Hành lang thật dài rất tối.
Cả người Tưởng Thiên Lỗi ướt đẫm, từng bước từng bước đạp thảm trắng mềm mại đi về phía trước. . . . . .
Sau lưng cửa thang máy, ầm ầm mở ra.
Như Mạt vẫn chưa từ bỏ ý định, rơi lệ đi về phía trước, thấy bóng lưng
Tưởng Thiên Lỗi sắp biến mất ở hành lang thật dài, cô nghẹn ngào chạy
như bay về phía trước, vừa chạy vừa gọi nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . . Em
sai rồi. . . . . . Ngày đó em sai rồi. . . . . . Anh đừng trách em . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, xoay người đi vào phòng Tổng Giám đốc, một mình đóng cửa lại.
Như Mạt khóc lóc đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, đôi tay vỗ nhẹ cánh cửa, rơi lệ gọi nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, một mình trong không gian tối đen, không lên tiếng.
Như Mạt ngã trên mặt sàn, mặt dán vào cạnh cửa, giống như ở dán vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông kia, nước mắt của cô từng viên lăn
xuống, sâu kín nói: "Thiên Lỗi, là em sai rồi, xin anh thông cảm cho em, thông cảm thân thể của em không khỏe, đừng giận em . . . . . Em tin anh và cô gái kia không có gì, thật mà, em tin anh. Trên thế giới này, cho
dù là ai phản bội em nhưng anh sẽ không. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi giống như chìm vào trong bóng tối, như tan biến, không có tư tưởng, không có linh hồn.
Như Mạt lại vỗ nhẹ cửa, van xin khóc nói: "Mở cửa đi. . . . . . Mở cửa. . . . . . Em không thể không có anh. . . . . . Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên nhất thời mềm lòng, thừa dịp anh ra khỏi nước mà gả
cho anh ấy. . . . . . Em sai rồi. . . . . . Em nên phản bội mọi người,
lựa chọn chỉ thích một mình anh. . . . . . Thiên Lỗi. . . . . . Thật xin lỗi, em làm cho anh đau lòng, để cho anh đau lòng rất nhiều năm, em sai rồi. . . . . . Em xin lỗi anh. . . . . . Em xin lỗi ngươi. . . . . . Em cầu xin anh, mở cửa đi. . . . . . Em rất lo lắng cho anh, đã rất nhiều
năm chưa từng nhìn thấy anh như vậy. . . . . . Thiên Lỗi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt ở trong bóng đêm, tỏa sáng như ánh sao.
"Thiên Lỗi. . . . . ." Như Mạt khổ sở buồn bã khóc, nhìn cánh cửa đóng
chặt ở trước mặt, hai mắt ứa nước mắt, nhớ lại nhiều năm trước đây,
trong rừng trúc sâu tối, một cô bé mộng mơ, mặc chiếc váy nhỏ màu trắng, ngồi ở trên xích đu ngập hoa hồng, bay tới bay lui, lộ ra nụ cười vui
vẻ, cô bé nở nụ cười rất trong sáng xinh đẹp, ngây thơ, hai tay nắm sợi
dây xích đu, ngửi hương hoa hồng. . . . . .
Lúc khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi nhỏ nhắn của cô bé ngửi được mùi hoa thì đột nhiên nhìn thấy nơi xa có một anh trai xinh đẹp đứng ở đầu kia,
đang lạnh lùng chăm chú nhìn mình, cô bé có chút ngây người, hoảng sợ
nắm sợi dây, chớp đôi mắt to, nhưng không nhìn thấy anh trai nữa, tâm
trạng của cô bé rất gấp gáp, nắm sợi dây xích đu, nhẹ nhàng đi xuống,
mang giầy màu trắng, đi vào trong rừng trúc, gọi nhỏ: "Anh ơi. . . . . . Anh ơi. . . . . ."
Lúc này trong rừng trúc thật sâu tối, thỉnh thoảng xuyên qua chút ánh
sáng, nhưng cô bé không sợ chút nào, từng bước một đi vào trong rừng
trúc, vừa đi vừa gọi nhỏ: "Anh ơi. . . . . . Anh ơi. . . . . . Anh ở chỗ nào?"
Cô bé đi càng lúc càng đi vào chỗ sâu, dần dần nghe được tiếng nước
chảy, cô bé thật thích âm thanh này, liền vui vẻ bước nhanh về phía
trước, không ngờ lúc vừa bước tới một dòng suối nhỏ phía trước mặt, cô
bé đột nhiên trợt chân xuống, cô bé ah một tiếng, cả người ngã vào trong một khe suối, cô bé hoảng sợ cố sức trèo lên mặt nước, kêu to: "Cứu
mạng a . . . . . . cứu mạng a . . . . . ."
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé không ngừng vỗ mặt nước, thân thể nhỏ nhắn
bắt đầu dần dần chìm xuống, cô bé vừa khóc oa oa, vừa kêu to.
Lúc này, một bóng dáng màu xanh nhạt, lao xuống khe suối, tay linh hoạt
bơi trong nước, mò thân thể nhỏ bé đã chìm xuống, sau đó ôm lên, ánh mắt rất kiên định, một tay nắm chặt một góc khe suối, nhảy lên mặt đất, đặt cô bé trên mặt đất, đôi tay đặt trên bụng cô bé, đè mạnh xuống bụng cô
bé, vừa đè ép bụng cô bé, vừa nóng lòng gọi: "Như Mạt. . . . . ."
Như Mạt. . . . . . Như Mạt. . . . . . Như Mạt. . . . . .
Đây là lần đầu tiên trong đời anh trai cho cô xích đu dây đầy hoa hồng
và rất nhiều váy nhỏ công chúa mộng ảo, lần đầu tiên gọi tên cô. . . . . . Mỗi lúc sau này, anh trai đều thích dắt tay của cô đi qua từng mảnh
rừng trúc, đạp trên mặt đất nứt nẻ, gọi nhỏ tên của cô: Như Mạt, cái
tên này rất dễ nghe, chỉ là ý nghĩa như bọt biển. . . . . .
Cô bé không hiểu những lời của anh trai, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh dắt cô đi về phía trước, vừa đi quay đầu lại nhìn cô, hơi cười.
Cô bé cũng cười ngọt ngào.
Hai bóng dáng nho nhỏ, ở trong rừng trúc, vui vẻ đi qua Xuân Hạ Thu
Đông, cho đến khi bọn họ lớn lên. . . . . . Cho đến khi anh nghiêm nghị
giống như hoàng tử, cô xinh đẹp mộng mơ giống như công chúa. . . . . . . . . Bọn họ là một đôi tình lữ bí mật trong thiên đường, bọn họ là tài
tử giai nhân được mọi người công nhận. . . . . .
Kí ức chồng chất, mỗi một điểm cũng đau thương và nặng nề.
Mỗi lần Như Mạt nhớ lại quá khứ, lệ nóng đong đầy, cuộc đời của cô có lẽ thật sự giống như bọt biển, trôi nhẹ trong hang động u tối, đời đời
kiếp kiếp đều vì thân thế hèn mọn của mình mà trả một cái giá hèn mọn. . . . . . Cô yên tĩnh, khuôn mặt ướt đẫm giống như giấc mộng ướt đẫm
trong quá khứ, nghe nói mộng cũng sẽ ướt đẫm, thấm nước, giống như bọt
biển mềm mại, trĩu nặng nề rồi rửa nát.
Cô sâu kín dán vào cạnh cửa, cách một cánh cửa bắt đầu mãnh liệt nhớ
nhung người đàn ông bên trong, nhớ tới tình yêu nồng nàn của anh, nụ hôn thâm tình, nước mắt bi thương của cô rơi xuống. . . . . .
Chương 129: Cùng yêu 2
Đông Anh đứng ở thang máy đầu kia, nhìn cô đau buồn, không dám đến gần
tình yêu giữa bọn họ, thế giới của bọn họ, tình yêu bọn họ, nồng đậm bao trùm khắp muôn nơi, tất cả xung quanh đều là đau thương, trĩu nặng và
ngọt ngào.
Đông Anh không có phát hiện, ở một đầu hành lang khác, có một bóng dáng màu tím nhạt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hình ảnh này!
Cô ôm vai đứng ở trong bóng tối, nhìn bộ dáng Như Mạt ngã xuống sàn buồn bã khổ rơi lệ, cô a một tiếng, nói: "Tôi đã nói. . . . . . Kẻ địch của
tôi chỉ có một! Hừ!"
Cô từ từ xoay người, mất dạng ở hành lang.
***
‘Phòng tổng thống' tiếng chuông cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên mặc áo ngủ trắng như tuyết, lộ ra làn da hấp dẫn, khuôn
mặt buồn ngủ cũng vo thành một nắm, không chịu nổi ánh đèn ngoài cửa,
híp mắt nhìn Nhậm Tử Hiền vô cùng quyến rũ ôm một chai Laffey năm 1992
đứng ở trước mặt của mình, khẽ chớp mắt, anh gào lên một tiếng: "Trời ạ. . . . . . Cô lại chơi chiêu này? Đã mấy giờ rồi? Đêm mưa bão, cô không
cần ngủ à?"
Nhậm Tử Hiền đột nhiên có chút xúc động nhìn bộ dáng đàn ông của Trang
Hạo Nhiên nói: "Tại sao anh nói chuyện không có chút nào giống Tổng Giám đốc?"
"Tổng Giám đốc cũng là người được không?" Trang Hạo Nhiên lườm cô một
cái, nặng nề thở dốc một hơi, kéo quần áo ngủ của mình, tựa vào cạnh
cửa, bất đắc dĩ hỏi: "Cô lại thế nào?"
"Tâm trạng không tốt, muốn tìm người uống rượu!" Nhậm Tử Hiền sảng khoái nói xong, cặp mắt quan sát toàn thân anh từ trên xuống dưới, trực tiếp
hỏi: "Bên trong có phụ nữ hay không?"
"Không có. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không chịu nổi, xoa huyệt Thái Dương của mình, vừa nhìn thấy cô, liền nhức đầu.
"Ừ" Nhậm Tử Hiền muốn đi vào.
Trang Hạo Nhiên lại ngăn ở cửa, nhìn cô, mắt buồn ngủ lim dim nói: "Cưng ơi, ở đây cũng không phải là nước Anh, để ý dư luận một chút được
không? Nửa đêm cô cầm chai rượu chạy tới tìm tôi, dễ dàng đưa tới hiểu
lầm của người khác."
"Chồng chưa cưới của tôi cùng với một phụ nữ khác ở trong cửa ngoài cửa
phòng Tổng Giám đốc khóc sướt mướt cũng không sợ, tôi sợ cái gì?" Tử
Hiền cao giọng nói.
Trang Hạo Nhiên hơi tỉnh táo, yên lặng nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền cũng yên lặng nhìn anh.
Cuối cùng Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ tránh ra một bên, nói: "Vào đi, bà Tổng Giám đốc."
Nhậm Tử Hiền mỉm cười, ôm chai rượu đỏ đi vào ‘phòng tổng thống', thuận
tiện giúp anh đóng cửa lại, sau đó nhìn cả ‘phòng tổng thống' thiết kế
bằng kính thủy tinh, thậm chí còn nhìn thấy phía trên không thiết kế
kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy mưa to gió lớn điên cuồng ở
bên ngoài, mà bên trong yên tĩnh và vô cùng thoải mái, phòng khách bày
mấy quyển sách triết học, một ly rượu đỏ và một bình giải rượu đặt cùng
một chỗ, có vài dịch rượu nhỏ giọt. . . . . .
Cô nhìn khung cảnh xung quanh, cười nói: "Xem ra anh rất nhàn nhã, tôi
cũng không phải đặc biệt hận người đàn ông của tôi, vào lúc này, anh vẫn thường làm việc ở trong phòng Tổng Giám đốc."
"Anh ta lúc nào mà không bận rộn? Người giống như anh ta, cũng không
cho người khác ngủ." Trang Hạo Nhiên mỏi mệt ngủ ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngửa ra sau, tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại.
Nhậm Tử Hiền đặt chai rượu đỏ trên bàn trà, ngồi ở ghế sa lon đối diện, ôm vai mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhắm mắt lại, muốn cho mình tiến vào trạng thái ngủ, lồng ngực hơi phập phồng, nói: "Nói đi."
"Nói gì?" Nhậm Tử Hiền đột nhiên từ trong túi xách rút ra một điếu thuốc xì gà nhỏ dài, đặt vào khóe miệng, cầm một cái bật lửa bạch kim, đốt
lên, hít một hơi khói, nhẹ phun ra ngoài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngửi được mùi thuốc lá, lập tức ngồi thẳng người, nhăn mày nhìn cô nói: "Phụ nữ hút thuốc lá rất xấu."
Nhậm Tử Hiền tay cầm thuốc lá, nhìn Trang Hạo Nhiên, lười biếng giống
như con mèo, nói: "Tôi thật sự hạnh phúc, còn có người mắt nhìn thẳng
vào tôi, nói cho tôi biết đẹp hay xấu."
Trang Hạo Nhiên nhìn cô nói: "Đây là lựa chọn của cô."
"Bởi vì tôi yêu anh ấy" Nhậm Tử Hiền sảng khoái nói: "Yêu người đàn ông
này hết thuốc chữa, anh ấy rất đẹp trai! Thậm chí cảm thấy lúc anh ấy
thâm tình yêu người khác cũng rất đẹp trai! Tôi có hèn quá không! ?"
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nhậm Tử Hiền nhẹ đưa điếu thuốc, hít một hơi khói, nhẹ phun ra ngoài,
sâu kín nói: "Lúc nảy tôi nằm ở trên giường, nhìn bão đêm, suy nghĩ nếu
anh ấy có thể ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao? Tôi không biết tại sao,
chỉ cần vừa về nước, trong lòng không tự chủ hướng về phía anh ấy, nhớ
anh ấy. . . . . . Nhớ đến muốn phát điên, nhớ đến muốn chết. . . . . .
Có thể nói là rất nhớ rất nhớ, nhưng không thể nói nhớ ở trước mặt anh
ấy, muốn rất thoải mái xoay người, chỉ sợ anh ấy nhìn ra tôi có một chút lưu luyến. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên hơi mở mắt, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn cô, một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy, đi qua phòng khách, từ trên quầy bar cầm lấy một cái gạt tàn thuốc trong suốt, đặt nhẹ ở trước mặt cô, sâu kín nói: "Có
lúc, một phụ nữ yếu đuối mới có thể làm cho đàn ông càng yêu thương cô
ấy hơn."
"Cho nên các người cùng yêu Như Mạt" Nhậm Tử Hiền thẳng thắn nói.