Nước mưa vẫn trút xuống xung quanh.
Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt say mê nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, nhất là lúc anh xem tài liệu rất chăm chú, hai mắt lộ ra ánh sáng rất sắc bén, trong lòng của cô như có mật ngọt chậm rãi tan ra . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, com lê màu đen, cả người lộ ra hơi thở tôn quý, nhẹ lật xem tài liệu chậm rãi hỏi: "Nhìn cái gì?"
Như Mạt không lên tiếng, chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng say lòng người nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi chuyển ánh mắt, nhìn cô một cái, không lên tiếng tiếp tục xem tài liệu, vừa nhìn vừa hỏi: "Lần này tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tình hình như thế nào?"
Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mỉm cười nói: "Tình huống hoàn hảo. Hoàng tử Uy Liêm và vương phi đối với chuyến đi Trung Quốc lần này vô cùng hài lòng, chỉ là. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục lật xem tình hình chuỗi khách sạn bên Tây Âu. . . . . ."Nói. . . . . ."
Đông Anh có chút mất mát nói: "Laurence từ nước Pháp gửi điện thư về, hỏi thăm chuyến đi đến Trung Quốc lần này của hoàng tử và Vương phi thì đã hỏi tới Đường Khả Hinh. . . . . . Dường như ông ấy vẫn không buông tha, hi vọng khách sạn chúng ta có thể hợp tác với cô gái kia. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại lật văn kiện trong tay.
Như Mạt chú ý đến ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút thay đổi liền tò mò hỏi: "Đường Khả Hinh. . . . . . Chính là người . . . . . làm cho anh bị chê cười ở quán bar?"
Tưởng Thiên Lỗi có chút trách cứ nhìn về phía Như Mạt.
Sắc mặt của Như Mạt đỏ lên, có chút xin lỗi nói: "Xin lỗi, lần đó em không tới để anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, nói: "Sau cuộc tuyển chọn, có tin tức của cô ấy không?"
Đông Anh bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Không có. . . . . . Nhã Tuệ là bạn thân của Đường Khả Hinh vẫn xin nghỉ gần nửa tháng nay, nghe nói đi chăm sóc Khả Hinh bị thương, nếu Tổng Giám đốc muốn biết tin tức của cô ấy. . . . . ."
"Không cần!" Tưởng Thiên Lỗi từ trong com lê đen của mình, gở xuống bút máy ký trên tài liệu!
Đông Anh sửng sốt nhìn anh một cái liền xoay người nhìn về phía trước, lại thấy trong cơn mưa mờ mịt, có một bóng dáng màu trắng, té ngã ở trước một pho tượng quảng trường, cô ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhấc mí mắt, nhìn cô một cái.
Vì mưa rơi quá lớn, xe chạy chậm về phía trước, Đông Anh nhìn bóng dáng nhàn nhạt kia, nói: "Có người té ngã ở trong mưa, dường như ngất đi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này hơi xoay người nhìn về phía bóng dáng ngã xuống bên cạnh pho tượng trong cơn mưa rơi trắng xóa. . . . . .
"Trời ạ!" Như Mạt lo lắng tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bóng dáng cô đơn kia nói: "Thật đáng thương! Dường như là cô gái, Thiên Lỗi! Phái người đi xem cô ấy một chút! !"
Tưởng Thiên Lỗi mím chặt đôi môi, nhìn cô một cái, vừa muốn lên tiếng, cũng đã nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu khóc thật to: "Khả Hinh . . . . . ."
Đông Anh giật mình nhìn phía ngoài cửa sổ!
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trên bóng dáng té xỉu trên đất trong mưa!