Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Tại sao anh muốn đối với tôi như vậy?" Đường Khả Hinh biết nơi này đã
rất xa rất xa, hơn nữa bây giờ đã hơn ba giờ, trở lại Câu lạc bộ, căn
bản là không thể! Cô căng thẳng nhìn anh hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt phát ra
bén nhọn, nói: "Từ bây giờ cho đến lúc hoàng hôn, tốt nhất cô suy nghĩ
về bản thân mình một chút! ! Vừa đi, vừa đi vừa nghĩ! ! Nếu cô không
tỉnh lại, vậy cô ở lại chỗ này cũng vô dụng!"

Đường Khả Hinh gấp đến độ cặp mắt đầy lệ nhìn anh nói: "Rốt cuộc tôi
phải tỉnh lại cái gì? Hôm nay tôi làm sai chuyện gì sao? Không phải tôi
cố ý muốn cưỡi ngựa, là Tổng Giám đốc Trang muốn kéo tôi lên ngựa."

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay siết chặt cằm của cô, nhìn hai mắt cô nổi lên hơi nước, vết sẹo nơi má trái lộ ra trước mặt của mình, hai mắt anh nóng lên, tức giận nói: "Chia sẻ một chút bí mật cho cô, như thế
nào?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên có chút lo sợ nói: "Tôi không muốn nghe!"

"Cô phải nghe!" Tưởng Thiên Lỗi nói.

"Tôi không muốn nghe! Nhất định là lời làm tổn thương tôi! Tôi không muốn nghe. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt cô lăn xuống, ánh mắt anh lạnh lẽo, cứng
rắn ngẩng mặt, nói ra từng chữ từng chữ: "Đừng chen vào trong cuộc đấu
giữa hai người đàn ông, cô cũng chỉ là một con cờ, cô ở trong tay của
tôi, hay ở trong tay của cậu ta cũng chết không có gì đáng tiếc, chúng
tôi cũng sẽ không chớp mắt, nhưng cô, tốt nhất vẫn nên quý trọng cái
mạng nhỏ của mình một chút. Bắt đầu từ bây giờ, tôi là Tổng Giám đốc, cô là nhân viên, nếu cô muốn ở lại, lấy ra bản lãnh của cô, nếu cô không
có bản lãnh thì cô cút cho tôi! Đừng tùy ý đến gần bất cứ ai, sẽ không

ai cứu cô nữa! Tôi cũng sẽ không thương hại cô nữa!"

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói hết lời, buông cô ra, nói: "Xuống xe!"

Đường Khả Hinh ngồi ở trên xe ngắm cảnh, ôm cái hộp giữ rượu bằng kim
loại, hung hăng nhìn anh, đôi tay nắm chặt hộp giữ rượu, tức giận nổi
gân xanh!

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua lạnh lẽo!

Đường Khả Hinh tức giận tới mức thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía vùng
rừng rậm nơi xa, núi rừng trùng điệp không dứt, cô cắn chặt răng, chậm
rãi bước xuống xe. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi không nhìn cô nữa, lạnh lùng gọi: "Lái xe."

Tài xế nhanh chóng đi tới, nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền ngồi lên
chỗ tài xế, ở trên đồng cỏ xanh xanh, vòng tay lái chạy về phía trước.

Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh nắng chói chang, cảm giác ánh mặt trời
rất nóng, chiếu vào trên mặt rất bỏng rát, cô nuốt một ngụm nước bọt,
lau đi mồ hôi trên trán, nghĩ tới lời của Tưởng Thiên Lỗi mới vừa nói:
Bắt đầu từ bây giờ, tôi là Tổng Giám đốc, cô là nhân viên, nếu cô muốn ở lại, lấy ra bản lãnh của cô, nếu cô không có bản lãnh thì cô cút cho
tôi! Đừng tùy ý đến gần cho dù là ai, sẽ không ai cứu cô nữa! Tôi cũng
sẽ không thương hại cô nữa!

Hai mắt của cô đầy lệ, lúc này nhìn đồng cỏ vô cùng rộng lớn, giống như
trong trời đất chỉ còn một mình mình, không có cha, không có mẹ, không
có bạn bè, chỉ có bầu trời xanh thẳm cùng đồng cỏ bao la vô tận, cô đột
nhiên đau thương thở dốc một hơi, rốt cuộc là bước đi hay dừng tại chỗ?
Thì ra ý của Tưởng Thiên Lỗi là nếu cô không muốn đi về phía trước thì
cô đứng ở chỗ này chờ người khác cứu, sau đó cuộc đời của cô, từ nay về
sau cứ chờ người khác cứu vớt mới có thể sống! !

"Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận đau lòng quay về
phía vùng đồng cỏ trước mặt, cất tiếng kêu to: "Anh là tên khốn kiếp! !
Tại sao lại phải đối với xử tôi như vậy? Ngay cả một chút yếu ớt cũng
không cho tôi, Ngay cả một chút tự tôn cũng không chịu cho tôi . . . . . . đồ trời đánh! ! Anh là tên xấu xa đáng chết! ! Tại sao anh tàn nhẫn
vô tình như vậy?"

Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn lại đồng cỏ bao la vô tận, không một tiếng
đáp lại, cô đột nhiên khổ sở hướng về phía đồng cỏ xa xôi, cất tiếng kêu to: "Tôi không muốn anh cứu tôi, tôi không muốn mọi người cứu tôi cho
dù là ai! Tự tôi đi trở về! ! Tự tôi đi . . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên nặng nề cong người xuống, nâng hộp giữ rượu
trong tay, lau đi nước mắt trên mặt, sải bước đón ánh mặt trời, nhắm
đồng cỏ mênh mông bát ngát cất bước! !

Gió thổi bồng bềnh cũng mang theo khí nóng gay gắt.


Hôm nay phương nam đang trong mùa hè, lại là một ngày nắng gắt.

Ánh mặt trời bốc hơi sương trên đồng cỏ, màu sắc cỏ non cũng trở nên lu mờ.

Phía trước náo nhiệt so với nơi này không có chút quan hệ.

Đồng cỏ xa xôi, mênh mông, chỉ có một chấm đen nho nhỏ, dưới ánh mặt trời chói chang, từng bước từng bước đi về phía trước.

Thời gian trải qua bao lâu? Một giờ, hai giờ?

Sắc mặt của Khả Hinh tái nhợt, trên trán, trên mặt, cổ, toàn bộ đầy mồ
hôi, đồng phục cũng ướt đẫm, hai chân bắt đầu có chút tê dại, bồng bềnh, tay cầm hộp kim loại, mệt mỏi thở hổn hển đi về phía trước, vừa đi vừa
nuốt cổ họng khô rát, trong đầu không ngừng nhớ lại tất cả mọi chuyện
xảy ra khi mình đến Khách sạn Á Châu, ánh mắt Nhã Tuệ thoáng qua đau
lòng, Trần Mạn Hồng nghiêm nghị trách phạt, ánh mắt vô tình của Tưởng
Thiên Lỗi, cô cắn chặt răng, cố đè nén thân thể mệt mỏi trôi bồng bềnh,
hai chân đau nhức không còn hơi sức, hai mắt choáng váng khó chịu, nuốt
cổ họng khô rát đi về phía trước.

Bầu trời xanh thẳm phía trước, sáng lên hình ảnh cha với nụ cười hiền
hòa nhìn mình, ngay cả có thể nhìn thấy hình ảnh mình đã từng mặc váy
nhỏ màu hồng, dưới sự chăm sóc của hai người giúp việc, trong vườn hoa
nho nhỏ ở trước cửa nhà, đuổi theo con bướm xinh đẹp, sau lưng người
giúp việc kêu nhỏ: "Tiểu thư, không nên chạy loạn khắp nơi, ngộ nhỡ té
ngã thì làm thế nào?"

Hình ảnh cô bé vẫn thật vui vẻ cầm chong chóng gió, chạy nhảy khắp nơi.

Lúc này cha mới vừa trở về, ngay lập tức ngồi xổm người xuống, mở đôi
tay, nghênh đón con gái đáng yêu đi tới, ở trên mặt con gái hôn một
chút, mới nói: "Công chúa nhỏ của cha, hôm nay có vui không?"

"Hôm nay không vui, không bắt được bươm bướm."

"Tại sao con thích bươm bướm như vậy?"


"Bởi vì nó xinh đẹp a."

"Nhưng con biết không, trước khi bươm bướm ra khỏi kén tằm, rất xấu, rất xấu."

Cô bé Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn cha, nói: “Có thật không?"

Cha ôm con gái ngồi ở trên xích đu, hiền hòa cười nói: "Trước khi bươm
bướm ra khỏi kén tằm, nó chính là một con sâu nhỏ cuộn cuộn màu trắng,
nằm yên ở trong kén, phải đợi một thời gian mới có thể phá kén, mở ra
đôi cánh xinh đẹp, cho nên trên thế gian tất cả thứ tốt đẹp đều phải
trải qua thời gian rèn luyện, chịu đựng thời gian thử thách mới có thể
phá kén tằm, hiểu chưa?"

Khả Hinh nghe xong, lập tức vui vẻ cười nói: "Cha à, Khả Hinh đã là con bướm xinh đẹp chưa?"

Cha cười nói: "Khả Hinh vẫn là một con sâu nhỏ cuộn cuộn màu trắng,
ph55ải chờ tới khi trưởng thành, hiểu chuyện, chín chắn, mới có thể
chính thức phá kén tằm đi ra, trở thành một con bươm bướm xinh đẹp."

Cái hộp kim loại trong tay rơi xuống đất.

Đường Khả Hinh mệt98 mỏi nhìn ánh mặt trời chiều dần dần sắp biến mất ở
chân trời, sắc mặt của cô tái nhợt, cặp mắt rời rạc, đôi môi khô nứt
nhìn nơi xa, giống như nhìn thấy hình ảnh cô bé vui vẻ hạnh phúc với nụ
cười ng27ọt ngào ở trong vườn hoa, giống như con bươm bướm nhỏ bay tới
bay lui, thật vui vẻ. . . . . . Cô nhìn hình ảnh đó, đột nhiên thân thể
mềm nhũn, ngã xuống ở trên thảm cỏ, hai mắt nhắm nghiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận