Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Sau khi Đường Khả Hinh mát xa xong gương mặt làn da cùng thân thể, cô lập tức có cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng như được tưới thêm sức sống của Tuyết liên hoa. Nơi đầu ngón tay tiếp xúc cảm nhận được da thịt trơn mềm như cánh hoa, thoang thoảng hương thơm quấn hút mê người, khuôn mặt hồng nhuận như hoa anh đào, điểm thêm một chút phấn trang điểm, liền trở thành vẻ đẹp chim sa cá lặn. Cho dù trên người cô giờ phút này đang mặc váy ngủ nằm trên giường, làn váy tơ tằm hoa Mẫu đơn, đường thêu tinh tế, cánh hoa ưu nhã nở rộ, lại càng khiến cho thân thể kia thêm quyến rũ không thôi. Làn da non mềm, cơ thể như đóa Tuyết Liên khiến người đối diện không rời được mắt. Đôi chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện lấp ló sau làn váy khiến người ta thèm muốn. Hơi thở như hương hoa, gương mặt tựa nhẹ trên gối mềm, đôi mắt mơ màng như được phủ sương, chậm rãi nhìn về phía trước...

Thợ trang điểm nhìn thời gian, lại nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, đành phải tới mở cửa sổ, để cho gió nhẹ mang hơi lạnh thẩm thấu vào căn phòng, ôn nhu đánh thức cô dậy...

Tịnh Kỳ dẫn mọi người đứng ở ngoài cửa chờ, đột nhiên cảm thấy phía sau có chút khác thường, trong nháy mắt nghiêng mặt, đôi mắt sắc bén nhìn đến bóng dáng mờ nhạt qua khe cửa đầu hạ, cô lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lắc mình đến nắm chặt vai người phía trước, quát to: "Ai?"

Nhìn thấy người trước mặt, cô có chút giật mình.

Một làn gió nhẹ thổi qua, vờn lấy như trêu đùa rèm cửa màu tím sậm...

Đường Khả Hinh lập tức cảm giác thân thể một trận sảng khoái không thôi. Đôi mắt vẫn mơ mang rốt cục cũng sáng rõ, làn mi dài khẽ run rẩy. Tia sáng chiếu vào đôi mắt phản chiếu một bóng hình quen thuộc, như thực như mộng. Mà ở bên ngoài tấm bình phong, ánh mắt nóng bỏng của anh, dường như có thể xuyên thấu thế gian đốt cháy vạn vật...

Lòng cô khẽ rung động, nhìn về phía thân ảnh tràn đầy mị lực bên ngoài, đôi mắt mơ màng lại pha thêm chút nghi hoặc.

Trang Hạo Nhiên nuốt khan một cái nơi cổ họng, tấm bình phong mỏng manh làm sao có thể che dấu được bóng dáng lung linh của cô, sắc hồng của đóa hoa phản chiếu một loại ánh sáng mê hoặc, đôi mắt mông lung, đôi chân thon dài gợi cảm....

Một trận nhẹ gió thổi tới, dường như mang theo hương hoa cuối thu khiến con người ta cảm thấy thật sảng khoái....

Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, quẩn quanh trong không khí là một mùi hương thơm ngát. Nhìn lại thấy mình vẫn mặc áo ngủ tơ tằm Mẫu Đơn, nằm trên đệm giường màu tím sậm khiến cô chợt trở nên thanh tỉnh vài phần, khuôn mặt thất thần, nhìn về phía xung quanh tìm kiếm bóng dáng Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ, còn có Lạp Lạp và mọi người. Cô lập tức nhớ ra mình không phải đang ở nhà, vậy bóng dáng chân thực vừa rồi, chẳng lẽ là cô đang nằm mơ sao?

Tịnh Kỳ nhìn thấy Đường Khả Hinh mực váy ngủ tơ tằm, mơ màng ngồi dậy, cô liền tươi cười tiến lên: "Cô tỉnh rồi sao? Một giấc này cô ngủ có ngon không? Tôi cũng đã nói qua trà Bách Quả rất có tác dụng an thần... Nhìn cô là tôi biết rồi... Khẳng định là mơ một giấc mộng đẹp đúng không? Đến khuôn mặt cũng hồng rực như vậy."

"A?" Đường Khả Hinh lập tức nuốt khan một cái nơi cổ họng, lần nữa nhìn lại hoàn cảnh chung quanh, trên mặt cô không khỏi bộc lộ một chút quái dị, tịnh không khỏi nghi hoặc hỏi Tịnh Kỳ: "Tôi... Tôi chỉ là đang ngủ sao? Không... Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Tịnh Kỳ kỳ quái liếc nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cô còn có thể có chuyện gì khác?"

Đường Khả Hinh trừng lớn hai mắt, ý nghĩ kỳ quái vẫn không ngừng xoay chuyển trong đầu. Cô không khỏi nhớ tới "Cảnh trong mơ" vừa rồi cũng không khỏi quá chân thực đi. Cô từ khi nào đã trở nên hồ đồ như vậy, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh Kỳ hỏi: "Đúng rồi! Tôi... Tôi... Trong lúc tôi đang ngủ, tổng giám đốc Trang có đến đây...Tìm tôi không?"

Cô vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ có chút mạc danh kỳ diệu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Trang sao có thể đến đây được chứ? Bà Chu đã dặn dò, Tưởng Trang hai nhà bất kể là ai cũng không được gặp cô. Càng không cần phải nói đến tổng giám đốc Trang một nhân vật trọng yếu như vậy."

"........." Đường Khả Hinh có chút không thể tin tưởng được nhìn Tịnh Kỳ, nói: "Kia... Vậy... Anh ấy hiện tại đang ở đâu?"

Tịnh Kỳ nhìn ra sự lo lắng trong lời nói của Đường Khả Hinh, cô hơi nghiêng mặt ra vẻ suy nghĩ, rồi mới mỉm cười nhìn cô nói: "Nghe nói... Ngài ấy đang cùng hai vị chủ tịch và phu nhân cùng nhau bàn bạc hôn lễ cho hai người. Thậm chí ngài ấy còn đang rất hứng thú cùng tổng giám đốc Tưởng chơi cờ. Tổng giám đốc Trang đã thắng được hai ván, vừa lúc ấy Thi Ngữ qua gặp phu nhân nên nhìn thấy, thấy...Cô có việc cần tìm tổng giám đốc Trang sao?"

Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy cả kinh, thân thể trong nháy mắt lạnh toát, đại não thanh tỉnh hơn phân nửa! Đây bất quá... Là một... Một giấc mộng?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui