch Bạch lại lần nữa thi châm, nghe lời này mặt lập tức bộc lộ tiếu ý, mặc dù không thấy được nhưng cũng đã biết là mấy người bọn Nhã Tuệ đi tới, liền ôn nhu cười: “Đã tốt hơn chút rồi...”

Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc mỉm cười xoay người, nhìn về phía bọn họ.

Nhã Tuệ trước tiên là kính trọng gật gật đầu với Trang Hạo Nhiên, liền đau lòng ngồi xuống bên người Đường Khả Hinh, vươn tay, nhẹ kéo bả vai của cô, lưu ý sắc mặt của cô nhưng thấy sắc hồng mê người cũng có chút yên tâm nói: “Xác thật... ngâm qua nước ôn tuyền người cũng tốt hơn nhiều...”

Đường Khả Hinh ôn nhu cười.

Lâm Bạch Bạch từ từ lấy thêm châm, vừa vì Đường Khả Hinh thi châm, vừa nói: “Ai ui!! Đột nhiên thật yên tĩnh a! Gia hỏa có tuệ căn kia thế nào không thấy đâu? Anh ta không phải kêu gào muốn tới trong thôn học tập Phúc bá sao? Nếu không học tôi liền chặt bỏ cái tuệ căn kia!”

**

“A thiếu!!” Trên sơn đạo, Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng vừa hướng chân núi đi xuống vừa không hiểu lạnh run một cái, cảm giác có người vừa nhắc đến mình, ngẩng đầu, mở to mắt, vừa nặng nề hít mũi, nói “Ai nghĩ tới tôi!”

“Chậc!” Tiêu Đồng mặc quần áo thể thao Nike màu đen, khóa kéo cao, tóc tết sơ, vừa từng bước hướng dưới chân núi đi vừa chế nhạo anh nói: “Ai nhớ anh? Sao không phải là người khác mắng anh? Tỷ như, nói anh đến trong thôn lại không hảo hảo học tập, vừa nhìn thấy điểm chơi đùa liền ném Phúc bá qua một bên, cẩn thận người ta chém bỏ tuệ căn của anh!”

“Cô không cần lấy gốc rễ của nam nhân ra nói đùa được không?” Tô Lạc Hoành chịu không nổi nhìn về phía Tiêu Đồng, mang theo vài phần tức giận nói: “Người khác có thể nói như vậy nhung cô không nên như vậy!”

“Tôi sao không thể nói?” Tiêu Đồng nhắc tới việc này, nổi giận trong bụng, trực tiếp liền đứng ở trước con đường hoa yên chi xoay người tức giận trừng mắt với tiện nam nhân này, nghiến răng nghiến lợi nói “Một đại nam nhân nhát gan như thế! Lão đại mới vào thôn không lâu, nhìn thấy cá sấu cũng có thể chạy đến chắn trước mặt Khả Hinh! Anh sợ cái gì? Anh sợ cái gì chứ? Đêm tối, bởi vì sợ hãi cần phải có người hộ tống anh đi nghỉ ngơi! Anh không biết xấu hổ a, thực sự là! Thật không coi tôi là nữ nhân!”

Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, chịu không nổi đứng gần cô, nhìn nữ nhân này nói; “Cô không nên nói như vậy! Tôi cũng đã nói, tôi coi cô là nữ nhân cô chịu được sao?”

“Tôi chính là nam!!!” Tiêu Đồng lập tức tới gần Tô Lạc Hoành, ngửa mặt tức giận kêu to: “Chỉ có Mặc Hàn mới cảm thấy tôi là nữ nhân! Các anh một hai trò chuyện kinh nguyệt của tôi, vừa tán gẫu vửa ăn mỳ! Anh thật coi tôi không có lòng tự trọng?”

“Ai!” Tô Lạc Hoành mới đến đây chưa được hai mươi bốn tiếng đồng hồ, liền học cách nói chuyện của Chu Trường Dũng, bất đắc dĩ nhìn nữ nhân này, nóng mắt oan uổng nói: “Đó là bởi vì cô lần đầu tiên có kinh nguyệt liền quát to tôi không được đi mua băng vệ sinh cho cô mới nên chuyện!!! Tôi lúc đó nhìn cô nằm trên sô pha của lão đại, ôm bụng đau đến chết đi sống lại, tôi quan tâm lễ phép hỏi cô có muốn mua băng vệ sinh hay không? Tôi nói có chút ngượng ngùng nhưng cô nói như thế nào? Cô nói đừng coi cô là nữ nhân! Coi cô là nam nhân là được rồi!!!! Lời này là cô nói có phải hay không?”

Tiêu Đồng ngẩn ra, nhìn nam nhân này hôm nay mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, quần thường màu đen, khoác ngoài âu phục màu đen, nhớ tới thời điểm mình mới gặp gỡ anh ta liền có chút lúng túng, ấp a ấp úng nói “Này... Này đều là chuyện cũ năm xưa? Anh... Anh còn nhớ việc này?”

“Tôi thế nào không nhớ!?” Tô Lạc Hoành càng nói càng tức giận vươn tay chỉ về phía mũi cô, nói: “Cô lần đầu đến công ty phỏng vấn là người thứ tám vào!! Lúc đó là ba giờ chiều hai mươi phút!! Đến công ty ngày thứ ba liền gặp rắc rối, còn là lão tử suốt đêm dùng nhựa cao su từng chút một dính trở lại chỗ văn kiện không cẩn thận bị cô làm rách vụn! Khi đó bởi vì văn kiện bị rách lão đại tức giận mắng cô hơn tiếng đồng hồ! Là lão tử an ủi cô! Trông cô khi đó, khóc như mưa! Nói cái gì? Nói ngày mai liền từ chức!! Từ khỉ! Cô thì ngủ, chờ lão tử dính lại văn kiện rồi, cô liền mừng rỡ như chim nhỏ, ôm thành quả của tôi đi tìm lão đại cầu xin tha thứ!! Cô qua nhiều năm như vậy, thất tình ba lần, lần nào uống say không phải là tôi cõng cô trở về?! Có lần tại Mỹ bạn trai cũ bắt nạt cô, vẫn là tôi lôi Mặc Hàn đi đánh nhau! Tôi mặc dù khi đó không có năng lực như Mặc Hàn nhưng đánh hắn cũng không ít? Vô lương tâm! Chỉ bởi vì đêm hôm đó đẩy cô một chút, liền ghi hận đến bây giờ! Qua nhiều năm như vậy, uống nước đường của cô, mẹ nó uống không!?”

Tiêu Đồng bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nặng nề, không lên tiếng, gạt cái tay đang chỉ vào chóp mũi mình của anh ra!

“Cô nha cô nha cô nha!” Tô Lạc Hoành lại muốn chỉ cô!

“Anh lại chỉ tôi, anh lại chỉ tôi! Anh lại chỉ tôi, tôi chính là không thích anh!” Tiêu Đồng đẩy anh một chút, tức giận muốn tự một mình đi ra ngoài!!

“Xoát!!” Trong rừng rậm hình như có cái gì đó vụt quá!!

Tô Lạc Hoành trong nháy mắt nắm chặt tay Tiêu Đồng, lập tức đem cô ra phía sau mình, tay còn lại ấn hông của cô, khẩn trương nhìn về phía rừng rậm, sau gáy một trận rét lạnh...

“Làm sao?” Tiêu Đồng đứng phía sau anh ló đầu ra nhìn ngoài!?

“Khả năng cá sấu tới!” Tô Lạc Hoành nghĩ về con cá sấu kia, liền lo lắng cho mẹ mình!

“Đi đi!” Tiêu Đồng đẩy Tô Lạc Hoành ra, nhắc tới con cá sấu kia, cô liền ngại anh vô dụng nói: “Suốt ngày nghĩ về con cá sấu kia, nếu nghĩ về một cô gái như thế anh sớm đã con cháu đầy đàn!”

Cô nói hết lời, liền lại muốn tự một mình xuống núi!

Tô Lạc Hoành ngay lập tức nắm lại tay nhỏ bé của cô, căng mặt, lộ ra một điểm khó có được nghiêm túc cùng khẩn trương nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt! Nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Đồng không lên tiếng, ngẩng đầu, xem xét anh...

Tô Lạc Hoành không để ý cô, lại nắm chặt tay nhỏ bé làm cho cô tới gần phía sau mình, từng bước dọc theo sơn đạo hơi có vẻ lầy lội xuống núi, vừa đi xuống vừa liếc mắt xem xét bóng dáng người bên cạnh, càu nhàu kêu “Con gái gì mà cao như thế! 1m71, chẳng trách cô tìm không được đàn ông!”

“Anh!!” Tiêu Đồng mới muốn tức giận mắng hắn, lại nhìn thấy Tô Lạc Hoành nghiêng mặt nhìn biểu tình chính mình, bỗng dưng nhớ tới thời gian cô lần đầu tiên thất tình, lúc Tô Lạc Hoành và cô ở quán bar uống say, cô hỏi anh, anh thích dạng phụ nữ như thế nào?

Anh a một tiếng, tay cầm whisky, đập vào trên quầy bar, phủ đầu cười rộ lên: “Tôi thích nữ nhân cao một chút! Tốt nhất là 1m71...”

**

Thanh âm hai người cãi nhau truyền khắp Chu gia ôn tuyền quán!!

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh liên tiếp thi châm, trên trán ướt đẫm mồ hôi, anh đau lòng đem thân thể của cô tựa ở trong ngực mình, vừa hôn vừa vừa thập phần đau tiếc cô, đón khăn ấm Nhã Tuệ đưa tới chà lau khuôn mặt cô, sủng nịch hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”

Đường Khả Hinh tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên, nghe lời này, mặt tỏ vẻ còn hơi chút khó chịu cười rộ lên...

Nhã Tuệ trầm mặc đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên đau tiếc Đường Khả Hinh như vậy, lòng của cô xem càng hạnh phúc, thật là cảm tạ trời cao, em gái đã tìm được người đàn ông yêu mến mình.

“Lão đại!!” Tiêu Đồng kích động đi tới, thật đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, giậm chân khiếu nại: “Lạc Hoành bắt nạt tôi!!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời ngẩng đầu, nhìn bộ dáng Tiêu Đồng kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Súc sinh kia thế nào khi dễ cô?”

“Tôi thế nào liền bắt nạt cô?” Tô Lạc Hoành nhanh đi tới, nhìn về phía Tiêu Đồng, cũng tức giận nói; “Không phải là nói cô nhìn có chút cao, nói nhà của tôi thiếu cột nhà sao?! Đây là ca ngợi cô!”

“A!!!” Tiêu Đồng nghe lời này, lại càng tức giận đi hướng Trang Hạo Nhiên, khóc kêu to: “Anh nghe đi, anh nghe một chút, anh ta chính là bắt nạt tôi! Lão đại, anh phải làm chủ cho tôi!”

“Súc sinh!!” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh để Lâm Bạch Bạch tiếp tục thi châm cho cô, lại tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành, nói; “Trong nhà cậu thiếu cột nhà, có muốn hay không lão tử lấy gậy gộc trực tiếp giết cậu!? Cậu một ngày không chọc cô ấy sẽ chết sao? Đến lúc cô ấy lập gia đình, Anh Kiệt không phải lại muốn tai ương?”

“Ai, thế nào liền nói đến tôi?” Tào Anh Kiệt tức giận nhìn những người này, ngoan trừng mắt nói: “Tôi giống nữ nhân là lỗi của tôi sao? Lão bà của tôi cảm thấy tôi uy vũ là được!”

“Đúng! Anh uy vũ!” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại trấn an Tiêu Đồng: “Được rồi, được rồi, đừng để ý tới súc sinh kia! Có thời gian, tôi để anh ta đến châu Phi trông ngựa vằn!”

“Không!! Tôi muốn giết chết anh ta!” Tiêu Đồng vẫn vô lý hận khóc: “Anh ta vừa rồi còn lật nợ cũ, nhắc tới chuyện ba lần thất tình làm khó dễ tôi.”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, ngẩn ra, nhìn Tiêu Đồng há hốc mồm nói: “Cô…cô đã từng yêu qua?”

“Đúng!” Lãnh Mặc Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trách cứ lão đại thất trách nói: “Có hai lần còn là tôi đến chống đỡ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui