Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đường Khả Hinh nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục như vậy, trợn mắt há mồm, cũng tùy tiện nắm một đồng nghiệp mới đi làm, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay náo nhiệt như vậy? Có phải có chuyện gì hay không?"

"Cô không biết sao?" Đồng nghiệp nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Mỗi năm đua ngựa quốc tế một lần, ngày mai sẽ tổ chức ở Câu lạc bộ Á Châu của chúng ta, đến lúc đó, nghe nói có rất nhiều nhà đua ngựa vô địch thế giới, cùng quan chức chính phủ, bao gồm một số minh tinh Hollywood đến xem so tài, đều muốn vào ở khách sạn chúng ta, đến lúc đó, nhất định nhất định rất náo nhiệt. Ba ngày trước, khách sạn chúng ta cũng đã chật kín rồi ! Bây giờ đội danh dự đang diễn tập nghênh đón bọn họ trước khi bắt đầu cuộc tranh tài đua ngựa !"

Đường Khả Hinh nghe xong, vẫn còn có chút không hiểu nói: "Nhưng tổ chức đua ngựa quốc tế lớn như vậy, tại sao trước đó cũng không có nghe nói?"

"Câu lạc bộ Á Châu vẫn luôn nổi tiếng, bởi vì Câu lạc bộ chúng ta có đủ tất cả phương tiện và điều kiện phục vụ đua ngựa, cho nên trong những trận đấu mang tính chất quốc tế, chính phủ mới chọn Câu lạc bộ chúng ta, cũng chỉ có câu lạc bộ đua ngựa của Khách sạn Á Châu chúng ta có khu vực không bị nhiễm dịch bệnh trong vòng 35 km vuông phù hợp yêu cầu quốc tế! Nghe nói nơi đó đã giới nghiêm rồi, một con muỗi cũng khó bay vào, hôm nay bên bộ phận chúng tôi có một đồng nghiệp đi qua nơi đó giúp một tay, thấy được một triệu con ngựa với bộ lông thật là đẹp!" Đồng nghiệp hưng phấn bừng bừng, cảm thán cười nói.

Khả Hinh nghe xong, cũng vui mừng thay cho khách sạn, hơi cười cười, vừa muốn xoay người đi khỏi, lại nghe được có người nói: "Tổng Giám đốc tới."

Cô hơi xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen từ nơi xa lái tới, dừng ở đại sảnh khách sạn, trong tiếng nhạc chào đón của đội danh dự, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, hôm nay trang phục hơi lộ ra vẻ tùy ý đi xuống xe, đón gió biển, liếc nhìn đội danh dự đang từ từ đi về phía cột cờ khách sạn ở trước mặt, liền im lặng cùng lãnh đạo cấp cao bước nhanh đi vào khách sạn, vừa đi vừa hỏi thăm chuyện liên quan đến cuộc so tài cưỡi ngựa lần này, xem ra rất công việc rất bận rộn.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng vội vả của anh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra ngày đó, cô im lặng không nói lui ra khỏi đám đông, nghe nhạc khúc ngày vui vang lên, cất bước đi về phía lối đi dành cho nhân viên khách sạn, nhanh chóng thay đồng phục, chuẩn bị tâm lý thật tốt trở lại nhà hàng, lúc đầu cô vẫn bình tĩnh, cho đến khi đứng ở phòng ăn, thấy Trần Mạn Hồng mặc váy đồng phục màu đen, sau giờ nghỉ giữa trưa ở phòng ăn, hết sức nghiêm túc kiểm tra bàn ăn, khăn ăn, hoa hồng có tươi hay không, vừa kiểm tra vừa nói: "Đợi lát nữa mọi người sắp thi truyền món ăn, nếu có một người vượt quá mười ba giây, đừng ai nghĩ sống với tôi!"

"Vâng!" Nhân viên truyền món ăn đứng thành một hàng, cùng đáp lại quản lý.

Kể từ sau khi Tào Anh Kiệt trở về với ông chủ của mình, một mình Trần Mạn Hồng phụ trách phòng ăn ngự tôn thì càng thêm bận rộn.

Rốt cuộc Khả Hinh bắt đầu có chút nóng nảy và chột dạ nhìn về phía Trần Mạn Hồng, suy nghĩ một lát nữa nhất định cô ấy sẽ phát điên oanh tạc, cảm thấy vất vả thay cho cô, có nhân viên như thế này, thật sự là một loại tai nạn, cô khẽ thở dài, đứng ở cửa, nhìn Trần Mạn Hồng nhỏ giọng gọi: ". . . . . . Quản lý. . . . . ."

Trần Mạn Hồng nghe tiếng gọi, xoay người quay đầu lại nhìn cô, bỗng tức giận nói: "Cô tới nơi này làm gì?"

Khả Hinh vừa nghe xong, trong lòng chợt lạnh, cúi đầu, có chút tủi thân và thất vọng, khổ sở nói không ra lời.

Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Đường Khả Hinh nói: "Thời gian học bổ túc cũng sắp đến, cô còn đứng lỳ ở đây! Có phải cho cô nghỉ phép bảy ngày đã mất quan niệm về thời gian hay không?"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng kinh ngạc nói: "Quản lý, cô. . . . . . cô nói gì?"

Trần Mạn Hồng cau mày nhìn cô gái này, tức giận nói: "Tôi nói cái gì? Tôi nói cái gì cô không hiểu sao? Cô đừng quên bây giờ cô vẫn chưa là nhân viên chính thức, còn trong kỳ huấn luyện, chỉ có ngoài thời gian học tập, cô mới về đến phòng ăn, lúc này, cô còn tới nơi này làm gì? Mất trí nhớ hả?"

Khả Hinh đột nhiên hoảng sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Mạn Hồng, trên mặt của cô tràn nụ cười cảm động nói: "Tôi . . . . . bởi vì quá nhớ cô, cho nên tôi trở về thăm cô"

"Ghê tởm." Trần Mạn Hồng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trước đó nghĩ muốn chửi mắng cô một chút, hiện tại im lặng, từ trong túi đồng phục của mình, móc ra một viên kẹo nhỏ, ném về phía Đường Khả Hinh nói: "Bắt lấy!"

Đường Khả Hinh lập tức đưa hai tay ra, bắt được viên kẹo Trần Mạn Hồng ném qua, cô cầm lấy mở lòng bàn tay, thấy một viên kẹo bạc hà màu trắng, ngẩng đầu nhìn quản lý.


Trần Mạn Hồng cầm đồng hồ bấm giờ, chuẩn bị cuộc thi, nói: "Nhanh cút đi học bổ túc cho tôi, ăn viên kẹo sẽ không quá mệt mỏi."

Khả Hinh nắm viên kẹo, thật sự rất biết ơn quản lý, nói: "Tôi biết rồi, quản lý. Tôi sẽ cẩn thận, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ học tập thật tốt."

"Cút đi" Trần Mạn Hồng không để ý đến cô.

Trong lòng Đường Khả Hinh rất cảm động, cầm viên kẹo bạc hà, mới vừa xoay người, liền va vào trong ngực người nào đó, cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Tào Anh Kiệt mặc âu phục màu xám bạc rất đẹp trai, vẻ mặt vui vẻ nhìn Khả Hinh, cô cũng vui vẻ gọi nhỏ: "Quản lý. . . . . ."

Tào Anh Kiệt có chút đau lòng cho Khả Hinh, liền vươn tay, nhẹ nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, cúi đầu nói: "Quản lý không có ở đây, cô có bị người khi dễ hay không?"

"Không có, không có. Tất cả mọi người đối với tôi rất tốt." Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn Tào Anh Kiệt, mỉm cười nói.

Tào Anh Kiệt cũng yên lòng, cười nói: "Vậy thì tốt, sau này quản lý không có ở đây, phải nghe lời Quản lý Trần, miệng cô ấy hơi cay, thật ra rất thương các người. Phải đi học bổ túc sao?"

"Vâng." Đường Khả Hinh gật đầu cười nói.

"Mau đi đi. Cố gắng nhé! Ngày đó ở phòng ăn biểu hiện rất tuyệt!" Từ trong túi tiền, Tào Anh Kiệt lấy ra một viên kẹo bạc hà, đưa tới trong tay Đường Khả Hinh, cười nói: "Cầm đi! Thưởng cho cô."

Đường Khả Hinh nhận lấy kẹo bạc hà, nhìn ánh mắt của quản lý quan tâm như vậy, cô rất cảm động mỉm cười khom lưng nói cám ơn, sau đó vui vẻ cất bước đi khỏi.

Tào Anh Kiệt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Khả Hinh đi khỏi, rốt cuộc mỉm cười đi vào phòng ăn, nhìn Trần Mạn Hồng và đám nhân viên, vui vẻ nói: "Cưng ơi, tôi đã trở về."

Trần Mạn Hồng lập tức xoay người, nhìn chằm chằm Tào Anh Kiệt!

Tất cả nhân viên nhìn thấy Tào Anh Kiệt, mọi người cũng vui vẻ vây xung quanh anh, vỗ tay, ai cũng giả bộ đáng thương nói: "Quản lý! Chúng tôi đều rất nhớ anh!"

Tào Anh Kiệt cũng vui vẻ vươn tay, nắm nhẹ hai bả vai, đè đầu các cô nói: "Gần đây có ngoan hay không?"

"Có!"

"Có nghe lời Quản lý Trần hay không?"

"Có!" Các nhân viên thoải mái nói.


"Chậc!" Trần Mạn Hồng cố ý không để ý tới anh, mà lấy máy tính giờ, hướng về phía các nhân viên nói: "Cuộc thi bắt đầu! Không nên nói chuyện với người ngoài!"

Các nhân viên đều không nở xa rời, nhìn Tào Anh Kiệt.

Tào Anh Kiệt mỉm cười nhìn mọi người nói: "Mau đi đi!"

"Lý Tu! Cậu thứ nhất!" Trần Mạn Hồng im lặng không lên tiếng, cầm máy tính giờ, đứng dựa vào bên cửa sổ sát đất phòng ăn, lạnh lùng căn dặn.

Lý Tu nghiêm túc đi ra phòng ăn, đi qua hành lang thật dài, đi tới cửa phòng bếp, đứng ngay ngắn, tay nâng khay màu bạc, trong khay có ba mẫu thịt bò bít tết, nhanh chóng đè xuống đèn báo hiệu màu xanh dương cửa phòng bếp, ngay lập tức vững vàng cất bước, nhanh chóng đi qua hành lang thật dài, bước chân nhẹ nhàng, vòng qua chậu Hoa Bách Hợp, nhanh chóng đi tới trước chỗ Trần Mạn Hồng đứng, để cái khay xuống!

Trần Mạn Hồng đè xuống máy tính giờ, nhìn con số phía trên, bình tĩnh nói: "Mười hai giây ba!"

Lý Tu nặng nề thở dốc một hơi, vui vẻ nhìn về phía đồng nghiệp ở phía sau ra dấu tay.

Trần Mạn Hồng cầm bút lên, ghi tên nhân viên và thời gian truyền món ăn, sau đó gọi tiếp: "Trần Tiểu Hồng."

Tiểu Hồng nghe quản lý gọi cô như vậy, sắc mặt có chút căng thẳng đi về phía phòng bếp. . . . . .

Tào Anh Kiệt đi tới bên cạnh Trần Mạn Hồng, nhìn một bên khuôn mặt cô, bộ dáng bình tĩnh cố đè nén tức giận, không nhịn được cười hỏi: "Làm sao rồi?"

Trần Mạn Hồng nhìn đèn báo hiệu cảm ứng liên thông phòng bếp ở trên bàn, sau khi đã trở thành màu xanh dương, mới nói: "Cái gì làm sao rồi? Bây giờ cậu là tướng dưới tay của boss lớn, chúng tôi có đáng gì? Nói đi là đi, khách sạn này bao lớn? Một chút bóng dáng cũng không thấy, xã hội bây giờ là vậy đó, vô cùng lạnh nhạt! Tình người bạc bẽo! Trước kia nếu không phải chị đây làm chung với cậu thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng không có ghét bỏ cậu là người ngoại lai, cậu cho rằng cậu ở nơi này, có thể sống dễ chịu sao?"

Cô nói xong, nhìn thấy Tiểu Hồng đã đặt xuống cái khay trong tay, cô nhấn máy tính giờ một cái, hô một tiếng: "Mười ba giây!"

Tiểu Hồng lập tức chặn ngực, thở dốc một hơi, nở nụ cười.

"Tô Doanh!" Trần Mạn Hồng tiếp tục gọi người.

Tào Anh Kiệt lập tức đến gần Mạn Hồng, nhìn về phía cô, nở nụ cười xấu xa nói: "Cái gì là chị, cô cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi nha, nhìn thế nào, tôi cũng cảm thấy cô còn trẻ đẹp, ba năm nay, nếu không phải có cô gái xinh đẹp như cô, tôi làm sao sống nổi ở nơi này? Cô cũng không biết, sau khi tôi chuyển đi, nhớ cô và mấy đứa nhỏ biết bao nhiêu."

Trần Mạn Hồng không nhịn được bật cười, nhìn Tô Doanh nhanh chóng để cái khay xuống, đè xuống máy tính giờ, nói: "Mười hai giây chín!"


Tô Doanh cũng thật vui vẻ bước đi.

"Được rồi, đừng nóng giận, bây giờ không phải tôi trở về sao? Có thời gian tôi sẽ tới thăm cô một chút" Tào Anh Kiệt cười nói, dụ dỗ Trần Mạn Hồng.

"Đi!" Trần Mạn Hồng trừng mắt liếc anh một cái, không gọi nhân viên nữa, chỉ nhìn anh hơi hạ thấp giọng, len lén nói: "Bây giờ cậu là lãnh đạo cấp cao, xoay người một cái trở thành Phó Tổng Giám đốc rồi, sau này nếu có chuyện gì, cậu phải thông báo trước cho tôi một tiếng."

"Không phải của. . . . . . Khách sạn Á Châu!" Tào Anh Kiệt nhịn cười, nói.

Trần Mạn Hồng trừng lớn con ngươi, nhìn anh.

Anh Kiệt ngượng ngùng nói: "Lần này Tổng Giám đốc Trang trở lại, chủ yếu tham gia triển khai kế hoạch khách sạn dưới nước, mà chuyện của khách sạn Á Châu, chúng tôi không được nhúng tay. Văn phòng làm việc của Trang tổng cũng dọn ra rồi, đang ở tầng phụ của Khách sạn Á Châu!"

Trần Mạn Hồng giật mình nói: "Không phải đâu? Tất cả tầng phụ?"

"Ừ" Tào Anh Kiệt cười nói.

"Cái này rất lãng phí đó?" Trần Mạn Hồng lập tức nói.

"Lúc Tổng Giám đốc Trang còn ở trong nước, tất cả công việc của Hoàn Cầu chủ yếu xử lý ở chỗ này a." Anh Kiệt lại giải thích: "Có lẽ thứ hai chúng tôi sẽ chính thức vào ở, tất cả đơn vị hành chính ở nước ngoài cũng đã sửa sang xong, chuẩn bị trở về nước."

Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền hoảng sợ nói: "Đến lúc đó, không phải nơi này phải vô cùng bận rộn trong một thời gian sao?"

"Đại khái thôi." Tào Anh Kiệt không nói sâu vào, chỉ nhìn khuôn mặt Trần Mạn Hồng có chút tiều tụy, liền đau lòng nói: "Còn chưa có quản lý mới vào ngự tôn sao? Tội nghiệp cô quá, mặt cũng gầy rồi."

"Không biết xấu hổ." Trần Mạn Hồng trừng mắt liếc anh một cái, thuận tiện móc ra chiếc gương, nhìn gương mặt trái xoan của mình có phải gầy thật hay không, Tào Anh Kiệt lập tức đứng ở sau lưng cô, vươn tay cùng nắm mặt gương với cô, cúi đầu dán vào mặt của cô, nói: "Cô xem cô xem? Mặt bên này cũng tóp vào rồi."

Trong lúc nhất thời Trần Mạn Hồng nhìn thấy ánh mắt đào hoa của Tào Anh Kiệt ở trong gương, có chút dịu dàng, ngay lập tức cô muốn mở tay tránh thoát tay anh nói: "Cút!"

"Xem một chút mà. . . . . ." Anh Kiệt lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, muốn cô soi gương.

"Tôi không soi!" Trần Mạn Hồng lại muốn tránh ra khỏi tay của anh nói: "Người ngoài nhìn ! Còn tưởng rằng hai chúng ta có chuyện gì! Cút!"

"Đêm hôm đó. . . . . ."

"Cậu dám nhắc lại!" Trần Mạn Hồng cầm gương ra sức ném vào người Tào Anh Kiệt, không ngờ chiếc gương văng ra phía cửa chính phòng ăn, vừa đúng đập trúng cạnh cửa, miểng thủy tinh lóe lên, nơi xa truyền đến tiếng ôi chao.

Trần Mạn Hồng giật mình, đôi tay che miệng, nhìn Tiêu Đồng, thư ký của Trang Hạo Nhiên, một người đẹp lai, tóc thắt đuôi ngựa, có chút kinh ngạc nhìn miểng thủy tinh trên đất.

"Hả? Cô tới làm gì?" Tào Anh Kiệt nhìn Tiêu Đồng, hỏi.


Tiêu Đồng cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Anh Kiệt ở chỗ này, nói: "Lúc nảy tôi mới cùng họp với Trang tổng, anh ấy la hét nói đói bụng, muốn tới nơi này ăn cơm, tôi có tài liệu khẩn cấp muốn anh ấy ký đấy. Anh ấy không có ở đây sao?"

Trần Mạn Hồng lập tức mỉm cười nhìn Tiêu Đồng, nói: "Chúng tôi buôn bán từ tám giờ đến bây giờ, vẫn không nhìn thấy Trang tổng."

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, chỉ gật đầu, mới vừa muốn đi ra ngoài, nhưng lại nhìn Anh Kiệt nói: "Tào Phó tổng, anh còn không đi? Một chút nữa Tổng Giám đốc gặp Thị Trưởng Tần xong sẽ đi trường đua ngựa, muốn anh cùng đi đấy."

"Được." Tào Anh Kiệt nghe vậy lập tức gật đầu, liền quay đầu, lén nắm tay Mạn Hồng nói: "Tối nay tôi sẽ đến trò chuyện với cô một chút."

"Đi!" Trần Mạn Hồng lập tức phủi bỏ tay của anh, nhìn anh đã vội vã đi khỏi, cô hừ một tiếng nói: "Ba năm chôn ở nơi này, không chịu cua tôi, hiện tại lăn đi mới đến cua bà cô đây, thật coi tôi là đồ chua sao? Hừ!"

***

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trần Diệu Chi nói: "Trường đua ngựa? Chúng ta phải đi phụ giúp trường đua ngựa?"

Trần Diệu Chi gật đầu, nhìn mọi người nói: "Bởi vì Câu lạc bộ Á Châu chúng ta phải tổ chức đua ngựa, cho nên bên kia thiếu người, Khách sạn Á Châu phái người qua vẫn không đủ, còn thiếu nhân viên giúp việc lặt vặt, cho nên tạm thời phái một số nhân viên từng có kinh nghiệm ở quán bar, đi qua phụ giúp quầy bar của câu lạc bộ đua ngựa. Khả Hinh. . . . . ."

"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nghĩ tới má trái của mình.

Trần Diệu Chi hơi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nói: "Cô không cần tiếp khách, ở phía sau quầy bar phụ trách ghi chép rượu là được. Bởi vì Mạn Hồng khen ngợi cô có hiểu biết về rượu, nên tôi phái cô đi qua đó. Đi qua bên đó một ngày, có thể nhận tiền lương ba ngày, tôi cũng không được, nên phái cô sang."

Đường Khả Hinh nghe xong, biết ơn gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi."

"Tốt! Mọi người thông cảm một chút! Bây giờ trước hết mọi người ra đại sảnh khách sạn, nơi đó sẽ có xe đón mọi người đến Câu lạc bộ Á Châu, phải cẩn thận một chút, hôm nay hai vị Tổng Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu đều ở bên đó, không có việc gì không nên chạy loạn, giữ chặt bộ đàm ở bên người."

"Vâng"

Tất cả nhân viên học bổ túc bộ, nhao nhao gật đầu, thu dọn bút mực của mình, sau đó đến phòng đồng phục nhận T shirt màu trắng và váy ngắn màu trắng của Câu lạc bộ Á Châu, thay đổi xong cùng nhau đi ra đại sảnh khách sạn.

Ngày hè chói chang, gió biển thổi mạnh quét qua con đường ven biển thật dài.

Lá cờ hình cánh buồm màu xanh dương của Khách sạn, cùng lá cờ tổ quốc cắm trên nóc khách sạn và ở trước quảng trường khách sạn, đón gió bay phần phật.

Đội danh dự vẫn còn căng thẳng tập luyện.

Âm thanh vui vẻ này, làm cho du khách và người đi đường nói cười đều cảm thấy không khí vui vẻ.

Đường Khả Hinh và các đồng nghiệp cùng nhau mỉm cười đi tới đại sảnh khách sạn, trong lòng suy nghĩ, đúng vậy, Tưởng Thiên Lỗi bận rộn như vậy, anh làm sao có thể nhớ tới một nhân viên nhỏ bé như mình? Có thể anh đã sớm quên mất, trong mắt của anh, mình có đáng là gì? Không đáng là gì cả?

Cô thở dốc một hơi, cùng các đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi về phía trước, thấy xe buýt của khách sạn đã dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Khả Hinh vừa muốn cùng các đồng nghiệp lên xe buýt, không ngờ nghe được tiếng nói Tổng Giám đốc tới, thân thể của cô lập tức cứng ngắc tại chỗ, có chút hoảng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận