Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tô Thụy Kỳ một mình tao nhã ngồi trên ghế sa lon màu trắng ở bên trong tiệm, giống như rỗi rãnh uống cà phê, vừa uống vừa nghiêng đầu nhìn thấy nơi cửa tiệm, chậm rãi kéo qua một cái bóng nhàn nhạt, hai mắt anh xẹt qua nụ cười, đặt chén cà phê xuống, tay nhẹ chống thành ghế sa lon, xoay người nhìn Đường Khả Hinh có chút căng thẳng đã đứng bên cửa tiệm, đôi tay sợ hãi kéo đồng phục bệnh nhân của mình, kéo muốn nhào nát.

Anh hết sức tự nhiên nhìn gò má xinh đẹp của cô gái này, chậm rãi cười nói: "Đi vào đây. . . . . ."

Đường Khả Hinh lo lắng liếc nhìn vào trong, lập tức liếc Tô Thụy Kỳ hết sức đẹp trai tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt mỉm cười nhìn mình, cô giật mình, có chút hoảng sợ tựa vào cạnh cửa, run rẩy nhưng không dám đi vào.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ hiện lên dịu dàng vui vẻ, lạnh nhạt nói: "Vào đi, tôi mời cô uống cà phê?"

Đường Khả Hinh trợn to cặp mắt, liếc nhìn một chén sứ màu trắng trước bàn thủy tinh, do dự một lát, lại liếc mắt nhìn người đi hai bên đường trước cửa tiệm đang tò mò nhìn cô, cô có chút sợ hãi chân trần bước vào mặt sàn đá bóng loáng, nhất thời lòng bàn chân có cảm giác ấm áp mới phát hiện, gian phòng này đã mở máy sưởi, thật sự rất ấm áp, lòng của cô không khỏi buông lỏng.

Tô Thụy Kỳ đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, vóc người cao gần 1m9, đè lên bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt.

Đường Khả Hinh lập tức dán lưng trước cửa kính, có chút căng thẳng cúi thấp đầu.


Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy, đột nhiên cười một tiếng.

Đường Khả Hinh nghe cười không khỏi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, xúc ánh mắt dịu dàng hơi sắc bén của anh, lập tức cúi thấp hơn, có chút không biết làm sao.

Tô Thụy Kỳ không nói nhảm, chỉ xoay người nói: "Đi theo tôi . . . . ."

Đường Khả Hinh chớp mắt nhưng vẫn cảm thấy trước mặt người đàn ông có một loại ma lực làm cho người tin phục một cách khó hiểu, để cho mình không tự chủ theo phía sau anh, đi qua đại sảnh xa hoa, nhìn tất cả xung quanh, đột nhiên có chút tò mò thân phận của người đàn ông này, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đột nhiên ngửi được mùi nước hoa đàn ông rất dễ chịu từ áo sơ mi trên người anh.

Tô Thụy Kỳ dẫn cô đi tới khu gội đầu, lại nghe được trên lầu có tiếng động vang lên, Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một cô gái nhỏ, mặc đồng phục màu trắng của tiệm, vừa ngáp vừa đi xuống, nhìn thấy ông chủ và một người xa lạ kì quái, cô giật mình, gọi: "Ông chủ?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ, cặp mắt nhanh chóng chớp chớp, có chút kích động muốn xoay người đi ra ngoài.


"Nhân viên trong Tiệm của tôi " Tô Thụy Kỳ chỉ nhàn nhạt giải thích, liền nhìn nhân viên, mỉm cười nói: "Đi làm sớm vậy?"

"Anh cũng tới sớm như vậy?" Cô gái cũng có chút kinh ngạc nhìn ông chủ, chưa tới tám giờ a.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, chỉ hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nói: "Cô đến vừa đúng lúc, gội đầu cho người khách này. . . . . . Nói nhà tạo mẫu tóc xuống đây sửa sang cho cô ấy một chút."

"Ồ!" Nhân viên có chút ngạc nhiên đi xuống lầu, vừa đi xuống, vừa nhìn Đường Khả Hinh, cảm thấy cô có chút cổ quái.

Đường Khả Hinh hoảng sợ, thân thể lập tức thối lui đến một góc, theo bản năng từ chối người xa lạ.

Tô Thụy Kỳ xoay người, bình tĩnh nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô đi chuẩn bị một ly sữa nóng và một ít điểm tâm."

Nhân viên nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới ồ một tiếng, không dám lên tiếng, lập tức đi ra ngoài tiệm.

Tô Thụy Kỳ tự mình đến trước mặt Đường Khả Hinh, nắm cánh tay nhỏ gầy của cô, kéo cô đi lên bậc thang, đi tới ghế dựa màu đen ở khu gội đầu, nói: "Nằm xuống. . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận