Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Khắp nơi một mảnh trắng xóa, là mưa, là sương, cũng đã không phân rõ.

Chỉ là, tất cả đều ướt đẫm.

Trời đã sáng, nhưng vẫn còn màu đen thê lương và mệt mỏi.

Dãy núi trùng điệp, cỏ cây ở trong sương mù rất không chân thật, ngẫu nhiên một con chim nhỏ dũng cảm từ đầu cành cây sợ hãi kêu lên, ngay sau đó vỗ cánh bay đi cũng không làm khuấy động những đóa hoa nhỏ màu vàng, màu đỏ trên đường núi mờ sương.

Lá nhỏ nhỏ giống như quét qua ánh sáng, nước mưa giống như nước mắt tí tách rơi xuống.

Bậc thang đi lên trên đỉnh núi, sáng sớm hôm nay cũng ướt đẫm như thế.

Chân núi truyền đến âm thanh gậy gỗ gõ trên mặt đất.

Một bóng dáng màu hồng ở dưới chân núi dần dần di động bước chân đi lên trên.

Âm thanh gậy gỗ gõ xuống đất càng ngày càng gần.

Rốt cuộc nhìn thấy cô.

Cô khoác áo mưa màu hồng, mặc quần áo thể thao màu trắng, tay cầm gậy gỗ, chống xuống, trong lúc nước mưa rơi vào trên người của mình thì thẳng người đi lên trên, vừa đi vừa thở dốc nặng nề, bàn tay nhỏ bé tái nhợt, nắm gậy gỗ, để mặc cho nước mưa nhỏ xuống dưới, lạnh, rất lạnh, thân thể của cô đang run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước, từng bước từng bước, đi rất cô đơn, rất gian nan.

Hai tròng mắt của cô hoàn toàn bình tĩnh và lạnh lùng, trên mặt hơi ươn ướt, thậm chí sương mù xẹt qua trên trán và khuôn mặt trắng nõn, tay cầm gậy gỗ chống mặt đất, trên mặt bởi vì mệt mỏi và không còn chút sức lực nào mà khổ sở cau mày, thở ra luồng khí trắng, ngay sau đó biến mất ở trong không khí lạnh băng, lại đạp bậc thang đá, đi qua đám hoa nhỏ lạnh lẽo ướt át, bọn chúng tuyệt đối không xinh đẹp như hoa hồng đêm qua, nhưng có sức sống mạnh mẽ.

Đúng vậy, có người nào hiểu, một cô gái, từ nhỏ cha vào nhà giam, mẹ tái giá, bị anh trai xem như ôn dịch vứt bỏ, cô có thể ở trong cuộc đời thê lương, má trái không trọn vẹn, mở lòng tiếp nhận một phần tình yêu, điều này cần có bao nhiêu dũng khí? Cuộc sống của cô, thật ra lúc đi về phía trước vẫn bị vô hạn xé rách, cha bị tội phóng hỏa, vận mệnh của mẹ bi thảm, má trái không trọn vẹn, còn có vô số vô số con người ghê tởm xé rách hoàn toàn cuộc sống của cô, cô rất vất vả, rất kiên cường, mới có thể khâu lại từng mảnh từng mảnh cuộc sống không hoàn chỉnh của mình, trong quá trình này, từ lúc còn nhỏ cô đều hiểu hơn so với bất cứ ai, nếu như muốn lấy được một vật, cô sẽ cố gắng hơn người bình thường gấp trăm lần, ngàn lần, bao gồm tình yêu. . . . . .

Một chút chua xót dâng lên trái tim.

Cô nhanh chóng xoay tay mỏi nhừ, cầm gậy gỗ tiếp tục chống bậc thang đá, từng bước từng bước đi lên núi.

Lúc này, lời của cha, lời của mẹ, tất cả đều biến mất trong thế giới của cô, bởi vì tình yêu, chỉ có thể tự mình chịu đựng, con đường này chỉ có thể tự mình đi, tự mình lĩnh ngộ.

Hai tròng mắt của cô dần dần lộ kiên cường, cám ơn tất cả khổ sở đã qua, trong lúc cô bi thương như thế, quá khứ đã tạo nên kiên cường, giống như bức tường kiên cố lấp kín bảo vệ mình thật chặt, mắt thấy sắp đến đỉnh núi, nhưng khắp nơi xung quanh càng lúc càng ướt đẫm, đình nghỉ mát trên đỉnh núi chìm vào trong một mảnh trắng xóa, hai tròng mắt của cô hiện lên ánh lệ, nhưng tay vẫn cầm gậy gỗ, mệt mỏi cắn chặt răng, khổ sở đi về phía trước, mặc dù đầu óc ảm đạm, tay cầm gậy gỗ đau nhức không còn hơi sức, hai chân giống như không phải là của mình, nhưng vẫn hít sâu một hơi, đạp lên bậc thang cuối cùng, đứng ở chỗ cao nhất đỉnh núi, nghiêng nhìn dãy núi bên kia, cô đột nhiên kích động mỉm cười, mệt mỏi chậm rãi đi đến đình nghỉ mát ở kia đầu, đứng ở ven đỉnh, tiếp tục nhìn phong cảnh dưới chân núi.


“Cha. . . . . .” Cô thở hổn hển, lau đi nước mưa lạnh băng trên trán chảy xuống, hai mắt nổi lên hơi nước, nhìn dãy núi phía trước, mỉm cười nghẹn ngào nói: “Con đi tới đỉnh núi, thời tiết rất lạnh, thống khổ có thể đóng băng ở chỗ này hay không? Hãy để thời gian đi theo con được không?”

Cả rừng núi, giống như là cả vũ trụ, không có đáp lại cô.

Đường Khả Hinh lại thở ra luồng khí trắng, đột nhiên mỉm cười nói: “Con hiểu rồi.”

Đúng vậy, có lẽ cô hiểu hơn so với ai khác, cái loại cảm giác bị vứt bỏ, cô hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, trong đáy lòng của cô, có lẽ nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi sẽ không đến, nhưng cô lại muốn bảo vệ một chút hi vọng so với ai khác, mặc dù chỉ có một chút hi vọng.

Nước mắt lăn xuống.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, lau đi nước mắt nóng hổi trên mặt, đột nhiên cảm thấy bi thương tập kích tới, cô thở mạnh một hơi, hướng về phía thế giới nghìn vạn dặm không một bóng người, thân thể hơi khổ sở run run, cũng không nhịn được, ngẩng đầu đón mưa phùn lạnh lẽo, khóc rống lên, nước mắt từng viên lăn xuống, tiếng kêu khóc càng lúc càng khàn khàn, không nói ra được lời gì, cũng chỉ hướng về phía thế giới lạnh lẽo vô tình, sắc mặt tái nhợt kêu khóc, tình yêu thật vất vả, tình yêu thật cô đơn, bởi vì tình yêu là chuyện hai người, nhưng tình yêu của cô, lại chen vào người thứ ba, cho nên cô phải là người thứ ba chịu khổ sở.

Một thân thể mảnh mai làm thế nào chịu đựng nổi khổ của hai người?

Bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng, tiếp tục ở trong thế giới trắng mịt mờ, bi thương thống khóc, bởi vì cô biết có một số chuyện, phải cáo biệt, hôm nay đi tới, tự tay mai táng một chút tình yêu chấp nhất cuối cùng, nước mắt giống như ánh sáng những con đôm đốm trong suốt thuần khiết, bay nhẹ trên không trung, để cho nó theo gió tan đi theo thời gian, cô khóc thút thít nhìn ánh sáng này, không ngừng khổ sở, sinh mệnh đứng vững hướng về cô gái nhỏ thuần khiết, vẫy tay chào tạm biệt.

Tình yêu à, nghe qua một câu nói chưa? Không làm được người yêu của anh, vì anh khóc xé lòng một lần, bởi vì khi cô khóc hết lần này, có thể sẽ không bao giờ yêu anh như trước nữa.

Bệnh viện, phòng nghỉ ngơi VIP.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu trắng, đứng ở trước kính toàn thân, lạnh lùng sửa sang lại áo sơ mi đen, liếc mắt nhìn Đông Anh, im lặng giơ tay lên.

Đông Anh lập tức cầm một hộp nhung màu đen, mở nhẹ ra, đi tới trước mặt của anh.

Anh tự mình nhận lấy corsages màu xanh dương, cài trước cổ áo, mới trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua cô nói gì rồi hả ?”

“À?” Đông Anh có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi tự mình chỉnh sửa tây trang một chút, mới nhìn hốc mắt Đông Anh ửng đỏ ở trong kính toàn thân, hỏi nữa: “Tối hôm qua sau khi cô đi ra phòng bệnh nói gì với Hạo Nhiên?”

“. . . . . . . . . . . .” Đông Anh cúi đầu, nắm cái hộp không, không dám lên tiếng.


Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.

Đông Anh suy nghĩ một chút, mới dịu dàng nói: “Tôi nói Tổng Giám đốc Trang đi xem Khả Hinh một chút. . . . . . tối hôm qua cô ấy có thể ở rạp chiếu phim chờ anh. . . . . . Chờ một buổi tối thì làm thế nào?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đông Anh có chút cảm thán nói: “Chẳng may. . . . . . Cô ấy cũng giống như tôi, ôm một bó hoa hồng chờ anh thì sao ?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, cúi xuống nhìn nước hoa bày đầy trước bàn, đang chọn lựa nước hoa thích hợp cho mình hôm nay, mới nói: “Cô ấy sẽ không ngốc như vậy.”

Đông Anh không dám lên tiếng.

Ngón tay Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua lọ nước hoa trước bàn, im lặng trong chốc lát, mới hỏi: “Tối hôm qua Hạo Nhiên có đi không?”

“Đi. Rất lo lắng chạy đi.” Đông Anh nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.

Đông Anh lại dịu dàng nói: “Tối hôm qua tôi biết một chút tình huống, bên Tổng Giám đốc Trang không có tin tới đây, nhưng buổi sáng hôm nay, lúc tôi tới bệnh viện, mới nhìn thấy bác sĩ chữa bệnh cho Khả Hinh lần trước nói tối hôm qua Khả Hinh mắc mưa, sốt gần 42 độ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Đông Anh hơi cười khổ nói: “Cô ấy còn ngốc hơn tôi, nếu như trời mưa, tôi sẽ không đứng nơi đó.”

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nghe cô nói nói nhảm, chỉ hỏi: “Người đâu? Khỏe chưa?”

Hôm nay tâm trạng của Đông Anh giống như có chút kích động, có lẽ bởi vì ngày hôm qua cô gái kia thật sự làm xúc động tâm linh của mình, trong đáy lòng có một cơn tức giận từ từ dâng lên, mặc dù cố gắng đè nén xuống, nhưng giọng nói vẫn có chút cứng rắn: “Không thấy.”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô một cái, giọng nói hơi nặng nề hỏi: “Cái gì gọi là không thấy?”

“Tôi không rõ lắm. . . . . . Cũng chỉ nghe y tá nói, tối hôm qua bọn họ ở bên Khả Hinh mãi cho đến 3 giờ sáng, sau khi xác định cô ấy hạ sốt mới nghỉ ngơi, không ngờ khi bọn họ tỉnh lại, Khả Hinh đã không thấy, hiện tại người của Tổng Giám đốc Trang đang lo lắng đi tìm cô ấy.” Đông Anh có chút đau lòng nói.


“Người đang ở đâu ?” Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng hỏi.

“Phòng ngủ Tổng Giám đốc Trang.” Đông Anh nói.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nhấn di động vừa căn dặn Đông Anh: “Lập tức. . . . . .”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người đồng thời quay đầu.

Y tá mỉm cười đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc, Thị Trưởng phu nhân đã tỉnh rồi, muốn gặp ngài. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, anh hai mắt xẹt qua một chút do dự, nắm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, mới để nhẹ xuống, gật đầu một cái, im lặng đi ra khỏi VIP, vừa cất bước, vừa có chút lo lắng, không đến bao lâu, mới đi đến trước phòng bệnh Như Mạt, anh đẩy nhẹ cửa ra, thấy Như Mạt đã tỉnh lại, nhìn mình khẽ mỉm cười, anh nhìn Như Mạt hôm nay sắc mặt tốt hơn một chút, thậm chí bên quai hàm lộ ra hồng hào, bật cười, rất mộng mơ rất xinh đẹp, anh khẽ mỉm cười, đi tới bên giường, vươn tay chạm nhẹ đôi môi cô, dịu dàng hỏi: “Tốt một chút rồi?”

“Ừm. . . . . .” Như Mạt nhẹ nhàng gật đầu một cái, mới ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi có chút xấu hổ cười nói: “Tối hôm qua. . . . . . Em mơ thấy hai chúng ta kết hôn. Em thấy em mặc áo cưới rất đẹp, đi lên thảm đỏ, anh đứng ở đó chờ em . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhìn cô khẽ mỉm cười.

Như Mạt nhìn vẻ mặt anh, liền có chút dỗi hờn vươn tay nắm nhẹ ngón tay của anh, dịu dàng hỏi: “Thế nào? Anh không thích?”

“Không phải. . . . . . Rất thích. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ôm nhẹ vòng eo của cô, ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ tóc cô, hai mắt khẽ xoay tròn, mới có chút lo lắng mất thần.

Mưa phùn tiếp tục trút xuống mặt đất ướt đẫm.

Thời gian 9 giờ 20 phút!

Trang Hạo Nhiên hết sức gấp gáp bảo mọi người đi tìm Đường Khả Hinh, bọn người Lâm Sở Nhai nghe nói không nhìn thấy Khả Hinh, cũng vô cùng lo lắng đi tìm khắp nơi, bởi vì Nhã Tuệ vẫn trực, tất cả mọi người không dám nói cho cô biết, chỉ sợ cô lại bị kích động lo lắng, nhưng rốt cuộc Đường Khả Hinh đi đâu?

Tô Lạc Hoành đứng ở trước đại sảnh Hoàn Cầu, không nhịn được suy đoán: “9 giờ 30 phút, cô ấy có thể đi làm rồi hay không ?”

Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận quay đầu nhìn về phía anh nói: “Lần trước anh và một cô gái Nhật Bản đang rất tốt, không tới mười ngày liền thất tình, xin lão đại nghỉ nửa tháng! Hiện tại cô ấy bị tình huống này, còn có thể nghĩ tới đi làm sao?”

“Ôi chao, mọi người đừng tranh cãi nữa! ! Tìm người đi!” Tiêu Đồng tức giận nhìn về phía bọn họ, dậm chân ném cho bọn họ cây dù, để cho bọn họ tìm ở công ty một chút! !

“Lão đại đâu?”

“Đã đi tìm người từ sớm rồi!” Tiêu Đồng mở cây dù, bước nhanh đi vào trong mưa, đi tới một đầu khác phía sau vườn hoa.


9 giờ 25 phút.

Trang Hạo Nhiên che dù đi dọc theo tòa nhà nhân viên, đứng trên con đường nhỏ cả đêm đã nhuộm đỏ lá Phong, nghe nước mưa rơi tí tách, kêu to: “Đường Khả Hinh! ! ! Cô đi ra cho tôi, còn có năm phút nữa, cô sắp đi trễ! Ra ngoài! !”

Con đường nhỏ ướt nhem, không có một bóng người.

Trang Hạo Nhiên che dù thở hổn hển, đứng ở trên con đường nhỏ, nhìn rừng phong đỏ rực phía trước, bất đắc dĩ nói: “Lá phong cũng đỏ, cô nhóc, làm sao cô không có đầu óc hả?”

“Lá phong đỏ có quan hệ gì tới đầu óc của tôi ?”

Một giọng nói ngọt ngào ôn nhu truyền đến.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy kinh ngạc che dù, xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã thay lại đồng phục màu đen, vạt áo trước cài bảng hiệu Hoàn Cầu, chống cây dù trong suốt, đứng ở dưới cây Phong đỏ rực, nhìn mình, vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười, dịu dàng động lòng người, anh đột nhiên sững sờ, chớp mắt một cái, vẫn chưa lấy lại tinh thần nhìn cô, cho rằng mình đang nằm mơ.

Đường Khả Hinh che dù, đứng ở trong mưa phùn, nhìn Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang màu đen, có thể bởi vì đi ra quá mau, ba cúc áo sơ mi trắng còn chưa cài, cô cố ý trợn mắt nhìn anh, tay chống cây dù, dịu dàng cất bước đi tới trước mặt của anh, nhìn vẻ mặt anh vẫn kinh ngạc mất hồn, cô đột nhiên mỉm cười, để cây dù xuống trong mưa, bước nhẹ đi vào dưới dù của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được lui về phía sau một bước.

Đôi bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, để cho anh dựa vào mình, mới tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Không được nhúc nhích!”

Trang Hạo Nhiên vẫn mất hồn cúi đầu nhìn cô, trong tròng mắt lộ ra một chút khó hiểu. . . . . .

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa bàn tay nhỏ bé, giống như cô vợ nhỏ nhẹ nhàng quét cổ áo sơ mi của anh, cài nhẹ cúc áo sơ mi trước ngực anh.

Động tác nho nhỏ mà dịu dàng, rất chậm rãi, rất ngọt.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cài cúc áo xong, tay đặt nhẹ ở trước lồng ngực của anh, cũng ngẩng đầu lên ánh mắt nóng bỏng mà quan tâm của anh, có chút tinh nghịch cười nói: “Tôi sẽ không vì chuyện của mình mà chạy trốn lần thứ ba. Nếu sự thật như vậy, tôi đem đồ cưới của tôi cho anh làm gì?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, suy nghĩ một chút, rốt cuộc trên khuôn mặt hiện lên tươi cười, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ngọt ngào mỉm cười.

Hai người cùng rất ăn ý bật cười.

Mưa phùn tiếp tục trút xuống, nhưng trở nên có chút vui vẻ, có thể bởi vì trong một đêm, nhuộm đỏ cánh rừng Phong, giống như ngọn lửa thiêu đốt cuộcc sống và đam mê của con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận