Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên lập tức lại gần Đường Khả Hinh, nhìn chằm chằm ánh mắt mơ mộng của cô, nói: "Cô ngửi xem mùi nước hoa trên người cô, là mùi gì ?"

Đường Khả Hinh sững sờ, liền kéo nhẹ áo lông thú trắng tinh, cúi xuống, nhẹ nhàng ngửi, nói: "Một loại nước hoa hoa hồng xanh Bulgaria duy nhất, có chứa hương thơm ánh nắng ban mai đặc biệt, hết sức hiếm có. . . . . ."

Cô ngửi một cái, nói ngay mùi thơm này.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, nói: "Đúng rồi! !".

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh nói: "Thế thì thế nào?"

Trang Hạo Nhiên lại dán gần cô, nói: "Vậy trên người tôi, là mùi nước hoa gì?"

Đường Khả Hinh vừa nghe, liền ngạc nhiên lại gần trước mặt của anh, khẽ cúi xuống, nâng nhẹ tây trang của anh, chóp mũi nho nhỏ đưa gần cổ của anh, ngửi nhẹ một cái. . . . .

Lại mập mờ đến gần.

Trang Hạo Nhiên khẽ cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn Khả Hinh trong ngực, đôi bàn tay nhỏ bé, chống nhẹ trước lồng ngực của mình, đang nhắm mắt lại, dùng khứu giác mãnh liệt của mình, tìm kiếm mùi hương, lông mi thật dài, rất hấp dẫn phủ xuống, chóp mũi đã nhẹ dán vào lồng ngực mình, hơi thở nhẹ nhàng, môi đỏ mọng hé mở, nghiêng người tới trước, bầu ngực sữa hơi lộ ra bờ ngực. . . . . . . . .

Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn bầu ngực mềm mại trắng nõn của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn khép chặt hai mắt, hai tay vô thức vén nhẹ tây trang của Trang Hạo Nhiên, thân thể càng dán gần lồng ngực của anh, theo bản năng ngửi. . . . . . Đột nhiên mở mắt!

Trang Hạo Nhiên lập tức chuyển ánh mắt, nhìn cô, hỏi: "Ngửi ra không?"

"Ngửi ra. . . . . . Do một phần độc chất của Tử Đinh Hương điều chế thành mùi nước hoa. . . . . . Anh điên hả? Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, lập tức đóng cửa bên trong buồng xe cách âm với tài xế, mới tiến lên trước, nhìn cô nói: "Tôi nói với cô một chuyện! ! Cô hãy nghe cho kỹ."

Đường Khả Hinh ngạc nhiên kì quái nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên theo bản năng hạ thấp giọng, nói: "Một chút nữa ở trên du thuyền, Quốc vương Bhutan, ông ta còn mang đến một nhân vật bí ẩn."

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhìn anh.

"Người này, tên là Đạt Khoa, là người Bhutan có đất đai nhiều nhất, tôi muốn mua một miếng đất ở đó! ! Trồng trọt giống nho mà tôi muốn!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén, nói nhanh.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ ngây ngô đáp: "Thế thì thế nào?"

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Nhưng mảnh đất này, tôi và con trai của Ủy viên Trương đang tranh nhau! Anh ta nhất định phải được! Tôi cũng nhất định phải được! Cho nên lúc tôi ở nước Anh, nhận được tin tức, Đạt Khoa đang muốn đem điều kiện và tiêu chuẩn trả giá dự án, bí mật in thành tài liệu, giao cho trợ lý của anh ta đang ở Trung quốc!"

"À . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn ngây ngốc nhìn anh, nói: "Sau đó?"

Trang Hạo Nhiên lại gần Đường Khả Hinh, ánh mắt vô cùng cẩn thận nghiêm túc, giống như là đứa bé cố chấp nói: "Tôi muốn mảnh đất kia!"

"Tôi biết rõ anh muốn mảnh đất kia, nhưng thế nào?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, da đầu có chút tê dại hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chợt lóe, nói: "Cho nên tôi quyết định phải lên thuyền, lấy tài liệu của Đạt Khoa vào tay!"

"Làm. . . . . . Làm sao lấy tới tay?" Đường Khả Hinh đột nhiên có chút hoảng sợ, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn hai mắt ngây ngốc, dừng lại một lát, mới nói ra một chữ: "Trộm!"

"Trộm . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh kêu lên!

"Đừng có kêu lớn tiếng như vậy!" Trang Hạo Nhiên lập tức bưng chặt miệng của cô, gấp gáp nói.

Đường Khả Hinh lập tức phủi tay của anh, vô cùng tức giận nhìn anh, căng thẳng nói: "Anh nói bậy bạ gì đó? Trộm. . . . . . Trộm vật là không đúng?"

"Có gì không đúng?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nâng cao giọng nói: "Tôi chỉ liếc mắt nhìn, sau khi chụp được tài liệu, tôi liền trả về!"

"Đây chính là không đúng?" Đường Khả Hinh lại căng thẳng kêu to: "Thủ đoạn này quá hèn hạ rồi!"

"Tôi là một thương nhân! !" Trang Hạo Nhiên nhìn Khả Hinh, lại mạnh mẽ nói: "Có lúc cần thiết có thủ đoạn! Huống chi, tôi cũng nghe nói con trai của Ủy viên Trương cũng muốn đi trộm! Tôi mới trộm!"

"Anh có thực lực, hoàn toàn có thể không cần dựa vào loại này. . . . . ."

"Trên thế giới này, tin tức rất đáng tiền! !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nhanh chóng nói.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn anh, trái tim nhảy thình thịch nói: "Hơn nữa! ! Anh và con trai của Ủy viên Trương đấu nhau, anh không sợ cha của anh ta làm thịt anh à? Đây chính là chủ tương lai quốc gia. . . . . ."

"Cho nên tôi mới đem cô lên thuyền !" Trang Hạo Nhiên bật cười nói.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, chỉ vào anh. . . . . .

"Tôi biết rõ, ở trong lòng Ủy viên Trương, cô nhất định có vị trí, cho nên dẫn cô tới đây, chỉ vì tháo gỡ một chút không khí, nhưng mục đích thực sự, là mùi thơm trên thân thể cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, có chút hưng phấn nói.

"Có ý gì?" Đầu óc Đường Khả Hinh đã rối tinh rối nùi rồi.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nói: "Tôi nói với cô, trước kia Đạt Khoa có một người tình, tên là Lệ Na, ba năm trước đây đã qua đời, tôi dò thăm ra, khi Lệ Na còn sống thích nhất một mùi nước hoa, chính là mùi nước hoa trên người cô. . . . . ."

". . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng nổi, nín thở im lặng, khiếp sợ nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên sức hấp dẫn, mãnh liệt chợt lóe, khóe miệng cong lên có chút hả hê, cười nói: "Cho nên, một chút nữa, sau khi cô lên thuyền, làm như vô ý đến gần Đạt Khoa, sau đó ở trên boong thuyền nói chuyện phiếm với anh ta, tôi tiến phòng của anh ta, trộm tài liệu!"

Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn người này, một cơn tức giận ầm ầm bùng lên, kêu to: "Trang Hạo Nhiên! !"

Trang Hạo Nhiên giật mình, hỏi: "Làm gì?"

"Anh không phải về đây để lợi dụng tôi chứ! ?" Đường Khả Hinh cao giọng kêu lên.

"Cái này gọi là lợi dụng sao! ! ? Đây là chuyện hai chúng ta cùng nhau hoàn thành! Tôi là cấp trên của cô, cô là cấp dưới của tôi, chúng ta là đồng nghiệp! ! Đồng nghiệp là phải cùng chung mục tiêu và nhiệm vụ !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói rất thẳng thắn.

"Anh. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vừa nóng vừa giận vừa đau lòng vừa khổ sở nhìn anh, nói: "Anh muốn làm chuyện này, cũng không có suy nghĩ cho tôi một chút sao? Khó trách trang điểm cho tôi thành ra như vậy! Thì ra muốn tôi đi quyến rũ Đạt Khoa đó? Nếu. . . . . . Nếu anh ta là con quỷ háo sắc, thì làm thế nào? Anh ta khi dễ tôi thì làm thế nào?"

"Gì?" Trang Hạo Nhiên không nói nên lời nhìn Đường Khả Hinh, cười phốc một tiếng, nói: "Chỉ dựa vào cô muốn quyến rũ người ta? Người vợ hiện tại của anh ta là Đệ Nhất Mỹ Nhân Bhutan! Huống chi! Tôi đã bố trí xong ở bên trong thuyền, nếu như cô gặp chuyện không may, tự nhiên sẽ có người ra ngoài ngăn cản!"

"Chuyện này, tại sao muốn tôi đi làm ? Anh có thể phái người. . . . . . hoặc. . . . . ." Đầu óc Đường Khả Hinh lộn xộn, nói.

"Đây không phải là vừa trở về, không có thời gian bố trí sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại cao giọng nói.

"Chuyện này rất nguy hiểm! ! Không nên làm như vậy! Chỉ là một mảnh đất thôi! Không phải anh có rất nhiều sao? Lần sau mua nữa là được!" Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút căng thẳng nói.

"Tôi nhất định muốn mảnh đất kia! !" Trang Hạo Nhiên lại khẳng định nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt hết sức mãnh liệt, hết sức cố chấp nói.

". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh hết ý kiến.

"Giúp tôi một chút! Đường Khả Hinh! Hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hết sức lo lắng nói.

Xe đã lái vào Câu lạc bộ, sắp lái về phía quảng trường lên du thuyền.

Đường Khả Hinh khẽ chớp, cúi đầu, vẫn còn ở do dự.

"Khả Hinh! ! Giúp tôi một chút!" Trang Hạo Nhiên lại nắm bả vai của cô, van xin cô, nói: "Làm ơn! ! Rất nhanh quả nho của chúng ta có thể hút không khí Bhutan phiến thần thánh giọt sương trên ngọn cỏ !"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, khẽ thở dài một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cô, đột nhiên mỉm cười, lập tức ôm cô vào trong ngực, lại rơi xuống một câu: "Một chút nữa lên thuyền, tôi có cử chỉ hơi thân mật, cô đừng để ý, bởi vì tôi nói với người khác, cô là cô gái tôi sắp cưới !"

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức vươn tay, liều mạng vỗ bờ vai của anh, nói: "Anh thật sự là chuyện gì cũng làm ra được! Cái gì cũng dám nói! Anh quá đáng sợ!"

"Ôi ôi ôi !" Trang Hạo Nhiên tránh né cô vỗ vào, mới gấp nói: "Nếu như tôi không nói như vậy, chẳng may Đạt Khoa thật thích cô thì làm thế nào? Tôi không chịu!"

"Anh đi chết đi!" Đường Khả Hinh đẩy mạnh anh.

"Tôi nói thật!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn cô, véo nhẹ cằm của cô, đột nhiên có chút dịu dàng nói: "Xem cô bây giờ thế nào? Thật đẹp hả?"

"Anh tránh ra á!" Đường Khả Hinh đẩy anh ra.

"Cô hãy nghe tôi nói!" Trang Hạo Nhiên nhìn thấy không có thời gian, lại nhanh chóng căn dặn nói: "Nhận được mùi hương trên người tôi, tôi sẽ để lại một chút mùi hương ở trên người cô, lúc cô nói chuyện phiếm với Đạt Khoa, chỉ cần cô xác định mùi hương biến mất, có thể rút lui! Hơn nữa phải rút lui thật nhanh! Hiểu?"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh. . . . . .

Xe nhanh chóng lái vào Câu lạc bộ, chạy qua đường lớn hoa hồng thật dài, lái về phía trước quảng trường du thuyền hình tròn khổng lồ, chậm rãi dừng lại.

Vô số khách quý đã lục tục lên thuyền.

Một bữa tiệc không tính là đông người nhưng vẫn bảo vệ nghiêm cẩn, mỗi ba bước, một vệ sĩ và đặc cảnh, mặc tây trang màu đen, nghiêm túc đứng thẳng.

Tài xế đi xuống xe trước, nhẹ nhàng mở cửa xe.

Trang Hạo Nhiên ở trong tiếng sóng biển, chậm rãi đi xuống xe, ngửa mặt nhìn du thuyền khổng lồ trước mặt, đón gió biển lẫm liệt, đột nhiên mỉm cười, lại đi vòng qua sườn xe, đi tới trước một cánh cửa khác, tự mình mở ra, khẽ cúi người vươn tay, dịu dàng gọi nhỏ: "Thân ái, xuống đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh khẽ đưa bàn tay nhỏ bé, đặt ở trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên, đón gió biển mãnh liệt, mang giày cao gót 1 tất 2, đi xuống xe, mặc cho váy đỏ phất phới, lộ ra đùi đẹp thon dài hấp dẫn, rúc vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên, nhìn du thuyền, hai mắt thoáng qua một chút lo lắng. . . . . .

"Đi thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không đợi cô do dự, liền dắt cô từng bước từng bước đi lên cây cầu dài nối liền du thuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui