Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Câu lạc bộ Á Châu!

Phòng VIP xa hoa

Trong phòng ngủ sang trọng rực rỡ truyền đến tiếng động nhỏ, Đông Anh đứng trên mặt thảm đỏ thẫm, yên lặng chờ đợi.

Rốt cuộc, Tưởng Thiên Lỗi mặc quần tây thẳng màu đen, áo sơ mi trắng, vẻ mặt trầm lặng đi ra phòng thay quần áo, đứng trước kính toàn thân, nâng tay trái cài khuy tay áo sơ mi.

Đông Anh lập tức đi tới giường ngủ, nhắc âu phục màu đen, đưa đến trước
mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh đã cài xong khuy áo tay phải, liền
giúp anh mặc vào âu phục, lại mở ra một hộp nhung màu tím đậm trên
giường trước kính, lấy ra một đóa hoa cài áo màu đỏ, cẩn thận cài vào
trước cổ áo bên trái của Tưởng Thiên Lỗi, bình thường nếu không phải là
hội nghị quan trọng, anh cũng không thích mang cài áo.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía kính toàn thân, tự mình chỉnh sửa âu phục
một chút, cài lại hai cúc áo ở giữa bụng, mới hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ mười phút. Xe của Thủ tướng, hẹn bảy giờ bốn mươi phút đến,
trước đi thăm Câu lạc bộ đua ngựa, sau đó mới đến du thuyền trên biển,
chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối nho nhỏ với vua ngựa, thật ra hôm nay
dụng ý của ngài ấy không chỉ như thế, nghe nói Tô tiểu thư vì muốn giới
thiệu thiên kim của Lưu đổng cho Cậu chủ Tô quen biết, cho nên mặc dù
bận rộn nhưng Thủ tướng dành thời gian tham gia bữa tiệc, thật sự là rất dụng tâm." Đông Anh đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay quét nhẹ
xuống, xác định âu phục kẻ thẳng thớm, chỉnh tề.

Tưởng Thiên Lỗi không khỏi nghĩ tới chuyện của Tô Thụy Kỳ và Khả Hinh, hơi trầm ngâm.

Đông Anh phát hiện Tưởng Thiên Lỗi có chút không đúng, liền hỏi: "Tổng Giám đốc, anh có băn khoăn gì sao?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ xoay người đi ra ngoài,
Đông Anh nhìn theo bóng lưng của anh một cái, cũng đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa phòng VIP, chờ mười mấy người thư ký và Nhậm Thiên Tề đang
chờ đợi, Tưởng Thiên Lỗi vừa đi tới hành lang thật dài, vừa hỏi: "Tổng
Giám đốc Trang đâu?"

"Sẽ đi ra ngay." Nhậm Thiên Tề lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào thang máy, nhìn cửa dần dần đóng lại, anh nhớ tới đã từng ở trong một buổi tiệc sinh nhật cũng náo nhiệt như thế, tận mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng,
vui vẻ đeo sợi dây chuyền kim cương cho Như Mạt, sau đó hôn lên trán của cô, anh chớp mắt lạnh lùng, không nói gì.

Gió biển ào ạt thổi bay về phía tầng chót Câu lạc bộ.

Ngoài ban công hình bầu dục cực lớn, ánh đèn màu xanh dương tỏa sáng.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở trên ghế

nhỏ màu trắng, tay nâng một ly rượu đỏ, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng
nhìn về phía mặt biển, im lặng không lên tiếng.

Bên trong cửa có tiếng động.

Thái Hiền cùng Tiêu Đồng nhẹ nhàng đi vào, nhìn Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi ở đó, ngón tay nhẹ tiếp xúc chân ly, bọn họ mỉm cười tiến
lên nói: "Thủ tướng sắp đến, tại sao anh còn ngồi ở đây? Chuẩn bị đi
xuống. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh
liệt trong bóng đêm, đột nhiên hai mắt lộ ra ánh sáng sinh động, đón gió biển thong thả nói: "Hai người ngửi thấy chưa?"

"Hả?" Bọn Thái Hiền không hiểu nhìn anh.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười, giống như đang hưởng thụ cơn
gió ngọt ngào mát mẻ, nói: "Hai người ngửi thấy chưa? Sự kết hợp của
rượu đỏ và gió biển, nghe được mùi vị gì vậy?"

Thái Hiền và Tiêu Đồng tò mò đi lên trước, đứng ở gần rượu đỏ, hít mạnh
một hơi, Thái Hiền rất vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi ngửi
thấy."

Trang Hạo Nhiên hết sức vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hiền.

Thái Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Đó là mùi chao"

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn anh.

Tiêu Đồng không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

"Uổng cho tôi vất vả vun bồi cho cậu trở thành như vậy, thật là nghiệp
chướng!" Trang Hạo Nhiên thật sự tức giận đứng lên đi vào phòng ngủ, cầm lên tây trang màu trắng rất tức giận mặc vào, Tiêu Đồng nhịn cười đi
đến bên giường, cầm lấy một cái hộp nhỏ màu trắng, mở ra nhìn tấm vải
lụa mỏng màu trắng thắt thành cài áo hình con bướm trắng, muốn cài lên
cho Trang Hạo Nhiên, anh lập tức đoạt lấy bươm bướm trong tay Tiêu Đồng, hung hăng lườm cô một cái, tự mình cài lên vạt áo, nói: "Các người đều
đi xa tôi một chút! Người ta bày ra vẻ mặt đẹp trai như vậy, lại nói mùi chao, hiếm khi cho các người đi ra ngoài! Lại nói lời ghê tởm."

"Tôi chưa nói gì cả mà." Tiêu Đồng nhịn không được bật cười.

"Đó là mùi chao mà." Thái Hiền không phục nói.

Trang Hạo Nhiên xoay mặt sang, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta một
cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng VIP xa hoa, lại nhìn thấy một đống
vệ sĩ đang đợi mình, anh lại bị giật mình, vừa nhìn thấy bọn họ liền
buồn bực nói: "Không phải bảo mọi người không có việc gì không cần canh
giữ ở cửa sao? Lúc nào cũng như vậy, vừa mở cửa lại bị hù chết! Tôi có
quan trọng như vậy sao? Cũng không phải ngày nào đều đóng phim trinh

thám, ở đâu tới nhiều người xấu chứ! Thật là!"

Bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu.

Anh im lặng sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại đâu?"

"Tưởng tổng đã tại đại sảnh Câu lạc bộ rồi." Thái Hiền nói.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy lại không vui đi vào thang máy nói: "Lúc nào
cũng chịu khó như vậy, làm cho tôi muốn lười biếng cũng không được, cho
nên tôi không muốn trở về nước!"

"Bây giờ là một núi hai hổ đấy." Tiêu Đồng bấm thang máy, mỉm cười nói.

"Tôi không thích con hổ, tôi thích sư tử, lúc sư tử không nhúc nhích,
cũng rất tao nhã" Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nói.

Thái Hiền lại không nhịn được cúi đầu cười.

"Cậu cười cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Thái Hiền tức giận hỏi.

"Anh không biết sao?" Thái Hiền lại không nhịn được tổn hại anh: "Bình
thường Sư tử cái mới đi ra ngoài săn mồi, cho nên đàn ông thích sư tử
thì tương lai sẽ sợ lão Hổ."

"Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chỉ vào Thái Hiền, tức giận đến nói không ra lời!

Phốc! Tiêu Đồng không nhịn được bật cười.

"Cậu cút về Anh quốc cho tôi! ! Cút ngay! Tôi cắt một năm tiền lương của cậu, tôi để cho cậu không có tiền lấy vợ!" Trang Hạo Nhiên vừa mắng
xong, cửa thang máy mở ra, bọn Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt bốn người đã
đứng ở đại sảnh chờ đợi, anh lạnh lùng không lên tiếng đi ra thang máy,
đi tới cửa chính! !

"Anh ấy làm sao vậy?" Lãnh Mặc Hàn mặc âu phục màu đen, bên trong kết
hợp áo sơ mi màu đen, quanh người lộ ra lạnh nhạt, không thích nói
nhiều, sau khi dùng máy vi tính hack vào quốc hội Mĩ, chỉnh sửa mật mã
giao cho người ta, về sau lại bị Trang Hạo Nhiên tóm được, đầu hàng làm
cấp dưới đắc lực nhất.

Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: "Mới vừa rồi Thái Hiền nói anh ấy sợ vợ, nên anh ấy tức giận."

Lâm Sở Nhai mặc âu phục màu xanh dương nhạt, cài bông hoa tơ tằm màu
trắng, phong độ, tao nhã thân sĩ đi về phía trước, vừa đi vừa cười to

nói: "Anh ấy sợ vợ là đúng! Nhìn anh ấy mỗi ngày rất chịu khó lái xe thể thao đi đón nhà văn mỹ nữ đi làm? Hơn nữa người ta nói muốn ăn táo, ăn
bánh ngọt, ăn thức ăn nhanh, ăn bò, mặc kệ là đang họp hay đang ngủ,
trước tiên đưa đồ tới cho người ta! Là người yêu thật tốt nha!".

Trang Hạo Nhiên dừng bước ở đại sảnh, tức giận xoay người nhìn Lâm Sở
Nhai nói: "Cậu nói cái gì người yêu thật tốt? Nói giống như tôi và cô ấy có gian tình vậy. Tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ đấy!"

"Cho nên từ đây về sau anh có thể đừng thích phụ nữ tuổi lớn hay không?
Anh thích cô gái chừng mười mấy hai mươi tuổi, bọn họ nhất định gả cho
anh! Mà không phải mỗi buổi sáng đều để lại một tấm thẻ, chạy mất nói
không chịu nổi áp lực. Còn phải làm phiền anh mặc áo ngủ xinh đẹp, chạy
đuổi theo, đuổi đến ngoài đường phố." Lâm Sở Nhai là một trong những
người rất có lá gan trêu chọc Trang Hạo Nhiên.

"Các người cũng không có ánh mắt thưởng thức rồi !" Trang Hạo Nhiên tao
nhã xoay người, ánh mắt hết sức hấp dẫn, dịu dàng nói: "Phụ nữ ba mươi
mấy tuổi rất hấp dẫn các người có biết không? Họ thông minh, nữ tính, có tu dưỡng, nói chuyện từng trải, mang theo một chút mùi rượu cam dịu
ngọt, chan chát. Các người cho rằng bọn họ ba mươi mấy tuổi sẽ không xấu hổ sao? Không đáng yêu sao? Thật ra rất đáng yêu, càng động người, đến
buổi tối rất ấm áp. . . . . . trong đôi mắt bọn họ có chút quyến rũ, các cô gái trẻ tuổi không có cách nào so bì, bốn mươi tuổi càng động lòng
người, từng cử chỉ giống như một đóa hoa lan tỏa ra hương thơm thấm sâu
vào hơi thở." Trang Hạo Nhiên vừa đi tới phía trước, vừa nhớ đến bạn gái họa sĩ, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, tiếp tục nói: "Cậu biết
tôi yêu cô ấy cái gì không? Cô ấy cũng không e ngại thời gian, ở trên
mặt của cô ấy có nếp nhăn, cười lên cũng rất gợi cảm. . . . . . Chỉ có
phụ nữ như vậy mới có thể làm cho đàn ông yêu, mới có thể chinh phục đàn ông!"

Tô Lạc Hoành mặc âu phục màu xám tro, vạt áo trước cài nơ hoa hồng. Tào
Anh Kiệt mặc âu phục nhung màu đỏ sậm, đã từng là thiên tài học viện
khách sạn Hoàng Gia Anh, rất giỏi nghiệp vụ kinh doanh khách sạn, một
người đàn ông đẹp trai đã hơn 28 tuổi, nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, anh không nhịn được nữa nói: "Tôi không muốn lại nghe. . . . . . Anh
yên tĩnh một lát đi."

"Tôi thích nhất, cô ấy mặc áo chẽn màu trắng, quần yếm màu xanh dương,
cầm cây cọ, đứng ở trên tường, quyến rũ vung cọ lên. . . . . . Aiz. . . . . . Thật không chịu nổi. . . . . . rất đẹp. . . . . . Những vẻ đẹp này, cô gái trẻ tuổi có sao? Không thể nào." Trang Hạo Nhiên lại đắm chìm
vào trong thế giới của mình, rất xúc động, nói những lời kích động.

Năm người đàn ông ở sau lưng cũng không chịu nổi, cùng nhau dừng bước,
nhìn nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai ở trước mặt, đang bước về phía
trước, Tô Lạc Hoành tức giận nói: "Rốt cuộc có phải đầu người này bị lừa đá hay không?"

"Có cách nào?" Lâm Sở Nhai bật cười nói: "Không phải Tổng Giám đốc Tưởng cũng nói? Lúc anh ấy đi nhà trẻ cũng đã thích chị lớp lớn ở nhà trẻ,
đây là trời sanh. Không có cách nào."

"Chẳng lẽ tương lai anh ấy thật không thích cô gái trẻ tuổi? Tôi cũng không tin!" Tào Anh Kiệt cười nói.

"Như vậy đi!" Lâm Sở Nhai ho khan một tiếng, đứng ở trước mặt của Tào
Anh Kiệt, hơi nghiêm túc nói: "Cậu tương đối trẻ tuổi, tối nay chạy tới
nhà anh ấy, sau đó thay một bộ áo ngủ màu xanh dương, đội tóc giả thật
đẹp, nằm ở trên giường, xem anh ấy có xúc động với cậu hay không? Chỉ
cần anh ấy thích cậu thì nhất định sẽ thích cô gái trẻ tuổi! Bởi vì cậu
giả làm phụ nữ còn giống hơn phụ nữ !"

Mọi người vừa nghe, tất cả đều không nhịn được bật cười.

Tào Anh Kiệt lại tức giận nhìn Lâm Sở Nhai nói: "Anh cho rằng anh rất hài hước sao? Nói lời như vậy!"


"Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi vào phòng của cậu, thấy bộ dạng cậu nằm
trên giường, thiếu chút nữa tôi nhào qua rồi!" Lâm Sở Nhai bật cười vội
vàng chạy ra phía trước.

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Bọn Tô Lạc Hoành cũng cười lớn, bước đi.

Tào Anh Kiệt tức giận cũng vội vàng đi theo.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đại sảnh Câu lạc bộ chờ Thủ tướng, nghe đám người Trang Hạo Nhiên vừa nói vừa cười đi tới, anh lạnh lùng không lên tiếng.

"Bọn họ đang cười cái gì vậy?" Trần Tuấn Nam đứng ở một bên nhìn thấy
Tổng Giám đốc Trang đi tới thì tất cả nhân viên Câu lạc bộ, lập tức dừng công việc trong tay, đôi tay đặt trước bụng bên trái, khom lưng cúi
chào, anh thoải mái vung tay lên nói với mọi người một tiếng, làm việc
vất vả, sau khi xong việc sẽ có phần thưởng xứng đáng, mới mỉm cười đi
tới . . . . .

"Có cấp trên như thế, làm sao không vui?" Từ trước đến giờ Tưởng Thiên
Lỗi không dễ dãi đối với phương thức quản lý kinh doanh của Trang Hạo
Nhiên.

Trần Tuấn Nam suy nghĩ một chút, cũng cười nói: "Không có đâu, lúc tôi và anh đi chung với nhau cũng thật vui vẻ mà."

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn về phía Trần Tuấn Nam nói: "Khách sáo như thế a."

Trần Tuấn Nam và Đông Anh không nhịn được bật cười.

"Tán gẫu cái gì vui vẻ thế?" Trang Hạo Nhiên vượt lên đầu bước thẳng
tới, hiếm thấy cấp dưới của Tưởng Thiên Lỗi bày ra dáng vẻ tươi cười,
liền tò mò hỏi.

Trần Tuấn Nam và Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu cùng các trưởng bộ phận lập
tức đứng một bên, khẽ gật đầu chào, mới cười nói: "Chúng tôi đang nói
nhìn thấy các vị bên Tổng Giám đốc Trang vui vẻ như vậy, muốn chia vui
một chút"

Bốn người Lâm Sở Nhai đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cùng gật đầu cung kính gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc Tưởng."

Tối nay Tưởng Thiên Lỗi khó được nhẹ nhõm, liền nhìn về phía bốn người
bọn họ, hơi mỉm cười nói: "Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, nhất định là
cùng sếp tán gẫu về đề tài phụ nữ?"

"Phốc!" Bốn người Lâm Sở Nhai lại không nhịn được nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Ở trong mắt
anh, tôi chỉ biết cùng cấp dưới tán gẫu về đề tài phụ nữ sao?"

"Tán gẫu đề tài phụ nữ gì đó?" Tối nay Nhậm Tử Hiền mặc váy dài tơ tằm
màu đỏ bó sát người, tóc xoăn tách qua bên trái, từ trên trán tới sau ót đeo đồ trang sức bạch kim, trên trán rũ xuống một viên kim cương 13
Karla trong suốt, tay cầm túi xách nhỏ màu đen, hết sức tao nhã phong
tình đi về phía bên này, có chút lười biếng hỏi.

"Nhậm tiểu thư. . . . . ." Tất cả Giám đốc, Phó Giám đốc, trưởng bộ phận, nhân viên tại đại sảnh Câu lạc bộ cùng rối rít chào hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận