Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Gió biển thổi mạnh, mang theo chút lạnh lẽo.

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng rúc người, co hai chân lên muốn rúc vào trong áo khoắc đỏ thẫm, nhưng cho dù rúc như thế nào, đôi chân nhỏ vẫn lộ ra ngoài áo khoác, ngủ giống như con mèo nhỏ lười biếng.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, liền cởi tây trang màu trắng của mình, nhẹ nhàng phủ lên người cô.

Chút ấm áp này làm cho Khả Hinh chợt cảm thấy thoải mái, mới muốn trở mình chui vào trong tây trang, chợt cảm thấy bên hông, trên đùi đau nhức, cô thở dốc một hơi, cau mày, nhắm mắt như đứa bé làm nũng với mẹ, kêu nhỏ: “Đau quá. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt chú ý đến trên bắp đùi cô, trên bả vai, trên cánh tay mơ hồ sưng đỏ.

Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, cuối cùng mở mắt, đau đớn khó chịu muốn thở dốc, lại thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, hai mắt thâm thúy sáng như ánh sao, đang nhìn mình, cô đột nhiên giật mình, vội vàng ngồi dậy, kéo tây trang còn mang theo một chút hơi ấm khoác lên trên người của mình, che kín bộ ngực sữa và bả vai trắng nõn, sau đó xê dịch về phía sau, lưng dính vào tường thủy tinh, nhìn Trang Hạo Nhiên, tinh thần rời rạc mệt mỏi, hỏi: “Tại sao anh biết chỗ này?”

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Tôi đến xem Đường Khả Hinh tiểu thư bị dày vò đến mức nào một chút “

Nói đến chuyện này. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức tối sầm, nhìn anh, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh còn dám nói lời? Anh này không biết xấu hổ! ! Lừa người ta đi lòng vòng, lấy chuyện như vậy để chỉnh tôi”.

Khả Hinh nói xong, nhớ tới lúc nảy mang nhiều đôi giày cao gót như vậy, thiếu chút nữa hai chân muốn gãy ngã trên mặt đất, Khúc Uyển Đình chỉ ném một cái áo khoác bên người mình, nhẹ nhàng nói: ngày mai huấn luyện tiếp, cô nghe lời này hoảng sợ đến choáng váng, hai chân sưng đau, tuyệt vọng muốn chém đứt chân, không ngờ còn phải huấn luyện tiếp, cô òa khóc, nước mắt còn không kịp chảy xuống, Tiêu Đồng đã đi đến trước mặt của mình, nhắc nhở mình: “Nhớ tối nay chỉnh sửa lại số liệu của công ty này cho xong.”


Cô nghe xong, sụp đổ thiếu chút nữa suy nghĩ muốn nhảy cửa sổ chết cho rồi, nhưng cô vừa muốn chết, vừa thừa dịp nghỉ ngơi cầm tài liệu xem, không nghĩ tới, xem một chút đã lã người đi.

“Cái gì gọi là chỉnh cô? Người ta vì muốn tốt cho cô mà? Không phải cô nói hình tượng của mình không tốt?” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận cầm tây trang ném trên người của anh, nhất quyết chống người đứng lên muốn đi ra ngoài, không ngờ mới vừa đi vài bước, lòng bàn chân đau như bị kim châm, cô ôi một tiếng, cả người té xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cười, vội vàng tiến lên đỡ thân thể mềm mại của cô, bàn tay nhẹ nắm bả vai trắng như tuyết của cô nói: “Được rồi, được rồi, bài học hôm nay xong rồi, nghỉ ngơi một chút, vất vả quá, chân nhỏ bị đau rồi. . . . . .” .

“Anh tránh ra!” Đường Khả Hinh lập tức muốn đẩy ra anh.

“Đừng nóng giận mà. . . . . . Tức giận nhìn không đẹp, hôm nay Sở Nhai đặt cho cô nhũ danh là Tiểu Đường, tôi nghe thật vui, cái tên rất xinh đẹp đáng yêu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười đỡ bả vai của cô.

“Tôi không muốn anh đỡ tôi, anh cho người ta ăn một quả táo, lại đánh người ta một bạt tai!”

“Tôi cam chịu cho cô đánh! Đứa ngốc!” Trang Hạo Nhiên cười rất đáng đánh đòn!

“Tôi không để cho anh lừa nữa. . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa đi vài bước, lại cảm thấy chân uốn éo đau muốn đứt lìa, cô ôi một tiếng, thân thể loạng choạng, lại lảo đảo vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, anh lập tức ôm khẽ thân thể của cô, hai tay vịn eo nhỏ của cô, cười nói: “Cô xem xô xem? Không nghe lời!”

“Đừng đỡ hông của tôi! !” Đường Khả Hinh gào lên một tiếng, mới vừa cảm giác quen đai lưng, bị anh vịn vào, cảm giác mình thịt muốn rách ra, cô kêu lên ôi ôi, thân thể ngửa ra sau, đỡ bên hông của mình nói: “Siết chết tôi rồi”.


Trang Hạo Nhiên ngửa ra sau, thấy Đường Khả Hinh thật sự bị sợi dây xương cá kéo thật chặt rất khó chịu, anh thở nhẹ một hơi, nói: “Uyển Đình này độc ác quá!”

“Cũng tại anh làm hại?” Đường Khả Hinh quay đầu, tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Được được được! Tôi làm hại!” Trang Hạo Nhiên đỡ thân thể Khả Hinh, sau đó cẩn thận cởi bỏ sợi dây xương cá cho cô, vừa cởi vừa thở dài nói: “Tại sao siết chặt như vậy? Lúc nảy cô ăn bánh ngọt vào cũng không có siết như vậy. . . . . .”

Đường Khả Hinh mới vừa muốn mắng, lại hơi sửng sốt, nghiêng mặt sang bên nói: “Làm sao anh biết tôi ăn bánh ngọt? Anh không đi họp sao?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chăm chú cởi từng sợi dây màu trắng, rốt cuộc cởi xong mới thở dốc một hơi nói: “Làm xong rồi, tôi mệt quá . . . . . .”.

Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, nghe được người sau lưng nói chuyện như vậy, tức giận hơn xoay người, muốn đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm nhẹ cổ tay của cô, cách quần áo mềm mại, đỡ eo nhỏ của cô nói: “Đi phòng thay quần áo, đổi bộ quần áo trước, tôi bảo Tiêu Đồng chọn cho cô một bộ váy mùa thu, đã đặt ở trong phòng thay quần áo, cô tự mình thay đi, rất đẹp. . . . . .”

“Không cần anh lo!” Đường Khả Hinh đẩy tay Trang Hạo Nhiên, một mình đi vào phòng thay quần áo, chuẩn bị tắm.

Trang Hạo Nhiên phì cười nhìn Khả Hinh đi vào phòng thay quần áo, cả phòng tập múa trống vắng, đôi tay anh cắm nhẹ vào túi quần, tao nhã cất bước đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn trời chiều phía ngoài cửa sổ, đang nhẹ vung vẫy những tia nắng cuối cùng, sắp chìm vào biển rộng mênh mông, hai mắt của anh lộ ra ánh sáng sắc bén, dường như nhớ lại nhiều năm trước, mơ hồ có bóng dáng một ông lão nằm trên giường giao ình một vật, giọng nói suy yếu, khàn khàn, không còn hơi sức, hơi thở thoi thóp, giãy giụa lần cuối cùng nói: “Cậu. . . . . . cậu. . . . . . cậu nhất định. . . . . . Phải đem nó. . . . . . Mang tới. . . . . . đưa tận tay Tưởng lão Tổng Giám đốc. . . . . . . . . . . Ngàn vạn lần không thể. . . . . . Mượn tay người khác cho người khác. . . . . . Đó là tất cả. . . . . . vận mệnh kinh khủng nhất. . . . . . . . Hoàn Cầu . . . cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. . . . . . cậu cũng nhất định. . . . . . Nhất định phải. . . . . . Mang tới. . . . . .”

Cánh tay già nua rũ xuống bên mép giường.


Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, hơi nghiêng mặt giống như nhìn về phía ánh chiều tà sắp biến mất, thật ra nhiều năm qua, vẫn không có nắm được hình ảnh chính xác, hai mắt anh lộ ra ánh sáng sâu thẳm nghi ngờ, đang suy nghĩ, rốt cuộc đó là vật gì? Rốt cuộc tại sao anh đánh mất nó? Tại sao vai trái của mình trúng đạn? Tại sao mình mất đi trí nhớ? Vật gì đó, nó ở đâu? Trong tay của người nào?

Cửa phòng thay quần áo nhẹ nhàng mở ra.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu trắng cổ lá sen, trước cổ áo buộc một sợi dây ruy băng màu đen, kết hợp với váy ngắn màu đen, hết sức tươi mát linh hoạt đi ra, chân không đứng ở bên cạnh phòng tập múa, nhìn Trang Hạo Nhiên có chút thâm trầm u buồn, nhìn về phương xa. . . . . . Cô có chút mất hồn gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người nhìn Đường Khả Hinh mặc chiếc váy xinh đẹp, tóc ngắn, thật ngọt ngào giống như một viên kẹo, anh oa một tiếng, bật cười nói: “Khả Hinh chúng ta thật xinh đẹp!”

Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy anh lại khôi phục bộ dáng đùa giỡn, liền cố ý trừng anh!

“Đừng trừng đừng trừng! Hôm nay tôi thưởng cho cô! Đi ăn cơm với cô!” Trang Hạo Nhiên cười, lập tức đi tới đỡ Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không để ý tới anh, chỉ đi chân không ra ngoài, lại thấy cạnh cửa phòng tập múa, để một chiếc hộp màu trắng, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, phản ứng tự nhiên, hỏi: “Tôi không muốn mang giày cao gót nữa!”

Trang Hạo Nhiên cười lớn, đi tới, cầm hộp giầy lên nói: “Đứa ngốc, đây không phải là giày cao gót!”

Anh nói xong, từ bên trong hộp lấy ra một đôi giày xăng-̣đan màu trắng, cẩn thận giơ ở trước mặt của Khả Hinh, mới cười nhìn cô nói: “Biết chân của cô đau.”

Đường Khả Hinh nhìn khuôn mặt tươi cười của Trang Hạo Nhiên, bộ dáng rất dễ nói chuyện, cô vội nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . hay là tôi không đi tham gia sinh nhật tiệc tối có được không? Hả? Tôi không đi. . . . . . Tôi thật sự không muốn đi. . . . . .”

“Không được!” Trang Hạo Nhiên vừa cười, vừa khom người xuống, nhắc bàn chân nhỏ của cô xuyên vào trong sandal màu trắng, mới hỏi: “Vết thương trên bả vai cô, làm sao mà có?”


Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, không biết nên nói gì, nhưng thân thể có chút hư mềm, đứng trên mặt sàn để mặc cho Trang Hạo Nhiên mang giày xăng-̣đan, ình, cô cũng không nhúc nhích.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn bộ dáng ngây ngốc của Đường Khả Hinh, đôi mắt to linh động chớp chớp, anh đột nhiên cười một tiếng, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, thậm chí nhẹ nhàng vuốt bả vai mảnh khảnh của cô, có chút cảm tính nói: “Vết sẹo này. . . . . . Thật sự khó coi. . . . . .”

Đường Khả Hinh cúi đầu, cười khổ nói: “Khó coi thì thế nào, nghe người ta nói vết sẹo kiếp này là nơi kiếp trước đã bị thương để lại ình, như vậy linh hồn của mình mới có thể theo đuổi đến kiếp này. . . . . . Nếu như tôi muốn có linh hồn, thì nhất định phải có một hai vết sẹo như vậy đến nhắc nhở tôi còn sống. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên yên lặng nghe xong, hai mắt lóe sáng, sâu kín nói: “Nếu sự thật như vậy, vết sẹo này là vết sẹo kiếp trước theo đến, vậy kiếp này của chúng ta quyền quyết định bi thương của mình, quyết định vết sẹo của mình hay không?”

Đường Khả Hinh không hiểu, liền ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thần bí nở nụ cười, nói: “Sẳn sàng. . . . . . chấp nhận thay đổi mình một chút không? Tối nay, làm cho vết sẹo có thêm một chút màu sắc xinh đẹp . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm, lại nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cứng rắn kéo cả người đi ra ngoài. . . . . .

“Chúng ta phải đi nơi nào?” Đường Khả Hinh không hiểu hỏi.

Anh không có trả lời nữa, chỉ dắt cô đi ra ngoài.

Khả Hinh vừa đi, vừa ngẩng đầu lên nhìn nửa khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, hai mắt chiếu sáng lấp lánh như ánh sao, mặc dù cô mờ mịt, nhưng vẫn di chuyển bước đôi đau đớn bước đi theo anh.

Có một bóng dáng màu xanh nhạt, xuất hiện tại đầu kia hành lang, ôm vai nhàn nhạt nhìn hai bóng dáng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận