Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: Ngày Đẹp Tươi

“Tiểu Nhu!!!” Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía cô!

Lãnh Mặc Hàn càng cảm giác mình hơi hoảng loạn, cũng nóng mắt cùng không thể tin nổi nhìn về phía Tiểu Nhu!!

Tiểu Nhu lại một thân một mình, ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt bộc lộ vẻ bi thương sâu sắc, tùy ý nước mắt như hạt đậu nóng bỏng, từng giọt từng giọt theo khóe mắt nhỏ xuống, lại mím chặt đôi môi, mang theo sự đơn thuần cùng cố chấp của mình, không lên tiếng...

Tất cả mọi người đều vội muốn chết, Chu Trường Dũng càng xoay người, nhìn về phía dáng vẻ con gái đang trầm mặc cùng bi thương, cũng thật sâu nặng nề hỏi: “Tiểu Nhu! Cha lấy hạnh phúc của con làm việc chính! Chỉ là Lãnh phó tổng, theo cha thấy, là một người đàn ông tốt! Nếu như cậu ấy có thể làm con rể cha, cha sẽ rất vui vẻ! Cũng sẽ rất kiêu ngạo với con! Con rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Thật sự cự tuyệt sao? Thật sự, không muốn chuyện hôn sự này sao? Đây chính là cơ hội khó có được...”

Một giọt nước mắt lớn, lại dần trượt xuống...

Tiểu Nhu vẫn ngây ngốc đứng, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh thật sự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gấp đến độ lại muốn khuyên giải, Trần Mạn Hồng lại vào lúc này, mặt lạnh đi lên phía trước, dùng thân phận quản lý của mình, nhìn nha đầu chết tiệt kia, nói: “Tôi nói!! Bình thường tôi sao lại mắng cô, là bởi vì tôi thương cô! Cô mà là người bình thường, tôi sẽ thế nào? Tôi coi thường, tôi liền nhìn không thấy cô! Cô là vì thực sự khôn ngoan thiện lương hiểu chuyện, tôi mới có thể đem cô đặt vào trong tâm khảm để nghĩ về! Được rồi! Tôi thừa nhận, cô rất đáng yêu, cho nên tôi mới thương cô hệt như thương em gái mình vậy! Hôm nay nghe thấy Lãnh phó tổng thổ lộ với cô như vậy, tôi rất cảm động, tựa như em gái muốn lấy chồng, cô gái kia, không hi vọng chính mình có thể tìm được một người đàn ông tốt sao? Đây chính là cơ hội trời cho! Cô nếu quả thật thích thì hãy nắm bắt? Hả?”

Tiểu Nhu dần mở to đôi mắt, đáng thương nhìn về phía Trần Mạn Hồng, trên mặt lại bộc lộ vài phần đơn thuần cùng ngốc nghếch, lại cúi đầu, mang theo chút cố chấp, lặng yên rơi lệ.

Đây mới thật sự đánh chết người!!

Lãnh Mặc Hàn lại bức thiết cùng xúc động đến gần Tiểu Nhu thêm một bước, nhìn dáng vẻ của cô như vậy, khẩn trương nói: “Tiểu Nhu!! Không phải là bởi vì... Lời nói hôm qua của anh với em trong phòng... Xin lỗi! Là anh đáng chết! Em tha thứ cho anh, được không? Đó thực sự không phải thật tâm!”

Hai mắt Tiểu Nhu đều đã khóc sưng lên, lại vẫn yên lặng lắc lắc đầu...

Lãnh Mặc Hàn há hốc mồm nhìn về phía cô, trong lòng đau xót, lại cấp thiết hỏi: “Vậy nguyên nhân là gì? Em... Em đối với anh... Một chút cảm giác cũng không có sao?”

Tiểu Nhu vẫn im lặng không lên tiếng, dần di động đôi mắt đẫm lệ, nhưng vẫn trầm mặc cúi đầu...

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía dáng vẻ trầm mặc này của cô, anh gấp đến độ nắm chặt nắm đấm, thực sự muốn lập tức tìm người đánh một trận, lồng ngực như muốn nổ tung!

“Tiểu Nhu!!” Tô Lạc Hoành lúc này cũng đi lên phía trước, cúi người xuống nhìn về phía Tiểu Nhu, gấp gáp nói; “Cô không phải là bởi vì chưa nghĩ xong, cho nên tạm thời không dám đồng ý? Có phải hay không... Muốn cho cô một chút thời gian?”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía cô.

Tiểu Nhu lại vẫn chỉ ngây ngốc, tùy ý nước mắt lăn dài lắc đầu, không đáp ứng...

Tất cả mọi người đều không biết, trợn tròn mắt, cùng nhau nhìn về phía cô, Chu Trường Dũng càng có chút sốt ruột nhìn về phía con gái nói; “Tiểu Nhu! Cha sẽ không miễn cưỡng con! Cha tôn trọng quyết định của con!! Thế nhưng nếu như con thực sự muốn cự tuyệt Lãnh phó tổng, cũng nên cho cậu ấy một lý do chứ! Đem lý do kia nói ra đi!”

Lãnh Mặc Hàn vừa nghe, tức khắc cũng nhìn về phía Tiểu Nhu, khẩn trương nói: “Tiểu Nhu! Nói cho anh biết, đó là vì sao?”

Tiểu Nhu nghe lời này, vừa yên lặng rơi lệ, đến thời khắc này mới vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt, hít hít cái mũi đỏ bừng, lúc này mới nghẹn nghẹn ngào nuốt xuống, ngây ngốc nức nở nói; “Cảm ơn... Cảm ơn Lãnh phó tổng ưu ái đối với tôi... Thế nhưng xin lỗi... Tôi không thể đáp ứng anh... Tôi hiện tại, tương lai... Cũng không có cách nào lựa chọn anh...”

Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn như bị nện một đòn nghiêm trọng, mất mát khổ sở nhìn về phía cô gái trước mặt.

Mọi người cũng cùng nhau tiếc nuối nhìn cô...

Tiểu Nhu hai mắt nóng lên, nước mắt lại lăn dài, nhưng vẫn tiếp tục nghẹn ngào nói: “Sau này, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất... Cám ơn anh...”

Cô nói xong, đột nhiên lòng đau xót, trực tiếp vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài, bóng dáng nho nhỏ kia, như một đóa hoa, bay đi...

Lãnh Mặc Hàn tức khắc sửng sốt, ngây ngốc tại chỗ, cảm giác cô gái kia rời đi, mang theo ưu thương cùng kiên quyết, hai loại cảm giác này, cũng làm cho anh đau lòng cùng áy náy... Hai tròng mắt anh chợt lóe, đột nhiên mất mát không biết nói cái gì cho phải...

Mọi người cùng nhau nhìn về phía anh, Chu gia lại càng tỏ vẻ xin lỗi nhìn anh, nhất thời không biết nói cái gì cho phải...

Trang Hạo Nhiên càng không thể hiểu, lại đành chấp nhận ngẩng đầu, hơi đau lòng vài phần nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

“Cảm ơn... Cảm ơn Lãnh phó tổng ưu ái với tôi... Thế nhưng xin lỗi... Tôi không thể đáp ứng anh... Tôi hiện tại, tương lai... Cũng sẽ không lựa chọn anh...”

Những lời này, ôn nhu nói ra, giống như cùng đóa phượng tím ưu thương, nhẹ nhàng bay bổng...

Lãnh Mặc Hàn đau lòng đứng tại chỗ, toàn bộ thế giới, chỉ là tiếng vọng những lời ưu thương này, nhớ tới Tiểu Nhu từ quá khứ đến bây giờ, kỳ thực tình cảm của cô đều rõ ràng trong sáng, cô xác thực cũng không có bằng lòng mình cái gì, thậm chí anh không cách nào đoán được một chút tâm tư của cô... Một trận cảm giác vô lực tập kích đến, dường như đã chết đi một lần, anh chậm rãi yếu ớt xoay người, từng bước một đi ra ngoài, tùy ý ánh mặt trời buổi trưa, đưa bóng lưng cô đơn của anh, kéo ra bóng đen dài thật dài, trùng điệp như vậy, mất mát như vậy đi ra ngoài ——————

Lâm Sở Nhai bọn họ đau lòng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua anh ủ rũ như vậy, ngay cả khi em gái gặp chuyện không may, anh cũng chỉ là đau thương áy náy rơi lệ, nhưng cũng không có mất mát như người đã chết như vậy, mọi người đều cảm thấy sắp hít thở không thông, vô cùng phiền muộn a!

“Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?” Tô Lạc Hoành thực sự nhịn không được, không hiểu nói ra; “Lý do cự tuyệt là cái gì a? Rõ ràng nhìn ra hai người này khác nhau a?”

Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều cũng không hiểu con gái, đều rõ ràng cảm giác được con gái xác thực đối với Lãnh Mặc Hàn có ý tứ, thế nhưng nó lại một lòng kiên quyết cự tuyệt, vẫn là lần đầu!! Chu Tiểu Tình có lẽ có chút hiểu em gái, lại không chắc chắn, chỉ tựa vào lòng chồng mình, không nói lời nào.

Trương Hoa lúc này, lên tiếng, anh nhẹ kéo vợ mình, xin lỗi nhìn mọi người nói; “Tôi cảm thấy... Lúc này, con bé có thể đột nhiên được thổ lộ có chút không thích ứng... Hơn nữa chuyện tình cảm, cũng không thể miễn cưỡng. Mọi người cho cô ấy một chút yên tĩnh đi. Thật ngại với các vị, em gái đột nhiên lại như vậy...”

Trang Hạo Nhiên mặc dù có vài phần tiếc nuối, nhưng vẫn cảm thán cười rộ lên nói; “Anh đừng nói như vậy, chuyện tình cảm, ai cũng biết không nên miễn cưỡng. Tính tình Mặc Hàn lại hết sức hướng nội, mặc dù trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, thế nhưng lại có thể ẩn giấu thật sâu. Sâu đến mức người khác không phát hiện được... Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này, Tiểu Nhu không có cách nào tìm được cảm giác thực sự khi ở cạnh Mặc Hàn. Cô gái đơn thuần, có lẽ khát vọng tình cảm trực tiếp một chút... Ôi... Nói chung... Quả thật có chút tiếc nuối... Người anh em này của tôi, thật sự thật sự là một người đàn ông tốt!”

Chu Trường Dũng nghe lời này, trên mặt càng lộ vẻ nặng nề, đôi mắt sâu thẳm, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định tôn trọng suy nghĩ của con gái...

Trang Hạo Nhiên thì đứng bên trong phòng Chu gia, nhìn về phía bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, tay anh vịn vai Đường Khả Hinh, mới một mình theo ra...

Vườn nho, mênh mông vô tận, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh lên toàn bộ một màu xanh xanh, từng chùm nho xạ hương kia trong suốt đọng trên lá cây xanh, thập phần ngọt ngào no đủ...

Lãnh Mặc Hàn một thân một người, dựa vào trên bậc thang vây bên ngoài vườn nho, hai tay chống bãi cỏ xanh kia, ngửa mặt lên, nhìn về phía những dây nho cao vài thước ngay giữa vườn nho, hai tròng mắt nhắm chặt, không nói lời nào... Trang Hạo Nhiên một thân một mình, đứng giữa đồng ruộng, nhìn thấy bóng dáng cô quạnh của Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt anh chợt lóe, nhưng vẫn trực tiếp cất bước đi qua...

Lãnh Mặc Hàn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc này, hai tròng mắt anh chợt lóe, không lên tiếng, chỉ tiếp tục đón gió trong veo, nhìn về phía vườn nho mênh mông vô bờ...

“Ôi...” Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, cũng tạm xem như bãi cỏ sạch sẽ kia, ngồi bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, học theo anh hai tay chống trên cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía vườn nho kia, yếu ớt nói: “Không nghĩ đến cậu cũng có hôm nay... Tôi cũng không biết nên khóc, hay là nên cười...”

Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, tùy ý gió mát, lướt qua hất tung mái tóc, xẹt qua hai trong mắt mất mát của anh.

“Tình cảm...” Trang Hạo Nhiên hơi hồi tưởng lại con đường tình cảm của mình, mới yếu ớt nói: “Nếu như cậu thật tình trả giá, tựa như mỗi ngày chạy bộ cả ngàn cây số vậy, chạy nước rút đến cuối cùng, mặc kệ thành công, hay thất bại, thì vẫn mệt như thường... Cái loại cảm giác thở dốc đó, đã kích thích, lại khiến cho người ta xúc động. Tôi trước đây thấy cậu lạnh như băng, kỳ thực vẫn có chút tiếc nuối, sợ cậu sẽ không yêu đương, bỏ lỡ sự kích thích tâm tình này. Đây chính là cảm giác rất trân quý trong cuộc đời.”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tiếp tục trầm mặc...

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn anh, nhịn không được cười nói: “Cậu cho rằng mọi người, đều có thể chịu được tính tình chết cũng không mở miệng nói sao? Là một cô gái đều sẽ chạy mất! Đều sẽ sợ cậu!”

Lãnh Mặc Hàn lại ngửa mặt, bộc lộ mất mát nhìn về phương xa, yếu ớt nói; “Cô ấy sẽ không... Cô ấy vẫn dùng cách của mình, dùng ngôn ngữ rất thầm lặng, rất săn sóc rất kiên cường đến bảo toàn tự tôn cùng khát vọng của tôi. Kiên định đến mức khiến tôi cảm giác, tôi cũng không mạnh mẽ được như cô ấy... Tôi đúng là lạnh như băng, nhưng tôi có thể dùng ngôn ngữ cùng cách thức của chính bản thân mình đi yêu cô ấy? Như vậy thực sự không được?”

“.........” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, bộc lộ chút tiếc nuối cùng đau lòng nhìn về phía anh.

“Đây không phải là cảm giác thất bại! Tôi không sợ thua!” Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dài một hơi, mới lại yếu ớt nói; “Nhưng tôi chính là mất đi cô ấy, cô ấy thậm chí không cho tôi một lý do... Chẳng lẽ, tôi ở trong lòng của cô ấy, nhẹ đến mức ngay cả một lý do cũng không có?”

Trang Hạo Nhiên thở một cái, suy tư mấy phần, cũng yếu ớt nói: “Có lẽ... Thật sự có một nỗi khổ trong lòng nào đó không thể nói...”

Lãnh Mặc Hàn ngưng đọng hai tròng mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút không hiểu nói: “Cũng đã cự tuyệt, nỗi khổ trong lòng thế nào, cũng không thể xem là nỗi khổ được sao?”

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói: “Tôi đây thực sự không rõ ràng lắm, những thứ suy luận này, cậu vẫn giỏi hơn tôi mà!”

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, sắc mặt hơi thu lại, nhìn về phía người này nói: “Tôi nếu như hiểu phụ nữ, tôi chính là tổng giám đốc rồi!”

“Này!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, lại nhịn không được khoa trương cười rộ lên nói: “Nói như vậy! Nếu như dựa vào sự thấu hiểu là có thể yêu, hai người chúng ta cũng có thể yêu nhau mấy chục năm! Thứ tình cảm này, là phải dựa vào một chút thiên phú! Cậu muốn như hai tên cầm thú Anh Kiệt và Sở Nhai kia, không chừng cậu đã sớm biết lý do! Cậu chính là quá thành thật, người thành thật trong tình yêu chưa từng chiếm được thế thượng phong!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lông mày cau lại.

Trang Hạo Nhiên cũng than thở hai tay lại chống bãi cỏ, nheo mắt, nhìn về phía anh, mang theo một chút nghiêm túc, nói; “Chẳng lẽ... Người Tiểu Nhu yêu thật ra là Lạc Hoành?”

Lãnh Mặc Hàn muốn đưa chân đạp anh!!

Trang Hạo Nhiên mình cũng cười run lên...

Lãnh Mặc Hàn tức giận xoay người, hai tay chống bãi cỏ, hai tròng mắt thật sâu chăm chú nhìn về vườn nho phía trước, thật lòng nói; “Người anh em! Cám ơn anh!”

Trang Hạo Nhiên lưu lại một chút tiếu ý, quay mặt sang nhìn về phía anh.

Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn, lại hiện lên một điểm mất mát, anh từng chữ từng chữ yếu ớt nói; “Tôi hiện tại... Quả thật có chút khổ sở...”

“......” Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi thu lại, thật sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hơi ngưng một hồi, mới vươn tay vỗ nhẹ bờ vai anh, nói; “Không có việc gì. Hai ta cùng một chỗ... Đêm nay tôi ngủ cùng cậu...”

Phốc!

Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nhịn không được khổ sở cười...

Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười không được.

Hai người cứ như vậy nhàn nhạt nói ra tâm sự, thêm chút vui đùa, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Trang Hạo Nhiên sang sảng cười to, tựa trên vai Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn lại muốn đưa chân đạp anh...

“A lô!” Tiêu Đồng đi đến mức thở dốc, tay cầm di động, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn hai người đàn ông ân ân ái ái, tức giận kêu lên: “Điện thoại của Tổng giám đốc Tưởng!! Nghe nói rất gấp rất gấp rất gấp rất gấp rất gấp!!”

Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, lại nhíu mày, nhịn không được cười rộ lên nói; “Rất gấp?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui