Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Lần này xong!!

Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đã châm cứu xong, ven con đường núi hướng về phía Chu gia đi đến, vừa nghe giọng Tiêu Đồng kêu trời trách đất kia, nói lão đại không thương mình, cư nhiên không biết quá khứ yêu đương của mình, khi đó, chính mình còn khóc đến đau lòng kể chuyện này với anh, anh lúc đó vừa xem văn kiện, vừa gật đầu ừm! Khi đó, chính mình tha thứ cho anh vẫn luôn chuyên chú xem văn kiện, nhưng hôm nay tuyệt đối không tha thứ cho anh cư nhiên quên đi quá khứ yêu đương của mình! Anh vốn dĩ cũng không đem mình để vào mắt, còn nói cái gì đồ cưới không giới hạn, đều là gạt người!!

“Ô ô ô ô ô ——————” Tiếng khóc Tiêu Đồng, vẫn từ bên kia suối nước nóng truyền đến, vừa khóc vừa thương tâm kêu to: “Lão đại! Tôi thực quá thất vọng về anh rồi!!”

Trang Hạo Nhiên vừa đi đường núi, vừa nghe lời này, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ đỡ Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống dưới chân núi...

Đường Khả Hinh nhịn cười, tựa vào ngực anh, vừa nhẹ nhấc đuôi váy lên đi về phía trước, vừa mềm giọng nói: “Anh cũng thật là! Tình yêu của Tiêu Đồng loại chuyện lớn như vậy, anh sao lại có thể quên?”

Trang Hạo Nhiên vẻ mặt dở khóc dở cười, kéo hông cô, trực tiếp bất đắc dĩ nói: “Anh thực sự không nhớ rõ. Nhớ lúc Tiêu Đồng đến bên cạnh anh, anh vừa nhậm chức tổng giám đốc không có bao lâu, vẫn là thời kì cha anh kiểm nghiệm anh, anh không dám có một chút buông lỏng. Xác thực anh vào lúc đó đối với cô ấy quan tâm không đủ, nhưng về sau thì tốt rồi. Thế nhưng Tiêu Đồng người này, em cũng không phải không biết, cô ấy dáng dấp tuy xinh đẹp, cá tính lại mười phần như đàn ông, chuyện gì cũng đều không so đo, chuyện gì cũng đều không để ý, mấy tên súc sinh kia mỗi lần cùng cô ấy vui đùa, bọn họ đều không chỗ nào không nói!”

“Sao lại như vậy, đều nói chuyện tình yêu đến ba lần, anh ngay cả một lần cũng không nhớ?” Đường Khả Hinh bất bình thay cho Tiêu Đồng!

“A!” Trang Hạo Nhiên có chút oan uổng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Theo cô ấy nói, lần cuối cùng cô ấy yêu là ba năm trước đây, khi đó anh đang cùng Giai Giai...”

Anh ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh mặt ôn nhu, hơi bộc lộ chút bướng bỉnh ẩn nhẫn tươi cười, mặc dù muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, một mình hướng về con đường nhỏ không thấy phía trước đi đến, vừa đi vừa cố ý nói: “Lần này phiền rồi... Anh lúc đó chỉ biết yêu đương, liền đem chuyện tình yêu của người ta quên mất. Cũng khó trách Tiêu Đồng sẽ đau lòng như vậy... Đổi lại là em, em cũng sẽ đau lòng... Nhưng mà... Cũng có thể thông cảm, Chai rượu Perth kia khó tỉnh ngộ biết bao nhiêu, đoán chừng 24 tiếng đồng hồ khi đó, hai người ở cùng một phòng, nảy sinh bao nhiêu là tình cảm rồi...”

Người này đang tính toán đến trận thi đấu ngày hôm đó.

Trang Hạo Nhiên hơi đánh trống ngực nhìn về phía Đường Khả Hinh đang mặc chiếc váy anh đào đỏ tươi, hướng về bụi rậm trên con đường mòn đi tới, anh vội vàng nhanh chóng đi về phía trước, thoáng cái đỡ lấy thân thể cô, vừa đi xuống dưới, vừa nhìn cô, dương mặt cười rộ lên nói; “Thế nào? Ghen rồi sao?”

“Em không có...” Đường Khả Hinh mặt hơi lộ chút ngượng ngùng cùng ôn nhu, lại tiếp tục cất bước, hai người từ từ xuất hiện bên ngoài vườn nho, lập tức một mảnh xanh bát ngát đầy sức sống hiện ra, kéo dài về phía chân trời, tia nắng ban mai lúc này, mới phá tan sương mù chiết xạ ra, ánh lên những ngọn cây xanh, một mảnh màu vàng, xuyên qua những chùm nho tím, vẫn lấp lánh no đủ...

Đã từng có phẩm rượu sư, hình dung giống nho xạ hương Alsace của Pháp, giống như hương khí mềm mại của phòng cô gái nhà nho thời xưa...

Trang Hạo Nhiên hơi bước nhanh qua từng gốc nho xanh tươi, thoáng cái dưới bóng cây, nắm lấy cổ tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể mềm mại của cô, trở lại trong lồng ngực mình, cúi xuống, tay nâng gương mặt cô lên, nhìn về phía đôi mắt sáng lấp lánh ôn nhu của cô, lóe ra vài tia ghe n tuông, anh bỗng cảm thấy xúc động, không nhịn được tươi cười, ngón tay cái lướt qua đôi môi no đủ đỏ mọng của cô, mới thật sâu nói: “Thật là kỳ quái! Anh kỳ thực không muốn thương tổn em, thế nhưng nhìn thấy em ghen, anh lại rất hạnh phúc! Cảm giác hạnh phúc đó như bị em dịu dàng vây lấy! Anh thực sự thực sự yêu em chết mất!”

“Trái tim lại không thoải mái!” Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, cố ý không để ý đến anh!!

Trang Hạo Nhiên thoáng cái từ phía sau lưng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, hai tay siết chặt bên hông, mới cúi xuống, nhẹ hít hít mùi hương lộ ra nơi cổ cô, thật sâu mê luyến, mới xúc động khàn khàn mỉm cười nói: “Anh tất cả đều vì yêu em! Chết cũng phải yêu!”

Đường Khả Hinh hơi giật mình!

Trái tim Trang Hạo Nhiên không hiểu sao bỗng nhiên kích động, vẻ mặt hơi căng...

Đường Khả Hinh quả nhiên kích động xoay người, mở to đôi mắt đẫm lệ, có chút tức giận hơi cao giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”

“.........” Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhất thời nói không nên lời!

“Anh vừa mới nói cái gì?” Đường Khả Hinh trái tim bỗng nhiên rung động, có loại cảm giác ưu thương cùng sợ hãi ập đến trong đầu, đôi mắt hoán tán của cô, lại kịch liệt ngấn lệ, cao giọng đau lòng nghẹn ngào hướng về người kia, nói: “Ai muốn anh chết cũng phải yêu!? Em trải qua loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này, gần như tuyệt vọng! Cảm thấy sống mà không thể yêu! Hi vọng nhanh chóng rơi vào luân hồi! Tình nguyện cô đơn đến chết, cũng không muốn chịu đựng loại đau khổ đó!!Em hôm nay yêu anh đến như thế! Em khổ sở bước vào trận thi đấu lớn, em nỗ lực như thế để làm chiếc ô nhỏ của anh, là vì muốn cho anh hạnh phúc!! Anh là toàn bộ cuộc sống của em! Tương lai, không cho phép anh chịu bất cứ tổn thương nào nữa! Đường Khả Hinh em ở đây xin thề!! Tương lai, suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu một mình Trang Hạo Nhiên!! Nếu như em lại vì một người khác mà động tình, em nguyện vạn kiếp bất phục! Vĩnh viễn không siêu sinh! Có trời đất làm chứng!!”

Trang Hạo Nhiên hơi đánh trống ngực nhìn về phía Đường Khả Hinh, dáng vẻ mơ hồ, hai tròng mắt ngấn lệ kích động...

Đường Khả Hinh lại kích động tới gần Trang Hạo Nhiên, vươn hai tay, tóm lấy cổ áo anh, lại khẩn trương đau lòng nói: “Hạo Nhiên! Sau này không được nói như thế nữa! Anh nên chịu trách nhiệm với tính mạng của mình, anh nên vì em mà chịu trách nhiệm! Em không cần anh đến chết đều phải yêu! Em chỉ muốn anh sống thật tốt! Mỗi ngày đều tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời! Em không muốn anh phải chịu đựng may rủi giống như em!”

Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng vươn hai tay, nắm chặt bả vai cô, hai tròng mắt run rẩy đau lòng, cũng hơi cao giọng kích động nói: “Mắt em bây giờ nhìn không thấy! Cho nên em cũng không phát hiện, biểu hiện của em ở trận thi đấu lớn có bao nhiêu đặc sắc cùng xinh đẹp! Cũng không nhìn thấy trong mắt của anh, là bao nhiêu tự hào! Cũng không có lưu ý đến, một khắc khi em ngất xỉu, anh rất muốn chạy tới, Thiên Lỗi lại sống chết kéo anh lại!! Anh khi đó thật muốn điên rồi! Canh giữ phía dưới phòng em, chờ tin tức của em mỗi một phút đồng hồ, với anh đều là một loại giày vò sâu sắc! Khả Hinh! Chúng ta yêu nhau đến bây giờ, có thể cùng một chỗ nói ra tình cảm cũng không nhiều! Anh thực sự sợ hãi... Sợ hãi khi xoay người chính là chuyển thế! Chẳng lẽ... Em không thể cho anh một cơ hội, nói vài lời yêu thương của anh đối với em sao?! Cũng chẳng biết lúc nào, mới có thể giống như hôm nay đến gần nhau như vậy! Anh hận không thể một ngày liền đem toàn bộ tình yêu cả đời này đối với em mà tiêu hết! Luôn luôn sợ thời gian sẽ không kịp!”

Đường Khả Hinh một trận kích động khóc...

Trang Hạo Nhiên cũng chớp đôi mắt rung rung, đem cô gái trước mặt ôm vào lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía rừng nho dài miên man vô tận, từng chiếc lá xanh đầy sức sống, thực sự cảm động chính mình, anh lại thật sâu cảm thán nghẹn ngào nói: “Bảo bối, chờ anh một chút... Anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất, bối cảnh là vườn nho toàn thế giới! Anh nhất định sẽ chăm sóc nuôi dưỡng đóa hoa nho sinh mệnh duy nhất kia của anh thật tốt...”

Đường Khả Hinh nghe lời này, một trận hạnh phúc ngọt ngào rơi lệ cười...

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt phiếm lệ, cũng cười, lại thâm tình vươn tay, ôm chặt hông cô gái này, cúi xuống, vùi vào cổ cô, hôn nhẹ vai cô...

Đường Khả Hinh cũng vươn hai tay, kiễng đầu ngón chân, ôm lấy cổ anh, để cho gương mặt rơi vào bờ vai anh, ôm chặt lấy nhau.

Cứ như vậy, hai người quấn quýt triền miên ôm nhau thật lâu, theo cơn gió mang chút hương thơm của nho, Trang Hạo Nhiên mới hơi buông lỏng cô gái trong lòng mình ra, nhìn về phía cô kích động rơi lệ, hai tròng mắt càng lấp lánh dịu dàng, đôi môi no đủ non mền như hoa anh đào, cảm xúc của anh lại bỗng dâng trào, trong nháy mắt cúi xuống, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, thậm chí thoát ra đầu lưỡi, cùng đầu lưỡi cô dây dưa cùng một chỗ...

“Ưm...” Đường Khả Hinh chỉ cần đón nụ hôn của anh, cũng đã như say song, thân thể không khỏi mềm yếu xuống, hai tay lại chống nơi lồng ngực nóng cháy của anh.

Trang Hạo Nhiên vừa cuồng nhiệt hôn Đường Khả Hinh, vừa vươn tay, ôm lấy cô bé này, vừa vặn đi vào bóng râm dưới giá gỗ vườn nho, đem thân thể cô dựa vào dưới giá, thật sâu nhìn cô một cái, lại cúi xuống, cấp thiết hôn môi cô, lúc mút đầu lưỡi cô, hai tay đã vuốt ve dưới lưng cô, biết lúc này không ai đến, anh lại nhanh chóng trượt xuống áo lông đen của cô, lộ ra bờ vai tiêu hồn cùng với bầu ngực mê nguwoif như ẩn như hiện...

Bên tai Đường Khả Hinh đỏ bừng, hai tay vẫn nắm chặt cánh tay anh, vừa thoát ra đầu lưỡi cùng anh nồng nhiệt hôn, cảm giác được thứ cứng rắn giữa chân Trang Hạo Nhiên đang ép sát giữa đôi chân mình, cô mặc dù muốn theo lý trí ngăn cản, lại vậy mềm yếu bị động tùy ý tay anh cách quần áo, vuốt ve đùi mình, thậm chí từ từ vén chiếc váy dài trắng của mình lên, đầu ngón tay đầy ma lực, thăm dò vào bên trong chiếc quần ren của mình, không ngừng xoa vùng ẩm ướt giữa đôi chân...

“A...” Đường Khả Hinh hai mắt mơ màng, sắc mặt phiếm hồng nhẹ kêu lên, cảm giác được giữa hai chân mình, đang bị ngón tay kia, kích thích liên tục xuất ra dòng nước ấm...

Trang Hạo Nhiên lại khát vọng cúi xuống, kéo váy xuống một chút, hôn lên bọ ngực nửa lộ của cô, tay thậm chí đưa xuống phần ngực bên kia xoa nhẹ, vừa ngậm lấy điểm hồng, vừa nuốt nơi cổ họng, kêu nhỏ; “Khả Hinh... Bảo bối... Anh hiện tại muốn em...”

Trong lòng Đường Khả Hinh, lại khơi dậy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, kìm lòng không được cười rộ lên.

Trang Hạo Nhiên hiểu được nụ cười của cô, cũng biết mình lúc này không có khả năng, liền thở hổn hển, mới vừa nhìn về phía cô, vừa đưa tay vuốt ve ngực cô, hôn nhẹ lên dái tai của cô, mới cảm tính nói: “Bảo bối... Anh thực sự không muốn ăn sáng! Anh muốn trở về phòng ôm em thật chặt! “

“Thật vậy chăng?” Giọng nói Đường Khả Hinh, ngọt ngào mềm mại truyền đến: “Anh từ bỏ?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chỉ đành nhìn cô...

Đường Khả Hinh lại ôn nhu cười, kiễng chân, ngẩng đầu lên, ở trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh hôn nhẹ, mới dụ hoặc nói: “Đêm nay... Em chờ anh... Sauk hi trở về phòng, một phân cũng không được rời khỏi em!”

Trang Hạo Nhiên cười, lại ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, vừa hôn môi cô, vừayên tĩnh nói: “Biết rõ... Thưa bà xã...”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi này, cảm xúc càng ngọt ngào như muốn say...

Một thanh âm nào đó, trầm vang.

“Tiếng gì vậy?” Đường Khả Hinh kỳ quái hỏi.

Trang Hạo Nhiên lúc này, nhìn thấy cách đó không xa, có một quả nho xạ hương, rơi xuống bùn đất, nhìn nhánh nho này, đoán chừng là hôm qua không cẩn thận rơi xuống... Anh liền xoay người, kéo áo lông đen trên giá xuống, cưng chiều khoác lên cho cô, mới ôn nhu cười nói: “Một chùm nho rơi trên mặt đất. Có chút đáng tiếc! Xác thực mảnh đất này rất tốt! Anh chú ý thấy, đại khái đất thích hợp trồng nho, chừng khoảng một trăm héc-ta, anh có thể lấy được, thực sự sẽ điên cuồng một trận! Trung Quốc nhất định có thể ủ ra loại rượu nho chấn động thế giới!”

“Vậy thì cố gắng hết sức là được rồi!” Đường Khả Hinh cố ý hờn dỗi cười nói, bởi vì cô biết rất khó... Rất khó...

Trang Hạo Nhiên lại ngước mắt, liếc mắt nhìn cô một cái, mới cúi xuống, hôn mạnh một cái lên môi cô, mới nói: “Được! Đêm nay anh sẽ nỗ lực hết sức mình!”

“Đáng ghét!” Đường Khả Hinh xùy nói!

“Anh đi tìm cho em một chùm nho thật ngon! Chờ anh! Nếm thử mùi vị này, liền biết mảnh đất này có bao nhiêu cao quý!” Trang Hạo Nhiên vẫn để Đường Khả Hinh tựa dưới giá gỗ, một mình một người, lang thang về phía trước giữa tầng tầng những giàn nho, trái phải nhìn về những chùm nho xạ hương, mỉm cười chọn...

Đường Khả Hinh đón gió trong veo cười, hơi quay mặt sang, không lên tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt lại nhẹ chớp, cảm giác trước mắt từng đoàn trắng xóa thật lâu kia, lập tức nổi lên một điểm xanh xanh, cô hơi đánh trống ngực, không hiểu hơi chớp mắt, lại vô thức nhìn về phía trước, giữa những vầng sáng trắng xóa bao quanh, quả nhiên lại lộ ra một điểm xanh...

Trái tim, đập thình thịch!!

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ vài phần kích động cùng vui sướng, lại kích động như không thể tin nổi mở to đôi mắt đẫm lệ, quả nhiên thấy phía trước là một đoàn xanh xanh, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy trên đám cây xanh xanh kia, có một thân ảnh màu trắng ở phía trước đang dần đi xa, trong tim cô bỗng đầy kích động, hạnh phúc nghẹn ngào gọi; “Hạo Nhiên...”

Người phía trước càng đi càng xa...

“Hạo Nhiên... Đôi mắt của em...” Đường Khả Hinh lại khiếp sợ kích động rưng rưng đi về phía trước, muốn hướng về phía người đang đi xa kia nói: “Đôi mắt của em...”

Một trận hoa mắt, lại tức khắc tập kích đến ——

Đường Khả Hinh vui sướng còn chưa được ba mươi giây, mặt cô bỗng nhiên nhăn lại, cảm giác trong mạch máu trong cơ thể mình như muốn vỡ ra, cô một trận thống khổ, tay chống giàn nho kia, phụt một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, cả người cứ như vậy rơi xuống mặt đất trồng nho, giống như đóa hoa nho vẫn rơi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận