Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Cuộc họp kết thúc!

Phương án Trang Hạo Nhiên đưa ra đạt 73% số phiếu toàn thắng, mà ở hiện trường, DK được Hội Đồng Quản Trị của Hoàn Cầu ủy nhiệm làm Kỹ sư Trưởng dự án khách sạn dưới nước, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà Tưởng Thiên Lỗi ở trong tiếng vỗ tay, lạnh lùng đi ra phòng họp!

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi đang trầm lặng, bị Tiêu Đồng đẩy nhẹ, cô sửng sốt quay đầu. . . . . .

Tiêu Đồng nhanh chóng thu dọn tài liệu đứng dậy, nói: “Đi thôi, còn đứng lỳ ở đây làm gì?”

“A ồ!” Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ đứng lên, ánh mắt lưu luyến liếc nhìn phòng họp lớn, các vị lãnh đạo cấp cao sau khi bỏ phiếu đều đang bàn luận kết quả dự án khách sạn dưới nước lần này, cô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, lập tức thu dọn tài liệu và laptop ở trước mặt mình, cùng bọn Tiêu Đồng đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài, vừa nghe Tô Lạc Hoành vui vẻ nắm quả đấm, nói nhỏ: “Bingo! Thái Hiền làm tốt lắm!”

Thái Hiền có chút hả hê cười, đưa ra dấu tay yeah!

Tất cả mọi người cùng nhau lặng lẽ cười.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa đi theo mọi người đi về phía trước, vừa nhìn Tiêu Đồng hỏi khẽ: ” Trận này. . . . . . Trận này đánh thắng, có liên quan đến Thái Hiền sao?”

Tiêu Đồng vừa xách theo tài liệu đi về phía trước, vừa cười nói: “Nguồn tài chính bên Hàn Quốc là anh ấy điều tra được, chuyện mua đất cũng là anh ấy bí mật điều tra được, sau đó thiết kế cho Tưởng Văn Phong ở lại Nhật Bản, cũng là anh ấy làm!”

“A! ?” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn về phía dáng vẻ nho nhã của Thái Hiền, vẫn còn nói trong khoảng thời gian này tạo sao không nhìn thấy anh, không ngờ anh bận rộn đi như vậy, nhưng cô còn nghi ngờ một chuyện khác, nói: “Tôi . . . . . mỗi ngày tôi nhìn thấy Tổng Giám đốc bận chuyện European, tại sao không có phát hiện, anh ấy còn có thời gian làm những chuyện này ?”

Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: “Đúng vậy! Cô còn lo ngày ngày anh ấy quan tâm chuyện của cô, làm sao có thời gian ? Cô nói đúng không?”

Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng, nhớ tới vẻ mặt tức giận của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, khác với lúc anh tức giận mình, một loại cảm giác nói không ra lời, cô có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng nói: “Lúc nảy Tổng Giám đốc anh ấy. . . . . . Thật là đáng sợ, nói vừa xong, cũng không quan tâm người khác, cứ như vậy bỏ đi !”

Tiêu Đồng cười cười, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên, sau đó cũng nhíu nhíu mày nói: “Thật ra những loại trường hợp này lão đại rất ít không chừa mặt mũi cho Tổng Giám đốc Tưởng.”

Đường Khả Hinh nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng cũng mỉm cười nhìn về phía cô, nói: “Là thật, hai người bọn họ đấu với nhau rất nhiều năm, luôn vụng trộm đấu chết sống, nhưng ở trước mặt người khác, cũng không để cho người khác cảm giác bọn họ không hòa thuận. Hôm nay Tổng Giám đốc của chúng ta giống như rất tức giận, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Tổng Giám đốc Tưởng, thề phải nắm được kế hoạch, làm rất kín kẽ, thậm chí không để lại cho Tổng Giám đốc Tưởng có cơ hội phản kích, điều này thật sự là có khác với cách làm nhiều năm qua.”

Đường Khả Hinh nghe như vậy, hai mắt lóe lên.

Trang Hạo Nhiên cùng đoàn người, tiếp tục vừa nói vừa cười đi về phía trước.

Trần Tuấn Nam dẫn mọi người đứng ở một bên, nhìn bọn Lâm Sở Nhai vừa nói vừa cười đi về phía trước, anh tức giận nói: “Nhìn bọn họ đắc chí, tôi rất tức giận!”

Thẫm Quân Dụ cũng nhìn về phía bọn họ, nói: “Có phải cậu chủ Tưởng bị nhốt ở Nhật Bản hay không?”

“Ừm! Mới nhận được điện thoại!” Trần Tuấn Nam tức giận nói!

Thẫm Quân Dụ gật đầu một cái, cười lạnh, nói: “Làm thật tốt, kín kẽ.”

“Chờ cậu chủ Tưởng trở lại, chúng ta nhất định phải phản công một phen!” Trần Tuấn Nam tức giận nói xong, liền xoay người đi khỏi!

Đám người Lâm Sở Nhai thật vui vẻ trở lại Hoàn Á, đi tới tầng lầu Tổng Giám đốc, cũng đã thấy thư kí văn phòng mỉm cười nói với Tiêu Đồng nói: “Hiện tại Tổng Giám đốc đang nói chuyện phiếm cùng thầy DK trong phòng làm việc, nói bảo Khả Hinh pha ly cà phê đưa vào, bởi vì Khả Hinh pha cà phê uống ngon nhất.”

Tiêu Đồng nghe vậy, liền cười xoay người nhìn về phía Khả Hinh nói: “Khả Hinh! Vất vả cho cô rồi!”

“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đáp nhẹ, lại giống như có một chút tâm sự, im lặng đi vào phòng nghỉ ngơi, rót hai tách cà phê, đặt ở trong khay, sau đó quay lại trước Phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Đường Khả Hinh một tay đẩy nhẹ hai cánh cửa phòng làm việc, ngay sau đó nghe được tiếng cười của Trang Hạo Nhiên và DK, cô không dám ngẩng đầu, thật cẩn thận đi vào, cầm cà phê đi tới bên cạnh ghế sa lon của bọn họ, khom người xuống cẩn thận đặt tách cà phê trước ở trước mặt của DK, sau đó nghe DK nói một đống tiếng anh, mình không hiểu, lại cầm một cái tách cà phê khác, đặt nhẹ ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông từ trong người anh xuyên qua một chút ấm áp, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đã cởi tây trang, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, dáng vẻ tao nhã và nghiêm nghị, mỉm cười nhìn mình, hai mắt có chút nóng bỏng, cô lập tức cúi đầu, chỉ im lặng đứng lên, trước mặt người ta nói: “Hai vị từ từ dùng.”

Trang Hạo Nhiên sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lại lẫn tránh ánh mắt anh, im lặng đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi ra cửa phòng làm việc, đang suy ngẫm, sau đó nghe được DK dùng tiếng anh cười nói: “Lần này tài liệu phá giải thủy tinh phản quang và ô-xít-các-bon, tối hôm qua tôi mới nhận được thông báo từ phòng nghiên cứu, thật ra đối với thiết kế khách sạn dưới nước lần này, bọn họ quá chuyên nghiệp, muốn phá giải hết sức khó khăn, cuộc họp hôm nay chúng ta hết sức mạo hiểm, tôi có chút không hiểu, thật ra bọn họ có thể phản bác lại đối với kế hoạch và phương án của tôi đưa ra, nhưng tại sao bọn họ tự động buông tha phản biện với tôi?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười không lên tiếng, im lặng một lúc, mới nhìn DK, biết ơn và xin lỗi, nói một câu hai nghĩa: “DK, cảm ơn ông tham gia cuộc họp hôm nay, hết sức xin lỗi, để ông ra mặt giải thích mọi chuyện.”

DK cũng rất sảng khoái cười nói: “Cậu đã từng uống rượu đỏ với tôi, dùng một câu nói phục tôi… xem như tôi trả cho cậu cái nhân tình vậy.”

Trang Hạo Nhiên có chút không hiểu, mỉm cười nhìn về phía ông.

DK nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: “Cậu nói tôi uống rượu, vô cảm . . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười lớn.

“Hi vọng trong những ngày sau này, ông có thể dẫn dắt đội ngũ Kỹ Sư của Hoàn Cầu chúng tôi tốt hơn, sáng lập nhiều kiến trúc truyền kỳ hơn, tất cả đều nhờ ông.” Trang Hạo Nhiên nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng lên, vươn tay về phía DK, cười nói.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, sáng lập Truyền Kỳ vì cậu để cám ơn cậu đã từng cứu con gái của tôi”. DK mỉm cười vươn tay.

Hai người cười bắt tay nhau.

Trang Hạo Nhiên tự mình tiễn DK đi ra phòng làm việc, bảo bọn người Lâm Sở Nhai đưa DK chính thức vào ở khu biệt thự cao cấp VIP của Khách sạn Á Châu, anh đứng ở bên cửa, nhìn DK đi xa, mới ở xoay người, căn dặn Tiêu Đồng: “Gọi Khả Hinh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”

“Vâng!” Tiêu Đồng mỉm cười gật đầu, liền xoay người đi về phía phòng thư kí.

Trang Hạo Nhiên tựa vào cạnh cửa, suy nghĩ một chút nét mặt của Khả Hinh, liền im lặng đi vào, đóng cửa lại.

Phòng thư kí.

Tiêu Đồng kêu Khả Hinh đang bận rộn, cười nói: “Khả Hinh? Tổng Giám đốc gọi cô.”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng sửng sốt nói: “Gọi. . . . . . Gọi tôi?”

“Ừm! Mau đi đi!” Tiêu Đồng rốt cuộc mệt mỏi ngồi tại chỗ, bẻ bẻ cổ nói: “Mệt chết tôi, nếu có hai cuộc họp như vậy nữa, tôi bị giày vò không chết không thể!”

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi. . . . . .” Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới đẩy nhẹ cửa ra, thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu xem tài liệu, vẻ mặt thành thật, cô không lên tiếng, đóng nhẹ cửa lại, mới đi đến trước bàn làm việc, nhìn anh có chút dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . anh tìm tôi?”

“Ừ” Trang Hạo Nhiên còn đang xem tài liệu.

Khả Hinh biết, đây là thói quen của anh, trước khi anh chưa hết bận rộn, sẽ không làm chuyện khác, liền yên lặng chờ tại một bên.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xem xong tài liệu, sau đó cầm bút máy kí tên của mình ở trên tài liệu, khép lại thả vào một bên, rốt cuộc cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, vội vàng cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ ôm vai, im lặng, nét mặt mang theo một chút suy đoán nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không lên tiếng, đứng im!

Không khí này thật kì quái, giống như không khí len vào một chút tình cảm khác thường.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Đường Khả Hinh mất hết nhẫn nại, có chút không chịu nổi, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, lộ ra nụ cười nhìn không thấu, cô giật mình, vội vàng cúi đầu, có chút hoảng sợ.

Trang Hạo Nhiên khẽ cau mày, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được lui về phía sau một bước.

Trang Hạo Nhiên cười hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không có. . . . . . Không có gì . . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh đột nhiên hơi sợ.

Trang Hạo Nhiên lại có chút hiểu cô, cười nói: “Quen nhìn thấy bộ dáng tôi chơi đùa, nghiêm nghị đại nghĩa, nhìn tôi mạnh mẽ trong buổi họp, sợ?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đôi mắt to mơ mộng của cô, sâu kín nói: “Cảm giác tôi là một con sói đội lốt cừu, rất âm hiểm, rất cứng rắn, rất đáng sợ, đúng không?”

Đường Khả Hinh giật mình, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bộ dáng cô, trầm ngâm một chút, ngón cái chạm vào làn da mềm mại của cô tỏa ra một chút ấm áp và dịu dàng, hai mắt chớp nhẹ, giống như có chút hiểu rõ gật đầu, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Đi ra ngoài đi, hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi.”

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn anh, không dám động.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn về phía cô, cười nói: “Đi ra ngoài đi. Không cần nghỉ ngơi à? Tôi sẽ chờ một lúc có chuyện muốn cô làm, thừa dịp không có việc gì, nghỉ ngơi thật khỏe một chút.”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi, hai mắt nhấp nháy , không biết nên làm gì. . . . . .

“Đi thôi! Tôi còn có việc bận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, xoay người của cô, đẩy nhẹ cô đi tới trước cửa phòng làm việc, lướt qua đầu của cô, có chút ôn nhu nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô, mới tự mình mở cửa, đẩy nhẹ cô đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, mới vừa muốn nói chuyện với anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã cúi đầu mỉm cười, im lặng đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui