Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Ừ." Nhậm Tử Hiền giống như nữ hoàng, khẽ đáp một tiếng, mới dựa vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đưa tay nhét vào cánh tay của anh, nói: "Trang Hạo Nhiên, đề tài phụ nữ có gì hay mà nói? Anh thích phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi còn có chuyện gì tán gẫu? Trẻ tuổi nhấc lên sóng gió luôn là đề tài của đàn ông, anh chỉ là một ngoại lệ!"

"Nhậm đại tiểu thư. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, tổn hại cô nói: "Cô quay ngược lại được thời gian, tôi sẽ đưa nửa giang sơn cho chồng chưa cưới của cô?"

"Lời này nghiêm trọng. Nửa giang sơn tương lai cũng không nhất định là của anh." Nhậm Tử Hiền nhịn cười dựa vào Tưởng Thiên Lỗi, nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Này! Vợ chưa cưới của anh khi dễ tôi"

"Cậu cũng có thể khi dễ cô ấy!" Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, đã thấy phía trước vang lên đèn báo động, chiếc xe của chính phủ chậm rãi chạy tới Câu lạc bộ, anh liền nghiêm nghị cùng Trang Hạo Nhiên nhìn nhau một cái, hai người cùng đứng ngay ngắn, chỉnh sửa âu phục, cùng bước xuống cầu thang, đi tới bên trái, vô cùng phong độ đứng chung một chỗ, ngẩng mặt hơi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe của Thủ tướng trong ánh đèn báo hiệu, chậm rãi dừng ngoài đại sảnh.

Đám đặc cảnh, đứng thẳng ở bên ngoài đại sảnh Câu lạc bộ, nghe các nơi truyền tới báo cáo, nói tất cả bình thường, cảnh trưởng lập tức nghiêm nghị đi tới trước xe Thủ tướng, tự mình mở cửa xe, Tô Thụy Kỳ đi ra đầu tiên, ăn mặc đơn giản, không chút để ý đến quang cảnh nghiêm túc tại hiện trường, vẫn giữ thái độ tự nhiên, anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt tay ngắn, quần dài màu đen, mái tóc cắt cao, vô cùng trí tuệ, vô cùng tao nhã!

Anh hơi mỉm cười, đầu tiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, coi thường ánh mắt nghịch ngợm của Tử Hiền, mới tự cúi người đỡ ông nội Thủ tướng của mình đi ra ngoài.

Thủ Tướng Tô mỉm cười đi xuống xe, hôm nay có cháu trai ở bên cạnh, có vẻ hết sức vui vẻ nhìn về phía mọi người.

"Thủ tướng, hoan nghênh ghé thăm." Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cung kính gật đầu, chào hỏi.

Thủ tướng mỉm cười, nhìn cháu gái Tô Linh ở cửa xe bên kia, người mặc váy dài cúp ngực màu trắng, cuốn búi tóc thanh nhã, mỉm cười đi xuống xe, tao nhã, đoan trang tự nhiên đi về phía ông nội, hai cánh tay nhét vào khuỷu tay của ông nội, khẽ cười một tiếng, Thủ tướng dẫn hai người cháu cưng cùng đi về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng mỉm cười tiến lên, hết sức vui vẻ cung kính gọi: "Thủ tướng, rất vinh hạnh ngài ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."

Thủ tướng mỉm cười xem nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Lần này tổ chức đua ngựa cấp quốc tế ở Câu lạc bộ Á Châu, Tổng Giám đốc Tưởng đã hết lòng ra sức. cậu vất vả rồi."

"Vẫn là Thủ tướng ra sức tuyên truyền ủng hộ mới để cho tập đoàn Hoàn Cầu có cơ hội tổ chức cuộc thi đấu mang tính thế giới như vậy." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

"Vẫn là cậu vất vả." Thủ tướng nói xong, vui vẻ nở nụ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Trang tổng, đã lâu không gặp cậu. Có cơ hội, tới đánh cờ một chuyến, lần này thua cũng không thể đi lại."

Tất cả mọi người trong Câu lạc bộ đều nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Thủ tướng, mấy năm trước, ngài giữ chặt hồ sơ của Hoàn Cầu tôi không phê duyệt, sau đó nói với tôi, đánh một ván cờ, tôi thua, ngài sẽ cũng không kí cho tôi..tôi không có cách nào. . . . . . Vì công ty, tôi không thể chừa thủ đoạn nào."

"Ha ha ha. . . . . ." Thủ tướng nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý cười nói: "Vẫn không đứng đắn như vậy."

"Tôi quanh năm ở nước Anh, Thủ tướng đã không thương tôi nữa, huống chi, còn có cháu trai rất đẹp trai, sớm quên mất tôi và Thiên Lỗi rồi." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay nói: "Ngưỡng mộ đại danh của Trang tổng đã lâu."

"Ngưỡng mộ đã lâu." Trang Hạo Nhiên vươn tay, mỉm cười bắt tay với anh.


Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén.

Tô Thụy Kỳ cảm nhận được, liền khẽ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cũng hơi mỉm cười vươn tay, nói với anh: "Tưởng tổng, chúng ta lại gặp mặt. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Đúng vậy, lại gặp mặt, khó được hôm nay anh ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu."

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, nói: "Tổng Giám đốc Tưởng có cách quản lý kinh doanh, khiến khách đến ở trong khách sạn đều có cảm giác như đang ở nhà, đều khiến người ta lưu luyến quên về. Hi vọng

Thụy Kỳ và Khả Hinh, hơi trầm ngâm.

Đông Anh phát hiện Tưởng Thiên Lỗi có chút không đúng, liền hỏi: “Tổng giám đốc, anh có băn khoăn gì sao?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ xoay người đi ra ngoài, Đông Anh nhìn theo bóng lưng của anh một cái, cũng đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa phòng VIP, chở mười mấy người thư ký và Nhậm Thiên tề đang chờ đợi, Tưởng Thiên Lỗi vừa đi tới hành lang thật dài, vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Trang đâu?”

“Sẽ ra ngay.” Nhậm Thiên Tề lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào thang máy, nhìn cửa dần dần đóng lại, anh nhớ tới đã từng ở trong buổi tiệc sinh nhật cũng náo nhiệt như thế, tận mắt nhìn thấy Trang hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, vui vẻ đeo sợi dây chuyền kim cương cho Như Mạt, sau đó hôn lên trán của cô, anh chớp mắt lạnh lùng, không nói gì.

Gió biển ào ạt thổi bay về phía tầng chót Câu lạc bộ.

Ngoài ban công hình bầu dục cực lớn, ánh đèn màu xanh dương tỏa sáng.

Trang Hạo Nhiên mặt áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở trên ghế nhỏ trắng, tay nâng ly rượu đỏ, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nhìn về phía biển, im lặng không lên tiếng.

Bên trong cửa có tiếng động.

Thái Hiền cùng Tiêu Đồng nhẹ nhàng đi vào, nhìn Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi đó, ngón tay nhẹ tiếp xúc chân ly, bọn họ mỉm cười tiến lên nói: “Thủ tướng sắp đến, tại sao anh còn ngồi đây? Chuẩn bị đi xuống…”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt trong bóng đêm, đột nhiên hai mắt lộ ra ánh sáng sinh động, đón gió biển thông thả nói: “Hai người ngửi thấy chưa?”

“Hả?” Bọn Thái Hiền không hiểu nhìn anh.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười, giống như đang hưởng thụ cơn gió ngọt ngào mát mẻ, nói: “Hai người ngửi thấy chưa? Sự kết hợp giữa rượu đỏ và gió biển, nghe được mùi vị gì vậy?”

Thái Hiền và Tiêu Đồng tò mò đi lên trước, đứng ở gần rượu đỏ, hít mạnh một hơi, Thái Hiền rất vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tôi ngửi thấy.”


Trang Hạo Nhiên hết sức vui vẻ ngẩn đầu lên, nhìn Thái Hiền.

Thái Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Đó là mùi chao”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn anh.

Tiêu Đồng không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

“Uổng cho tôi vất vả vun bồi cho cậu trở thành như vậy, thật là nghiệp chướng!” Trang Hạo Nhiên thật sự tức giận đứng lên đi vào phòng ngủ, cầm lên tây trang màu trắng rất tức giận mặc vào, Tiêu Đồng nhịn cười đi đến bên giường, cầm lấy một cái hộp nhỏ màu trắng, mở ra nhìn tấm vải lụa mỏng màu trắng thắc thành cài áo hình con bướm màu trắng, muốn cài lên cho Trang Hạo Nhiên, anh lập tức đoạt lấy bươm bướm trong tay Tiêu Đồng, hung hăng lườm cô một cái, tự mình cài lên vạt áo, nói: “Các người đều đi xa tôi một chút! Người ta bày ra vẻ mặt đẹp trai như vậy, lại có mùi chao, hiếm khi cho các người đi ra ngoài! Lại nói lời ghê tởm.”

“Tôi chưa nói gì cả mà.” Tiêu Đồng nhịn không được bật cười.

“Đó là mùi chao mà.” Thái Hiền không phục nói.

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng VIP xa hoa, vừa nhìn thấy bọn họ liền buồn bực nói: “Không phải bảo mọi người không có việc gì không cần canh giữ cửa sao? Lúc nào cũng như vậy, vừa mở cửa lại bị hù chết! Tôi có quan trọng như vậy sao? Cũng không phải ngày nào đều đóng phim trinh thám, ở đâu tới nhiều người xấu chứ! Thật là!”

Bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu.

Anh im lặng sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại đâu?”

“Tưởng tổng đã tại đại sảnh Câu lạc bộ rồi.” Thái Hiền nói.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy lại không vui đi vào thang máy nói: “Lúc nào cũng chịu khó như vậy, làm cho tôi muốn lười biếng cũng không được, cho nên tôi không muốn trở về nước!”

“Bây giờ là một núi hai hổ đấy.” Tiêu Đồng bấm thang máy, mỉm cười nói.

“Tôi không thích hai hổ, tôi thích sư tử, lúc sư tử không nhúc nhích, cũng rất tao nhã.” Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nói.

Thái Hiền lại không nhịn được cúi đầu cười.

“Cậu cười cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn Thái Hiền tức giận hỏi.

“Anh không biết sao?” Thái Hiền lại không nhịn được tổn hại anh: “Bình thường Sư tử cái mới đi ra ngoài săn mồi, cho nên đàn ông thích sư tử tương lai sẽ sợ lão Hổ.”

“Cậu…” Trang Hạo Nhiên chỉ vào Thái Hiền, tức giận đến nói không ra lời!


Phốc! Tiêu Đồng không nhịn được bật cười.

“Cậu cút về Anh quốc cho tôi!! Cút ngay! Tôi cắt một năm tiền lương của cậu, tôi để cho cậu không có tiền lấy vợ!” Trang Hạo Nhiên vừa mắng xong,cửa thang máy mở ra, bọn Lâm Sơn Nhai, Tào Anh Kiệt bốn người đã đứng ở đại sảnh chờ đợi, anh lạnh lùng, không lên tiếng đi ra thang máy, đi tới cửa chính!

Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này, vì cuộc tranh tài nhân viên Câu lạc bộ hết sức bận rộn, cho nên hủy bỏ tất cả lễ tiết, đi vào đại sảnh Câu lạc bộ, cũng không có cho người thông báo trước mà cùng mọi người vừa nói vừa cười đi lên quầy bar lầu hai, vừa đi vừa nói Tổng Giám đốc phu nhân thích quầy bar Hawai lãng mạn, đáng tiếc đến trễ, không hưởng thụ được tắm nắng.

Nhậm Tử Hiền nắm chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Bản tiểu thư không thích phơi da thành màu đồng, bởi vì Ricky không thích!"

Ricky dẫn Nhậm Tử Hiền đi lên cầu thang, nhìn cô cười nói: "Tôi thích cô gái thế nào cũng không có quan hệ với cô."

"Tôi vẫn cảm thấy có một thời gian, anh thích tôi," Tử Hiền tự tin cười nói.

Tô Thụy Kỳ không để ý tới cô, chỉ cùng mọi người vừa nói vừa cười đi lên cầu thang, lại nghe được trên lầu hai có người nói: "Khả Hinh! ! Mau thu dọn mười hai cái ly trên bàn, chúng ta phải rửa sạch, để khử trùng đưa vào giá rượu rồi."

Sắc mặt của anh cứng lại, đứng ở chỗ cao nhất đầu cầu thang, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên cái bàn bên ngoài quầy bar, mặc đồng phục Câu lạc bộ, đôi tay đang bận rộn nhanh chóng cầm ly thủy tinh, đặt lên khay, sau đó trong miệng còn cắn tờ giấy ghi chú, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nâng lên cái khay đựng gần mười hai ly bia lớn, mới vừa muốn đi tới quầy rượu, lại nhìn thấy trước mặt một nhóm người đông nghẹt, Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên đi đầu, đang yên lặng nhìn mình, hai mắt của cô trừng to, tờ giấy ghi chú trong miệng rớt xuống, ngây ngốc nhìn bọn họ.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ xốc xếch chợt lóe, có chút gấp gáp nhìn cô. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ bộc lộ thân phận của mình, chính thức gặp mặt.

Đường Khả Hinh cũng nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, kể từ sau ngày đó gặp mặt, hai người không còn liên lạc nữa, trái tim cô bị buộc chặt, không tự chủ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tiếp xúc được hai mắt lạnh lùng của người đàn ông này, cô lập tức cầm khay, đứng ở một bên, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Lúc này, Tần Hà mới biết hai vị Tổng Giám đốc dẫn các vị khách quý lên tới quầy bar, cô căng thẳng từ trong quầy rượu đi ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu nói: "Tổng Giám đốc, thực xin lỗi, không biết các anh đến, cho nên không có sắp xếp trước chỗ ngồi."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, nói: "Không cần hết sức, thời gian này mọi người rất bận rộn, ngồi ở bên ngoài ban công nghỉ ngơi một lúc là được. Đừng ảnh hưởng đến khách."

"Vâng!" Tần Hà lập tức dẫn năm nhân viên phục vụ đi tới bên ngoài ban công, nhanh chóng kéo xuống khăn trải bàn trên chiếc bàn dài hình chữ nhật màu trắng dành cho mười hai người ngồi, có một nhân viên phục vụ lập tức tay cầm khăn trải bàn màu tím đậm, dùng độ mạnh yếu và phương pháp đặc biệt, chuyên nghiệp vung lên mặt bàn vài mét, khăn bàn mới tinh, soạt một tiếng, thuận lợi trượt tới một đầu bên kia bàn ăn, đồng nghiệp ở đầu bên kia bàn ăn nhanh chóng tiếp được, Tần Hà tự mình nhanh chóng mang lên đèn cầy nhỏ được đặc chế bằng vỏ dừa và một khay thủy tinh, nhẹ nhàng đặt bảy ngọn đèn cầy lên mặt khay, cô nhanh chóng đốt lên.

Năm nhân viên phục vụ lưu loát xếp ghế chỉnh tề thành nửa vòng tròn, mỗi cái ghế nhanh chóng đặt xuống gối dựa màu tím đậm.

Tần Hà lập tức mời Tổng giám đốc cùng tất cả khách ngồi, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, ngồi vào trước bàn ăn dài, Như Mạt và Tô Linh ngồi chung bên trái, Tô Thụy Kỳ và Tử Hiền ngồi bên phải, đám người Tào Anh Kiệt cũng tự lựa chọn ngồi.

“Xin hỏi hai vị Tổng giám đốc cùng các vị khách quý, muốn uống loại rượu nào?” Tần Hà hơi cúi đầu hỏi.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, không biết là từ lúc nào trong tay xuất hiện một cái bật lửa bạch kim, hai ngón bắn ra, cái bật lửa ném đi trên không trung, Tần Hà thuận lợi tiếp được, lập tức mỉm cười nói: “Tôi biết rồi. Xin chờ một chút, tôi lập tức chuẩn bị!”

Đường Khả Hinh thấy Tần Hà nháy mắt đi tới, cô hiểu ý, lập tức cầm khay rượu, muốn đi vào trong.

Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, hai mắt có chút căng thẳng nhìn bóng lưng của cô.

Nhậm Tử Hiền khẽ mìm cười, hiểu ý, có chút lười biếng gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh…”

Khả Hinh đang cầm khay có chút căng thẳng dừng tại chỗ, trừng lớn con ngươi, suy nghĩ một chút, không dám nhúc nhích.

Mọi người cùng tò mò nhìn Nhậm Tử Hiền.


Nhậm Tử Hiền ho nhẹ một tiếng, nhịn cười nói: “Đường… Khả… Hinh… tôi gọi cô đấy.”

Vẻ mặt của Khả Hinh khổ sở vo thành một nắm.

Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn chừng bóng lưng cô.

Tần Hà nhìn thấy vợ của Tổng giám đốc gọi Khả hinh, ngay lập tức nháy mắt bảo đồng nghiệp nhận lấy chiếc khay trong tay cô, nắm chặt cánh tay cô nói: “Tổng giám đốc phu nhân gọi cô đấy! Mau qua đi!”

Đôi tay Khả Hinh trống trơn, trái tim chợt lạnh, nhớ tới xế chiếu hôm nay đã đi bộ vài giờ đường, cô cắn chặt răng, nhắm mắt xoay người lại, nhẹ bước đi tới bàn ăn bên ngoài, hai tay buông thỏng một bên, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tổng giám đốc phu nhân, cô có gì căn dặn?”

Tô Thụy Kỳ ngồi đối diện Khả Hinh, lần đầu tiên nhìn bộ dáng cô làm việc, nghiêm chỉnh và đáng yêu, hai mắt anh hiện lên nụ cười dịu dàng.

Tô Linh phát hiện em trai dường như rất để ý đến cô gái này, cũng hơi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại phát hiện cô gái tóc ngắn này hết sức khéo léo xinh đẹp.

Tử Hiền hơi mỉm cười nhìn cô, nói: “Lần trước chia tay ở cục cảnh sát, cô có khỏe không?”

Mặt của Khả Hinh đỏ lên nhưng vẫn gian nan khó khăn nói: “Cám ơn Nhậm tiểu thư quan tâm, gần đây… tôi rất khỏe.”

“Nghe nói cô và Ricky là bạn thân, duyên phận thật hiếm có. Hôm nay mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được, tới đây uống một ly rượu với chúng tôi đi.” Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô, dùng dáng vẻ vợ của Tổng giám đốc cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn vợ chưa cưới.

Như Mạt nghe Tử Hiền nói vậy cũng hơi tò mò xoay người nhìn về phía Khả Hinh mặc đồng phục đứng ở một bên, có vẻ rất nhỏ nhắn và điềm đạm đáng yêu, ngạc nhiên cô gái này lại có bản lãnh làm bạn với cháu trai của Thủ tướng?

Trang Hạo Nhiên nhịn cười, chỉ ngồi ở một bên, ho nhẹ một tiếng.

Khả Hinh nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, ngay lập tức nhẹ nhàng nói: “Nhậm tiểu thư, thật rất cám ơn ý tốt của cô, chỉ là bây giờ là thời gian làm việc, cho nên tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, rất xin lỗi.”

Tưởng Thiên Lỗi hơi ngửa mặt, bình tĩnh nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên hơi liếc mắt nhìn cô.

Tử Hiền đột nhiên cười nói: “Cô đi làm lúc nào?”

“Tôi… Tôi đi làm lúc mười hai giờ…” Đường Khả Hinh lập tức nói.

Tử Hiền nhìn đồng hồ quầy bar, 8 giờ 13 phút, liền cười nói: “Vậy bây giờ vừa đúng lúc tan việc, cũng là thời gian cá nhân của cô, lại đây ngồi đi.”

Đường Khả Hinh thật không nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có chút nóng nảy nói: “Nhậm tiểu thư, bởi vì gần đây có cuộc đua ngựa, cho nên…”

Sắc mặt của Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn cô lạnh lùng nói: “Tôi muốn cô qua đây uống một ly rượu với tôi, có khó mời như vậy sao?”

Khả Hinh có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt hỏi anh, tôi nên ngồi… hay không ngồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận