Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Đường Khả Hinh?" Tiêu Đồng đang cầm tài liệu đi tới bên này, ngạc nhiên hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: "Không có gì, mới vừa rồi Tổng Giám đốc kiểm tra rượu đỏ cho tôi xong còn nhấn mạnh chuyện chúng tôi đi ăn cơm chung. . . . . ."

Tiêu Đồng trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cái gì? Bảo cô cùng đi ăn cơm?"

Đường Khả Hinh nhìn thấ cô giật mình, lập tức có chút căng thẳng nói: "Đúng vậy, có phải tôi không đủ tư cách cùng đi ăn chung hay không? Tôi cũng đã nói, ăn chung rất ngại nhưng bọn họ đều muốn tôi cùng đi ăn. . . . . . Bọn họ thật sự rất nhiệt tình. . . . . ."

"HAAA" trong lúc nhất thời, Tiêu Đồng quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng Tổng Giám đốc đóng chặt, tức giận nói: "Những người này thật là chán ghét mà, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bỏ qua cho!"

"À? Cô nói cái gì?" Đường Khả Hinh nghe không rõ ràng, nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi.

"À. . . . . ." Tiêu Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Không có việc gì, vậy. . . . . . Buổi tối đi ăn cơm chung thôi. Chỉ là. . . . . . Cô phải nhớ kỹ, ăn cơm cùng những người này, phải cẩn thận một chút, bọn họ đều không phải là người! Nếu như có gì không vui, cô có thể lập tức rời khỏi bàn! !"

Đường Khả Hinh bật cười nói: "Sẽ không ! Tôi cảm thấy bọn họ rất tốt, giống như mấy người anh trai!"

"Đừng nhận thân thích với bọn họ! Sỉ nhục thân phận của cô!" Tiêu Đồng lặng lẽ cười nói: "Đi với tôi đến đây, lúc nảy nói đưa cô đến kho tài liệu, cũng chưa dẫn cô đến phòng làm việc của cô một chuyến. Cô là thư ký khóa một, do tôi trông nom, mà Tình Thiên thuộc thư ký khóa hai, bọn họ ở phòng làm việc số 2!"

Tiêu Đồng dẫn Đường Khả Hinh đi về phía phòng Tổng Giám đốc quẹo trái là phòng thư kí, bên trong làm việc màu hồng, gần trăm vuông, toàn bộ đặt bàn làm việc hình tròn màu trắng, còn ba chỗ trống, có sáu nữ thư ký mặc đồng phục màu trắng đang căng thẳng kiểm tra tài liệu, bởi vì ngày đầu tiên đi làm, việc rất nhiều. . . . . . Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn phòng làm việc rất nữ tính, thậm chí thấy rất nhiều Hoa Bách Hợp, hình dáng rất độc đáo treo trên tường, giống như một căn phòng của thiếu nữ.

"Bốp bốp bốp!" Tiêu Đồng nhìn về phía các đồng nghiệp thư ký bên trong phòng làm việc vỗ tay mỉm cười nói: "! Hoan nghênh một đồng nghiệp mới của chúng ta, Đường Khả Hinh, thư ký bên cạnh Tổng Giám đốc !"

Sáu đồng nghiệp đang bận rộn, nghe được Tiêu Đồng hô hoán, cùng ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu xanh dương đậm, trước ngực đeo bảng tên màu vàng, ngay lập tức đứng lên, mỉm cười nhìn về phía cô gật đầu, gọi nhỏ: "Xin chào"

"Chào mọi người. . . . . . Tôi mới tới trình diện, rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc, sau này xin chỉ giúp nhiều hơn. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói.

Mấy người đồng nghiệp nghe cách Đường Khả Hinh chào hỏi, cũng không khỏi mỉm cười nhìn về phía cô nói: "Không cần khách sáo"

"Được, mọi người công việc của mình đi, mấy ngày nữa mở tiệc liên hoan, mọi người chính thức làm quen một chút" Tiêu Đồng dẫn Đường Khả Hinh đi tới bàn làm việc hình tròn màu trắng dựa vào bên tường, vị trí đối diện cảnh biển nói: "Đây là phòng làm việc của cô! Một chiếc máy tính để bàn, ba chiếc laptop, hai chiếc ipad, hộc bàn phía bên trái để cặp tài liệu, bên phải dùng để chứa đồ của cô, hiện tại phần tài liệu này là do Tổng Giám đốc muốn giao cho cô xem, chẳng qua tôi đoán chừng, cơ hội cô ở lại trong phòng làm việc không lớn."

Đường Khả Hinh vừa nghe Tiêu Đồng nói xong, ngồi vào chỗ, nhìn máy vi tính đã mở ra, trên màn hình là bức tranh vườn nho. . . . . .

Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Màn hình này là Tổng Giám đốc chọn cho cô."

"Thật sao?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô bé da trắng mặc váy màu tím, tay cầm chong chóng gió đi về phía một trang trại rượu Tây Ban Nha, giữa ngày hè, cánh cửa sắt không che khuất được vườn nho xan biếc ở bên trong. . . . . . Cô nhìn bóng lưng nhỏ cô gái, hơi nở nụ cười cảm động.

"Còn có. . . . . ." Tiêu Đồng mỉm cười kéo ra một hộc tủ, lấy ra ba bộ laptop màu trắng, màu hồng, màu tím, đặt xuống ở trên mặt bàn sáng bóng, chạm nhẹ vào nhãn dán trên mặt máy vi tính màu trắng, nói: "Màu sắc ba chiếc máy vi tính này đều do Tổng Giám đốc tự mình chọn lựa cho cô, phía trên nhãn có họ tên của cô, cũng là do tự anh ấy viết. . . . . ."

Đường Khả Hinh cảm động cầm máy vi tính, nhìn trên nhãn viết ba chữ Đường Khả Hinh, có lẽ anh cảm thấy chữ viết quá tự nhiên sợ mình xem không hiểu nên cố ý thu nét vẽ, cẩn thận viết tên của mình, rất thoải mái, rất ấm áp. . . . . .

Khả Hinh cười, cảm động đến hai mắt đỏ bừng.

"Bên trong là tài liệu cô muốn xem tối hôm nay. . . . . ." Tiêu Đồng mỉm cười nói.

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười mở máy vi tính ra, sau đó nhìn thấy trên màn hình máy vi tính là một phong cảnh trang trại rượu ở Tây Ban Nha, cô mỉm cười nhìn phía trên có một tựa đề: bài tập hôm nay! Giống như một Thầy giáo mẫu giáo, cô không nhịn được đón gió biển mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng mở ra. . . . . . Sắc mặt của cô chợt thay đổi, con ngươi sắp rớt ra, mới vừa rồi còn cảm động chảy nước mắt, hiện tại trái tim như vỡ vụn, cô trợn mắt nhìn nó mở ra liên tiếp một loạt trang lịch sử phát triển có gần ba mươi trang trại rượu nổi tiếng trên thế giới! ! Lại muốn sắp xếp xong toàn bộ! ! !

"Không thể nào?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh giống như bị táo bón, muốn khóc kêu lên: "Một buổi tối, tôi làm sao làm nổi? Rất nhiều đấy!"

Tiêu Đồng có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Nếu không cô cho rằng anh sẽ có lòng tốt chọn màn hìnnh máy vi tính cho cô, điền nhãn giấy cho cô? Đám người Lâm Phó tổng vừa nghe nói Tổng Giám đốc mời ăn cơm hay đi dạo phố, bọn họ sợ tới mức mất hồn rồi ! Anh ấy luôn rất tinh ranh, tôi còn tưởng rằng cô biết !"

"Tôi không biết!" Đường Khả Hinh muốn khóc nói.

Tiêu Đồng có chút ít ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Cô sẽ không giống như mấy nữ sinh, điều tra xem anh ấy thích cái gì chứ?"

"Tôi sẽ không!" Đường Khả Hinh hết sức hết sức buồn bực nói.

"Ồ! Vậy thì tính sai! Lúc nảy tôi nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, tôi còn rất buồn bực, tại sao cô bình tĩnh như vậy?" Tiêu Đồng mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian muốn mở máy vi tính ghi lại số liệu phía trên, nhưng Tiêu Đồng đem một đống lớn tài liệu dày nửa thước sát vách bàn, nện ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Đây là số lượng và chủng loại rượu đỏ bên Âu châu nhập khẩu vào tất cả các khách sạn của chúng ta trong năm nay, trước khi cô tan việc phải phân tích xong, nhập cơ sở dữ liệu vào trong cặp hồ sơ công ty chúng ta! Nhớ kỹ, phải phân tích số lượng và chủng loại theo từng khách sạn, lập ra danh sách! ! Sau này Tổng Giám đốc muốn tra cứu theo năm, cô cũng có thể nhanh chóng tra ra và nói cho anh biết! Hiểu chưa?"

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn đống tài liệu trước mặt, trên trán cũng xuất mồ hôi kêu lên: "A. . . . . ."

"Đừng có a, mau làm đi! Trên môi Tổng Giám đốc của chúng ta thường treo một câu nói đại não của loài người mới khai phá có mấy phần trăm, vô số tiềm năng còn chờ khai phá! Cho nên anh ấy tin tưởng cô 100% đấy!" Tiêu Đồng mỉm cười với cô, ngay lập tức xoay người đi ra ngoài làm việc.

Đường Khả Hinh nhìn một đống lớn tài liệu trước mặt, da đầu của cô cũng tê dại, cho rằng mình chỉ tới học rượu đỏ, nhưng không nghĩ đến còn phải làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô không có biện pháp, ngay lập tức cầm bút máy lên mở ra một phần tư liệu liên quan đến rượu Argentina, nhanh chóng nhìn số liệu nhập kho ở phía trên, lại mở máy vi tính. . . . . . Chuẩn bị nhập số liệu vào. . . . . .

Đồng hồ treo trên tường đã chỉ hơn 11 giờ trưa, sắp 12 giờ, rồi 12 giờ đến 12 giờ 30 phút. . . . . .

Đồng nghiệp phòng thư ký muốn đi ăn cơm, liền hỏi Khả Hinh muốn đi ăn trưa không?

Đường Khả Hinh xem tài liệu rất chăm chú, cũng không ngẩng đầu lên, có lúc, bởi vì nhìn nhầm liền cầm bút máy đâm vào đầu, làm cho tóc ngổn ngang, các đồng nghiệp nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc cũng không khỏi nở nụ cười, cũng không quấy rầy cô, cùng đi ra ngoài ăn trưa, Đường Khả Hinh cũng không chú ý đến đồng nghiệp đi ra ngoài, cô vẫn còn xem tài liệu, vừa nhập vào máy vi tính, trong miệng vừa lẩm bẩm: hơn nửa năm, Khách sạn Washington nhập kho 3800 chai Laffey 2000. . . . . .

Cô ồ một tiếng, nghĩ tới thì ra một khách sạn hơn nửa năm nhập hơn ba ngàn chai rượu đỏ, trời ạ, đây là một con số khổng lồ cỡ nào, cô vừa xem vừa ghi chép tài liệu.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Sóng biển đón gió biển thổi dạt lên đường ven biển thật dài!

2 giờ, đồng nghiệp ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi trở lại, thấy Khả Hinh vẫn còn vùi đầu xem tài liệu, chăm chú đến khiến người cảm thấy cô rất đáng thương, Tả Ni muốn đi tới kêu cô nghỉ ngơi một lát, lại thấy Tiêu Đồng đã đi tới dùng ánh mắt ra dấu cho cô! Mọi người hiểu rõ, tất cả đều bắt đầu làm việc!

Đường Khả Hinh vẫn rất chăm chú ghi chép tài liệu, cũng không nhúc nhích, ngay cả nước cũng không uống!

Thời gian từng phút trôi qua.

Bầu trời xanh thẳm hơi mờ tối, mặt trời bắt đầu di chuyển về phía mặt biển, rốt cuộc 5 giờ 30 phút! !

Đường Khả Hinh kêu một tiếng, hai mắt tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả thật không thể tin nổi mình có thể sửa sang xong một núi số liệu, cô thật muốn khóc, rất kích động nhìn đống lớn tài liệu trước mặt toàn bộ đã phân tích xong, sửa sang lại thỏa đáng, tất cả đều kẹp tờ giấy note, để ngay ngắn ở trước bàn làm việc, mới vừa muốn đứng dậy gửi cơ sở dữ liệu, lại nhìn đồng hồ trên tường đã 5 giờ 31 phút, cô lập tức hoảng hốt, nhớ lại Trang Hạo Nhiên dặn dò, ah một tiếng, cô nhảy dựng lên, nhanh chóng đóng máy vi tính, ôm tài liệu và laptop màu trắng phải làm bài tập đặt vào chung một chỗ, giống như trận gió, liều mạng xông ra ngoài, phịch một tiếng, dùng thẻ làm việc của mình, mở cửa kho tài liệu ra, thở hổn hển đem tài liệu từng cái cất xong, ngay lập tức chuyển người liều mạng xông ra ngoài, mới vừa nhìn thấy có đồng nghiệp đi vào thang máy, muốn nhấn đóng cửa! !

"Chờ một chút . . . . . ." Khả Hinh không nói hai lời xông tới, đôi tay chen vào khe cửa, cố hết sức đẩy cửa thang máy ra!

Bên trong thang máy đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Khả Hinh đổ mồ hôi đầm đìa xông vào, nói: "Sao vội vã vậy?"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Khả Hinh ngượng ngùng nói xong, lại bấm thang máy, cô nhắc cổ tay nhìn thời gian đã 5 giờ 35 phút, cô ôi một tiếng, dậm chân ngẩng đầu nhìn thang máy rốt cuộc xuống tới lầu một, cửa mở ra, cô nổi điên ôm Laptop, liều mạng xông ra ngoài, chạy qua vườn hoa thật lớn, đi vào đại sảnh Khách sạn Á Châu, sau đó giống như trận gió xông ra đại sảnh khách sạn, trừng nhìn trước cửa khách sạn và quảng trường, chỉ có tân khách lui tới cũng không có thấy Tổng Giám đốc, cô lập tức nhắc cổ tay nhìn thời gian, nói: "Tôi tới trễ?"

5 giờ 38 phút!

Không có!

Cô thở phào nhẹ nhõm, bật cười, xoa xoa mồ hôi trên trán, mới vừa quay đầu lại mặt liền biến sắc, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng cùng một hướng với mình, nhìn cảnh biển trước khách sạn. . . . . . Cô lại nhịn không được trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

"Nhìn cái gì vậy?" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, khinh bỉ nói!

"Anh không nhìn tôi, làm sao anh biết tôi nhìn anh?" Đường Khả Hinh tuyệt đối không khách khí nhìn về phía anh!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô gái đáng chết, a một tiếng nói: "Đổi cấp trên, quả nhiên khí thế cũng kiêu ngạo như vậy!"

"Mặc kệ anh có phải là cấp trên của tôi hay không, cũng cường hôn người ta," Đường Khả Hinh nhắc tới chuyện này, vẫn rất tức giận!

"Vẫn còn say mê nụ hôn kia à?"

"Vâng! Rất tượng niệm đấy!"

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nheo lại nhìn về phía cô!

Đường Khả Hinh không để ý đến anh, chỉ ho khan một tiếng, vén nhẹ tóc ngắn của mình.

"Đứng ở trước cửa khách sạn của tôi làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi không khách khí hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một lúc, mới nói: "Chờ người!"

"Chờ ai?"

"Mắc mớ gì tới anh?"

"Cô còn có thể ở khách sạn của tôi chờ bạn bè của cô?"

"Ngày đó tôi nuôi một con chó, bảo nó tới đón tôi," Đường Khả Hinh nói nhanh.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của mình đã tới, anh im lặng đi về phía xe của mình, nói: "Cô từ từ chờ đi . . . . ."

"Anh ấy sẽ đến ngay thôi! Tôi từ từ chờ!" Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nhíu mày nói.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào trong xe, cười lạnh, nói: "Lái xe!"

Rolls-Royce xe chậm rãi lái đi, Đường Khả Hinh cũng không thèm nhìn một cái, chỉ nhắc tới cổ tay nhìn thời gian đã 50 phút rồi, cô liếc mắt nhìn trái nhìn phải, tại sao người còn chưa đến?

Có thể là có việc làm chậm trễ rồi, anh là Tổng Giám đốc mà.

Đường Khả Hinh mỉm cười, vào lúc này, nhìn thấy một đồng nghiệp cũ, cô lập rất khách sáo chào hỏi người ta, lại nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã sáu giờ 15 phút. . . . . . Cô thở dài nhìn lên trời chiều trước mặt từ từ biến mất ở trên mặt biển, cô có chút không nhịn được đứng ở trước cửa khách sạn đi qua lại đi, thỉnh thoảng thấy khách lái xe đến trước thảm đỏ, cô vội vã tránh ra, đứng ở trước cây cột, nhìn trái nhìn phải. . . . . . Người vẫn chưa tới. . . . . .

Cô hơi lo lắng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, bầu trời lộ ra một màu lam cuối cùng, phía bên kia chân trời đã tối, nhà nhà bắt đầu bật ánh đèn, cô mất mát đứng ở trước cửa khách sạn, đón gió biển, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo giống mùa thu, cô vừa ôm máy laptop trong tay của mình, vừa nhìn về phía đường xe vắng tênh làm cho người ta sốt ruột.

Cô mất mát đứng ở bên cửa, suy nghĩ có phải Trang Hạo Nhiên không tới hay không?

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi chạy nhanh tới trước đại sảnh khách sạn.

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa cùng Lý đổng đến Nhà hàng Pháp dùng cơm xong, trở lại khách sạn làm việc, sau khi ăn uống no đủ đi xuống xe, thấy có một bóng dáng nhỏ nhắn, cô đơn đứng ở trước đại sảnh, nhìn về phía trước, vô cùng lạnh lẽo, anh ơ một tiếng, nói: "Bạn của cô sẽ nhanh tới đón cô, chờ tới bây giờ luôn à?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên nhìn anh! ! !

"Anh ấy có việc cho nên chưa tới ! Như vậy không được sao? Có lẽ thân phận của anh ấy cao quý, muốn người khác chờ đợi!" Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn mặt mũi.

"A!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: "Cô có tinh thần IQ kiểu này, thật không phải người bình thường trên trái đất có thể có, không trách được đám người Tổng Giám đốc Trang quý trọng cô như vậy."

"Dĩ nhiên, anh có một người ở ‘phòng tổng thống', một người nằm bệnh viện, còn ở văn phòng hôn một người, hiểu quý trọng à?" Đường Khả Hinh so gan nói.

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nổi giận, đi lên trước, muốn đưa tay kẹp cô!

"Anh dám! Đại sảnh đông người đấy!" Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh!

Quả nhiên Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước mặt cô, nhìn chòng chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng nói: "Tôi không giống cô, ở trường hợp nào cũng khóc được, sau đó nhào vào trong ngực của đàn ông, giả bộ đáng thương, chơi trò mập mờ, con người của tôi tương đối thẳng thắn, nghĩ cái gì, làm cái đó, ví dụ như. . . . . . Hôn cô!"

Đường Khả Hinh trừng anh!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, trên mặt mình cũng hiện lên nụ cười, nói tiếp: "Thế nào? Nhiều lần nhắc tới nụ hôn kia, đoán chừng cô cũng rất hoài niệm? Lần sau đẩy cô đến góc cầu thang, ôm chặt cô, cưỡng hôn, vui đùa một chút, như thế nào?"

Quả đấm siết lại thật chặt thật chặt!

"Đừng nằm mơ!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng lại, nhìn cô gái này nói: "Cô có tư cách gì tiếp nhận nụ hôn thứ tư của tôi? Cô cho rằng tôi hôn cô là bởi vì cô có sức hút? Cô có sức hấp dẫn? Bất quá, cô là đàn ông, tôi là phụ nữ. . . . . ."

"Phốc!" Đường Khả Hinh nghe anh nói sai, không nhịn được che miệng cười nói: "Anh là phụ nữ. . . . . . Ha ha ha ha ha!"

Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn cô nói: "Tôi xem cô đổi chủ, cô có thể phách lối tới mức nào? Cuối cùng có một ngày, cô là của tôi đấy!"

Một câu hai nghĩa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui