Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: Chi Misaki

Sảnh VIP, phòng nghỉ ngơi!

Hơn mười người làm quy củ hầu hạ ở bên người hai vị phu nhân cùng chủ tịch của Tưởng Trang hai nhà. Hai vị phu nhân vô cùng cao hứng nói chuyện, phải chuẩn bị rất nhiều lễ tiết cho lễ Nạp Thải cùng ngày, còn có ông ngoại Trang Hạo Nhiên, thế nào cũng chuẩn bị những trân bảo hiếm có, thậm chí còn có hai vị thiên kim của công tước Anh ngưỡng mộ Hạo Nhiên đã lâu, nay nghe nói anh tổ chức lễ cưới, cũng sẽ đích thân đến đây...

Diệp Mạn Nghi lúc này ngồi ở trên ghế phượng tươi cười nhìn về phía người chị em tốt Ân Nguyệt Dung nói: “Bây giờ còn chưa có đến lúc làm lễ Nạp Thải, như thế nào mà đã cao hứng bừng bừng trò chuyện cưới xin rồi vậy!”

“Lễ Nạp Thải này nhất định sẽ qua! Đây cũng không phải việc gì khó khăn a?” Ân Nguyệt Dung hài lòng tươi cười đắc ý. Bà vừa nói xong không hiểu sao lại cảm thấy ngực mình tê rần, cả người đau đớn như bị kim châm, đau đến khiến bà có chút hít thở không thông, thậm chí khiến bà phải kêu lên một tiếng thống khổ.

“Làm sao vậy?” Diệp Mạn Nghi quan tâm nhìn về phía Ân Nguyệt Dung hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì!” Ân Nguyệt Dung lại tươi cười hoan hỉ trả lời.

“Nếu muốn hôn lễ được tiến hành một cách thuận lợi!” Trang Tĩnh Vũ không khỏi liếc nhìn bàn cờ cổ màu tràm trên mặt bàn người nào đó, nói: “Thì phải áp chế tính cách của người nào đấy!!Không thể để trong cả quá trình lại gây chuyện hồ nháo! Thấy người nào hay cái gì không nên thấy!”

“Chiếu tướng!” Trang Hạo Nhiên mặc sơ mi đen cùng quần tây, ngồi trên ghế Thái sư mà cha anh vẫn hay ngồi, dường như không có nghe thấy lời cảnh cáo của cha mình, trong tay vẫn đang cầm con xe, phịch một tiếng, chụp lấy trên đầu đối phương!!

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên không thể nhịn được nữa nói; “Đêm nay cậu bị cái gì kích thích vậy? Liên tiếp ba bàn đều ăn quân của tôi! Có người chơi như cậu sao? Cậu có còn muốn chơi nữa không đấy??”

Trang Hạo Nhiên luôn chơi cờ theo cách phòng thủ hơn tiến công. Trong lúc chơi cờ luôn tự tin, thoải mái, cách đi xe, cách lý giải rất đặc biệt. Thế nhưng đêm nay anh hạ cờ vô cùng nhanh, độc, chuẩn, thậm chí nhanh đến nỗi không để cho đối phương kịp suy nghĩ chút nào, hoàn toàn phá hư phong cách của Bác Dịch trong quá khứ!

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi bật cười nói; “Thế nào lại không chơi với anh? Bây giờ không phải là tôi với anh đang chơi rất vui sao?”

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt nhìn Trang Hạo Nhiên phẫn nộ nói: “Đầu cậu bị lừa đá à! Có cần tôi dùng toàn lực tiếp đãi cậu hay không? Đêm nay làm sao lại điên thành như vậy, mỗi một bước đi đều không để lại lối thoát! Cậu đã có can đảm như vậy thì nhìn xem làm sao mà tôi thu thập cậu một trận đây!”

Ân Nguyệt Dung ngồi ở một bên, cầm lấy hộp gỗ mà dì Lý đưa tới. Bà vừa nhìn về phía tượng phật Quan Âm mà vị phu nhân chủ tịch nào đó mang tặng, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ đáng thương. Đôi mắt trái phải xoay tròn nhìn đến Tưởng Thiên Lỗi đang cùng Trang Hạo Nhiên mắng mau xối xả, bà lập tức nhìn con trai mắng: “Hạo Nhiên! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì đừng có gây sự với Thiên Lỗi!! Con xem một chút Thiên Lỗi có bao nhiêu là thành thục ổn trọng! Còn con thì ngược lại, một chút tao nhã cũng không có, nếu còn tiếp tục như vậy thì đến bao giờ mẹ mới được ôm cháu đây?”

Lại là vấn đề này!

Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu trầm mặc, phất tay chuẩn bị lại một ván cờ nữa, trên khuôn mặt là vẻ không chút nào để ý.

“Con còn bày ra cái vẻ mặt ứng phó này cho ai xem hả!! Đợi một lát thương lượng xong chính sự, con đến bệnh viện với mẹ một chuyến!” Ân Nguyệt Dung trực tiếp đặt tượng Tống Tử Quan Âm xuống bàn, tức giận nói!!

Trang Hạo Nhiên có chút kỳ quái nhìn mẹ mình, cũng đã quên mất những lời mẹ anh khóc sướt mướt đêm đó nói, nghi ngờ hỏi: “Đưa mẹ đến bệnh viện làm gì? Mẹ có chỗ nào không thoải mái sao?”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Ân Nguyệt Dung!

Ân Nguyệt Dung lại tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên quát: “Cùng anh đi gặp bác sĩ a!! Nhìn xem chỗ đó của anh rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì!? Nếu như không phải như vậy, thì vì sao đến bây giờ Khả Hinh vẫn không có tin gì!? Vấn đề nhất định là ở trên người của anh! Mẹ đã hẹn bác sĩ Lưu, đợi một lát chúng ta liền đi khám! Nếu như anh dám chạy trốn, mẹ lập tức sẽ chết trước mặt anh!”

Phốc!

Đám người làm bên cạnh không nhịn được cười lộ lên.

Tưởng Thiên Lỗi cười đến vô cùng đắc ý.

Trang Hạo Nhiên trước lườm Tưởng Thiên Lỗi một cái, lại như phát điên nhìn về phía mẫu thân đại nhân nhà mình: “Mẹ! Con cũng đã nói, con không có vấn đề gì!Con rất tốt! Mẹ đừng có như vậy nữa được không?”

“Là cây thì đều phải kết quả, còn phải nói đến một mình anh sao?” Ân Nguyệt Dung quả thực nghĩ đến ôm cháu đích tôn mà hai mắt liền phát sáng, nhanh chóng nhìn về phía con trai nói: “ Anh đêm nay nhất định phải đến bệnh viện cùng mẹ! Mẹ muốn bác sĩ Lưu làm cho anh một cái kiểm tra tỉ mỉ nhất! Thật làm mất hết mặt mũi của mẹ anh mà!”

Phốc!! Mọi người lại nhịn không được nghiêng mặt cười trộm.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đang một bộ dáng muốn bỏ đá xuống giếng, anh lập tức nheo mắt lại, không hề khách khí với người này nói: “Anh cười cái gì mà cười? Cũng bởi vì anh như vậy, cho nên đến bây giờ cái ** của anh vẫn không có bạn gái! Nếu như đi làm kiểm tra tôi cũng muốn dẫn theo cái đó đi cùng. Nhìn xem nó rốt cuộc là có vấn đề gì hay không, không chừng liền bởi vì nguyên nhân kia, mới khiến nó trở lên như vậy*! Đem nó cắt đi, dù sao làm đàn ông cũng vô dụng!!”

“.........” Tưởng Thiên Lỗi lập tức bị một trận hỏa dục công tâm, chỉ thẳng vào mặt Trang Hạo Nhiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sống đến từng này tuổi cũng chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ như cậu! Bà xã cậu không sinh được đứa nhỏ, cậu lại tìm nguyên nhân ở trên người người ta!”

Trang Hạo Nhiên trực tiếp mở to mắt, nói: “Tìm nguyên nhân ở trên người ai cơ? Dù sao thì ở trên người anh tôi cũng tìm không ra nguyên nhân!”

Tưởng Thiên Lỗi có một loại xúc động muốn hất hết cả bàn cờ này vào mặt người vô sỉ nào đó————

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng lên, né tránh những quân cờ bay tới tấp đến, trực tiếp ôm âu phục trắng co chân bỏ chạy!!

“Thằng con bất hiếu! Anh quay lại đây cho tôi————” Ân Nguyệt Dung chỉ vào cái bóng con trai quát!

Cửa, phịch một tiếng bị đóng lại!!

Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng mặc vào âu phục màu trắng, vừa chạy ra ngoài trốn, trong lúc đó lại va phải Lãnh Mặc Hàn. Má trái anh vốn đã đau lại bị Trang Hạo Nhiên va phải, lúc này lại càng không nói lên lời.

“Ai!” Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt, còn có Tiêu Đồng cất bước đi ra khỏi thang máy, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang che má trái, bộ dáng nhăn nhó khó chịu kia thật khiến người ta cảm thấy buồn cười, liền hỏi; “Đây là có chuyện gì xảy ra a?Mặt cậu như thế nào rồi?”

Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, chỉ là ôm má trái, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, không nói lên lời.

“Bị người ta đánh?” Tào Anh Kiệt nhìn về phía anh nhịn xuống ý cười, nói thẳng: “Hiện tại trừ Điệp Y có thể đánh ngang tay với cậu thì còn ai có thể làm cho cậu trở thành thế này đây?”

“Được rồi! Lắm chuyện!” Lãnh Mặc Hàn tay vừa che mặt xoa xoa, vừa đau đớn nói: “Thế nào không thấy Lạc Hoành? Đã hẹn nhau uống rượu rồi mà.”

Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cũng có chút kỳ quái nói; “Đúng vậy? Thế nào không thấy cậu ta? Cậu ta lại thối rữa ở đâu rồi?”

Thật không còn gì để nói với nhóm người này rồi!

An An lúc này một tay cầm văn kiện, từ phòng VIP đi ra liền nghe thấy lời này, cô không khỏi mở to mắt, nhìn mọi người nói: “Ai! Mọi người thật không biết sao? Phó tổng Tô bị Điệp Y treo ngươc ở tòa nhà trăm tầng đã ba giờ đồng hồ rồi đó!”

“A?” Tiêu Đồng nghe thấy lời này, lập tức đau lòng khiếp sợ nhìn về phía An An nói: “Vì sao a?”

Trang Hạo Nhiên cũng khiếp sợ nhìn về phía An An nói; “Cô nói cái gì? Cô nói Lạc Hoành bị Điệp Y treo ngược, đến bây giờ còn chưa có thả ra sao?!”

“Lão đại!! Là anh bảo Điệp Y làm sao?” Tiêu Đồng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên dậm chân tức giận nói!!

“Đúng vậy!Tên cầm thú kia bắt nạt cô, còn khiến cô khóc đến đau lòng như vậy!” Trang Hạo Nhiên vội vã nói.

“Tôi lúc nào thì nói anh ấy bắt nạt tôi?” Tiêu Đồng trực tiếp đánh vào lồng ngực Trang Hạo Nhiên, giậm chân sốt ruột đau lòng khóc nói: “Anh nhanh chút thả anh ấy xuống! Bị treo ngược cũng gần ba tiếng đồng hồ rồi!! Nhanh lên một chút a ———— “

“Được, được, được!! Tôi lập tức cho người lôi cậu ta xuống.”Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, nhanh chóng bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất!!

Sóng biển dữ dội xông thẳng vào núi đá, tạo lên từng đợt âm thanh ồn ào. Từng cơn gió mạnh như quất thẳng vào mặt, kéo theo mưa tới, mưa xối xả không ngừng.

“Cứu mạng a —————— cứu mạng a ——————” Từng đợt thanh âm kêu cứu đáng thương đến tuyệt vọng vang lên hòa vào trong không gian rất nhanh liền bị gió cuốn đi.

Điệp Y lấy tư thế oai hùng đón gió đứng ở trên sân thượng, tay nắm chặt đầu dây thừng, nhìn về phía người nào đó đang bị cột vào cột thu lôi. Đôi mắt khẽ lóe lên, lại trong nháy mắt xoay người, khiến cho thân thể anh lên cao hơn chút nữa!!

“Ôi, ôi, ôi! Điệp Y! Chúng ta có lời nào từ từ nói được không! Tôi thật không có bắt nạt Tiêu Đồng mà. Cô giơ cao đánh khẽ, trước thả tôi xuống, để tôi từ từ giải thích cho cô hiểu!” Cả người Tô Lạc Hoành bị trói vào cột thu lôi, nếu như là mùa hè, anh đã sớm bị sét đánh cho nhừ tử rồi. Khuôn mặt nhăn thành một đoàn, anh ô ô ô khóc lớn, kêu to: “Cứu mạng a ———— ai tới cứu tôi với? Ô ô ô ô ô, tôi rốt cuộc là phạm lỗi gì a? Mẹ tôi có thể giải thích cho tôi không?”

Cửa, phịch một tiếng bị đẩy ra!!

Tiêu Đồng đi trước một bước lao thẳng ra khỏi cửa lớn, mặc cho mưa to gió lớn quất vào người, nhìn thấy Tô Lạc Hoành một thân sơ mi đen cùng quần tây, cả người bị treo ngược vào cột bị gió thổi cho trái phải lung lay không ngừng...Cô đau lòng kinh ngặc thở dốc, tức giận kêu lên: “Điệp Y ———— mau thả anh ấy xuống!! Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi!”

Trang Hạo Nhiên cùng Lâm Sở Nhai trong khoảnh khắc cũng nhanh chóng leo lên tầng thượng, anh cũng kinh ngạc không thôi. Nhìn thấy Tô Lạc Hoành bị treo ngược ở trên cột thu lôi, một bộ dáng chết đi sống lại, lập tức cao giọng phân phó: “Điệp Y!! Mau thả Lạc Hoành xuống!! Mau ———— “

Điệp Y nghe thấy tiếng Trang Hạo Nhiên, trong nháy mắt liền phi một cây dao nhỏ qua, sưu một tiếng————

Tô Lạc Hoành trừng mắt, vừa kêu một tiếng “Đừng”... Con dao nhỏ kia đã phựt một tiếng cắt đứt dây thừng, cả người anh liền giống như...chó chết, phịch một tiếng, đập thẳng xuống mặt đất, lăn một vòng trên sân, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, anh đau đến trừng lớn hai mắt, cuối cùng nức nở thành câu: “Mẹ ơi ————cái eo của con!!”

**********************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận