Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: Hien Eliza

Mưa rơi càng ngày càng lớn, những giọt mưa nặng hạt, đập xuống rồi nẩy lên thành những đợt gợn sóng trầm lặng.

"Cái miệng lợi hại này của cậu, hôm nay coi như là gặp phải đối thủ rồi!" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp buông đũa xuống, vẻ mặt đầy giễu cợt, bất đắc dĩ đi tới rồi nhìn hướng Trang Hạo Nhiên nói:

"Tô Linh có thể được xem như tài trí hơn người, nghe nói lúc cô ấy mới năm tuổi thì đã thuộc lòng hết một bộ quốc học hoàn chỉnh, tuổi nhỏ mà đã bộc lộ được ngôn ngữ mạch lạc. Hơn nữa là cô ấy lập tức luyện được kỹ năng hội họa, tranh thủy mặc của cô ấy cũng là hạng nhất, hiện nay người đến cửa cầu vẽ cũng nườm nượp không dứt. Chỉ số EQ và IQ của cô ấy, cơ hồ đều không người nào có thể đạt được. Qua nhiều năm như vậy, tôi tiếp xúc cùng với cô ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cô ấy nói một câu một chữ vô nghĩa nào. Cô ấy đưa cho cậu câu hỏi của vấn đề này, tôi xem cậu phải làm thế nào để giải?"

Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này của Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng lấp lánh, khuôn mặt hơi lộ ra nụ cười bí ẩn. Anh nhìn về phía Tô Linh ngồi ở bên trong, đang cùng ông nội và Ủy viên Trương nhẹ nhàng thảo luận, khối băng trên bàn ăn kia, đang chậm rãi tỏa ra khí lạnh…

Tưởng Thiên Lỗi cũng tiến lên trước, nhìn về phía phòng khách bên trong, Ủy viên Trương canh giữ ở chính giữa, đem chén nước kia ngăn cản thật chặt chẽ. Đầu tiên anh sâu kín suy nghĩ thật kỹ một lúc rồi mới nói: "Tô tiểu thư quả thật là một người lợi hại! Cô ấy biết đem chén nước kia ngăn cản ở phía sau Ủy viên Trương, chúng ta cũng không có bất cứ biện pháp nào để tóm được cô ấy."

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ cái vấn đề này một chút, lúc này mới xoay người, nhăn trán nhíu mày nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi: "Này! Tôi hỏi anh, ổ khóa kia thật sự là do chín khóa tâm đánh thành?"

"Phải!" Tưởng Thiên Lỗi gật đầu trả lời.

"Ai bày ra cái ý tưởng thối hoắc này, đem hắn kéo ra ngoài trực tiếp làm thịt!" Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên làm bộ hung dữ.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Cậu đến lúc này rồi mà vẫn còn có tâm trạng để đùa giỡn? Cậu nhìn tảng băng ở giữa bàn ăn một chút đi, nó cũng gần như muốn hòa tan rồi!"

"Mọi chuyện đều luôn có biện pháp giải quyết!" Trang Hạo Nhiên lần nữa nở nụ cười hấp dẫn nóng bỏng, điệu bộ kia trông vẻ như trong lòng đã có dự tính, để cho đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

"Vậy cậu đã có biện pháp gì chưa?" Tưởng Thiên Lỗi hơi cao giọng nhìn về phía người này rồi nói: "Nếu cậu không nghĩ ra được biện pháp nào, Hoàn Cầu sẽ phải tài trợ công cộng không dưới ba năm, tôi sẽ ôm cậu cùng nhau tìm đến cái chết!"

"Anh không nên cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ về công việc đi! 

Chẳng trách anh không cưới được vợ!" Trang Hạo Nhiên chán ghét nhìn anh một cái, lúc này mới cười rộ lên nói: "Anh hãy cho tôi suy nghĩ một chút làm cách nào để giải quyết chuyện này!"

"Ngược lại tôi có một biện pháp!" Lúc này Trương Thục Dao xoay người thong thả bước tới, mở miệng nói.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía cô.

"Biện pháp gì?" Tiêu đồng và mọi người cùng nhau khẩn trương nhìn về phía cô.

Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, đi tới trước song cửa kia, đầu tiên là nhìn vào mọi người chờ bên trong nhà, sau đó nhìn về phía dáng vẻ mạnh mẽ kia của Ủy viên Trương, mới chậm rãi lên tiếng: "Hãy suy nghĩ một chút, đó cũng chỉ là một chén nước trong vắt mà thôi, yêu cầu muốn lão đại dùng một cây đoản châm phi trúng vào nước trong vắt ở phía sau Ủy viên Trương, đây quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi! Tuy nhiên, chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp khác. Ví dụ như sử dụng đội trống năm mươi người mạnh mẽ, thông qua các rung động âm thanh, được gây ra bởi môi trường xung quanh để đạt được kết quả là lực cộng hưởng từ! Trường hợp này sẽ giống như động đất nhẹ vậy, từ đó sẽ tạo ra các vòng gợn sóng trong chén nước trong vắt kia."

“Ohhhhh! Thục Dao, cái biện pháp này của cô được đó!" Tiêu Đồng kinh ngạc mừng rỡ vui vẻ đi tớ trước mặt Trương Thục Dao, đưa tay ra sâu nặng bắt cánh tay cô, cười rộ lên: "Cô thật sự là rất lợi hại!"

Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn về phía mọi người: "Biện pháp thứ hai. Tô tiểu thư cố ý chừa lại ở song cửa này một khe hở, ngược lại là có thể giúp chúng ta tận dụng gió mạnh, quét từ bên ngoài vào bên trong. Một chén nước trong vắt kia có bao lực ổn định, không chừng một chút gió thôi cũng có thể dễ dàng để cho nó tạo ra các gợn sóng nhẹ nhàng."

Tiêu Đồng trong lúc này, thở gấp gáp vì kinh ngạc, hết sức hết sức bội phục nhìn Trương Thục Dao cười rộ lên, rất ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Thục Dao, cô thật sự là quá tuyệt vời! Chúng ta sẽ dùng cái biện pháp này!"

Đám người Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt nghe thấy lời nói này của Trương Thục Dao, cũng cảm thấy có thể xem là một biện pháp tốt, vội vàng xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười 

rộ lên: "Lão đại, anh cảm thấy như thế nào? Năm mươi người năm mươi trống này, chúng tôi có thể chuẩn bị ngay lập tức. Ngay cả trăm người trăm trống cũng không thành vấn đề nhé!"

Trang Hạo Nhiên đã một mình đi vào phòng khánh tiết VIP mà vừa rồi Tưởng Thiên Lỗi mới ăn cơm nghỉ ngơi. Đầu tiên là anh đặt cái đoản châm kia xuống, rồi chậm rãi tiêu sái nới lỏng nút áo âu phục của mình, cởi ra rồi đem nó đặt ở một bên. Sau đó anh thong dong nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon lùn, nâng lên bát cơm mà Tưởng Thiên Lỗi chưa ăn xong, cầm lên đôi đũa đã dùng qua kia, trực tiếp kẹp từng viên đậu phộng lên để ăn, sau đó nhẹ nhàng khêu một chút cơm thơm dẻo bỏ vào trong miệng, rất thoải mái và nhàn nhã nhai...

Tất cả mọi người nhìn về phía dáng vẻ này của anh đều ngây ngẩn cả người, nhất là Tiêu Đồng đi tới, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Lão đại, anh thì thế nào? Anh cảm thấy biện pháp vừa rồi kia không thể dùng được sao?"

Mọi người cũng quái lạ nhìn về phía anh.

"Đúng vậy! Anh chớ bày ra cái dáng vẻ này, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi!" Đám người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng sốt ruột gần muốn chết. Lúc này Nhã Tuệ nghe được tin tức nói Trang Hạo Nhiên bị thử thách, sau đó cô cũng đi qua để xem xét tình hình, nhưng cũng nghi ngờ cùng kinh ngạc nhìn về phía anh!

Đầu tiên là Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt bưng bát cơm lên, sau đó 

nhẹ nhàng khêu một chút cơm bỏ vào miệng nhai nhẹ mấy cái rồi chậm rãi nuốt xuống cổ họng. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tường ngăn ở cửa phòng VIP có một đống người, anh bật cười rộ lên: "Gấp cái gì? Đúng rồi, mấy người còn chưa có ăn cơm hả? Mau vào đây, một và hai, đậu phộng này không tệ, ngọt ngào giòn rụm, dùng muối bảy sắc để rang!"

"Ôi chao, lão đại à! Anh như thế nào mà vẫn còn ăn được chứ? Vợ này anh không cưới à?" Lâm Sở Nhai thật sự là không có cách nào bắt chẹt được anh.

"Nói bậy!" Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hung ác trợn mắt nhìn Lâm Sở Nhai một cái rồi mới nói: "Ai bảo không 

cưới! Chậm một ngày cũng không được!"

"Vậy hiện tại anh đang làm gì vậy hả? Khối băng kia sắp tan thành nước rồi!" Tô Lạc Hoành thật sự rất là gấp gáp nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn ngược lại hết sức điềm tĩnh đứng ở bên ngoài sảnh phòng VIP, nhìn về phía dáng vẻ thong thả nhàn nhàn nhã 

nhã kia của Trang Hạo Nhiên, ngược lại không phải thật sự anh ấy đã có biện pháp đi?

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sảnh bên ngoài phòng VIP, nhìn bộ dáng kia của Hạo Nhiên, anh ngược lại cũng hết sức trầm tĩnh lại.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, mà ở dưới sự quái lạ của mọi người cùng những ánh mắt sốt ruột, tay bưng bát cơm, anh vươn đũa gắp từng viên từng viên đậu phộng bỏ vào trong 

miệng nhai, sau đó anh đem cơm thơm dẻo ăn từng chút một. Trong lúc đang nhai cơm, tâm trí anh nhanh chóng suy nghĩ thoáng qua chuyện mà Tô Linh vừa rồi mới nói: “Nghe Tổng giám đốc Trang đã từng nói, phụ nữ bên cạnh ngài đều như quỳnh tương ngọc dịch (rượu tiên), cũng không phải là vị hôn thê của ngài có điểm hương hoa làm hấp dẫn người khác. Vậy thì nhân tiện hôm nay Tô Linh muốn xem một chút, Tổng giám đốc Trang là hay không thật sự có sức mạnh xuyên thấu mãnh liệt, nhận ra đạo lý tình yêu như rượu, hôn nhân như là nước!”

Anh chậm rãi suy nghĩ những lời này, cúi đầu nhanh hơn nữa đem tất cả cơm trong bát toàn bộ ăn sạch sẽ.

Mọi người khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhìn về phía người đàn ông này.

"Ăn no!"

Trang Hạo Nhiên trực tiếp đặt bát đũa xuống, thuận tiện không thèm để ý tới mọi người nữa, mà trầm mặc kéo âu phục, bước đi theo nhịp hết sức tiêu sái mà đẹp trai ra khỏi phòng khánh tiết VIP. Sau đó nhanh chóng đi tới bên ngoài song cửa hoa văn, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú khối băng cửu long ở trên bàn ăn, khối băng kia giống hệt như mỡ dê vậy trắng như tuyết, đang từng chút một bốc lên sương khói. Anh khẽ mỉm cười, liền xoay người hướng hành lang Du Long đi tới, thậm chí bóng dáng tiêu sái đẹp trai kia cũng sắp dần dần biến mất ở giữa chùm ánh sáng của mái ngói lưu ly tuyệt đẹp...

"Lão đại! Anh muốn đi đâu vậy?" Tô Lạc Hoành khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên rồi lập tức kêu lên.

Tất cả mọi người cũng đều đang sốt ruột gần chết nhìn anh, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, thì anh đã sắp dần dần biến mất giống như bông hoa đang trôi ở giữa 

dòng nước suối mộng ảo vậy...

"Về nhà tắm và thay quần áo đây!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ rất xa ở bên kia truyền tới!

"Hả? Đi tắm?" Mọi người đồng loạt khẩn trương kêu lên.

Tịnh Kỳ cùng Phương Di vẫn một mực yên lặng canh giữ ở bên ngoài, họ nhìn bóng dáng tiêu sái kia của Tổng giám đốc Trang 

quả thật biến mất ở trên hành lang Du Long, khuôn mặt các cô cũng lộ ra vẻ mặt kỳ dị lạ lùng.

Bên trong phòng.

Ủy viên Trương và mọi người nghe thấy ở bên ngoài có chút náo động, nhất là Tô Linh đang định ra lệnh cho quản gia chuẩn bị một bàn cờ để ông nội tới chơi. Ai ngờ cô nghe thấy ở bên ngoài một ít âm thanh khoa trương, cô liền nhàn nhã mỉm cười rồi mới nói với Trần Mạn Hồng dừng lại tới bên cạnh cửa hỏi thăm tình hình một chút. Trần Mạn Hồng ngay lập tức trong bầu không khí căng thẳng ở nơi này, nhanh chóng đi tới bên khe cửa, cùng Tịnh Kỳ ở ngoài cửa nhỏ giọng nói chuyện một lúc. Sau đó cô mới gấp rút vội vàng đi tới bên cạnh Tô Linh, nhỏ giọng nói với cô:

"Tô tiểu thư, bên ngoài nhà... Ưm... Không... Không có chuyện gì... Chẳng qua là... Tổng giám đốc Trang đi rồi…”

"Đi rồi?" Đường Khả Hinh thở ra một hơi lạnh lẽo, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Mạn Hồng, sợ hãi kêu lên; "Anh… Anh ấy... Đi nơi nào?"

Vẻ mặt Tô Linh cũng lộ ra mấy phần nghi ngờ cùng kinh ngạc, nhìn về phía Trần Mạn Hồng.

Trên mặt Ủy viên Trương cũng đầy vẻ không vui, sâu xa nhìn chằm chằm Trần Mạn Hồng.

Khuôn mặt Trần Mạn Hồng lộ ra vẻ lúng túng, một chút ẩn nhẫn, lúc này mới ấp a ấp úng nói: "Đúng vậy... Có vẻ như... Trở về... Về nhà tắm!"

Đường Khả Hinh cơ hồ như bị người ta điểm huyệt vậy, cả người cố định ở tại chỗ ngồi, cõi lòng đầy tan nát.

"Cái thằng súc sinh này!" Trang Tĩnh Vũ hơi nặng nề đập tay xuống thành ghế, tức giận bốc hỏa nói: "Nó rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc này rồi còn trở về nhà tắm rửa?"

Trang Ngải Lâm cùng những người khác ở hai nhà Tưởng Trang, toàn bộ cũng gấp gáp tới độ không nói ra lời.

"Tổng giám đốc Trang đây là có ý gì? Anh ta rốt cuộc có tới hay là không?" Gương mặt Ủy viên Trương căng thẳng trực tiếp hỏi.

Trần Mạn Hồng cũng không phải hết sức rõ ràng, liền thật khẩn trương trả lời: "Ưm... Tôi... Chúng tôi cũng không biết rõ ràng lắm... Chỉ biết là... Anh ấy rời đi... Cũng... Cũng không có để lại một nửa lời..."

Vẻ mặt Đường Khả Hinh thực sự muốn khóc.

Ngược lại Đường Chí Long lúc này mới tỉnh táo lại, hai tròng mắt ông đảo quanh phòng, với sự hiểu biết của mình đối với Trang Hạo Nhiên, ông thật sâu thật sâu xa nhìn về phía khối băng ở trên bàn ăn, nó đang dần dần tan chảy thành nước, giống như nước mắt vậy từng viên từng viên rơi xuống...

Tô Linh lúc này, ngược lại hơi thu lại biểu hiện của mình, lóe lên ánh mắt lấp lánh, suy đoán về sự việc này.

"Nếu như nó dám cứ như vậy mà bỏ đi!" Vẻ mặt Trang Ngải Lâm đầy sự hung tợn, tức giận đến mức sắp bóp vỡ quả đấm của mình nói: "Trước tiên tôi đi ra ngoài, đem xương cốt của nó phá hủy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui