Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tô Thụy Kỳ nghiêng mặt, xuất hiện tại cửa phòng bệnh, bình tĩnh im lặng nhìn vào bên trong.

Tần Vĩ Nghiệp mặc tây trang màu đen, tay cầm một chén tổ yến, ngồi ở bên giường, nhìn Như Mạt, cầm cái muỗng, mỉm cười múc một chút chè, nói: "Đây, uống đi, đây là chè mẹ nấu từ hôm qua tới hôm nay."

Như Mạt mỉm cười nhìn Tần Vĩ Nghiệp, nói: "Anh thật là, bận rộn như vậy còn phải sang đây thăm em."

"Em là vợ của anh, anh không quan tâm em thì quan tâm ai ?" Tần Vĩ Nghiệp đang cầm chè, mỉm cười thúc giục: "Ăn đi."

Như Mạt cười cúi đầu, vừa muốn cúi đầu, ăn muỗng chè, lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở bên cửa, cô nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Bác sĩ Tô ?"

Lúc này, Tần Vĩ Nghiệp cũng hơi quay đầu, nhìn cạnh cửa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, liền để chén chè xuống, hơi cung kính gọi: "Cậu chủ Tô?"

Tô Thụy Kỳ mỉm cười đi tới, nhìn hai vợ chồng bọn họ, nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy mọi người."

"Khách sáo. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp cười giơ tay về ghế sa lon bên cạnh, nói: "Mời ngồi."

"Không, hôm nay tôi có việc. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cười nói.

Tần Vĩ Nghiệp và Thủ tướng thường xuyên gần gũi, cũng hiểu ý, ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Là ngày giỗ của Thủ tướng phu nhân? Phải ra khỏi thành?"

"Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ đáp lời, lại nhìn Như Mạt, thật cẩn thận dặn dò, nói: "Tôi không có ở nơi này hai ngày, cô đừng đi lung tung khắp nơi, cũng đừng không có việc gì chơi xích du, lại càng không nên tùy tiện ăn thức ăn tôi không cho phép, cô có số điện thoại di động của tôi, có gì không hiểu, hoặc muốn làm, phải gọi điện thoại cho tôi trước, hai ngày tôi không có ở đây, Viện trưởng Lý sẽ theo dõi toàn bộ tình huống của cô."

Như Mạt bất đắc dĩ nhìn anh, cười.

Tần Vĩ Nghiệp nở nụ cười thoải mái, cảm động nói: "Cậu chủ Tô, thật đúng là ân nhân của Như Mạt, rất quan tâm cô ấy, suy nghĩ cho cô ấy, tôi tin cô ấy nhất định có thể bình phục."

"Sẽ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nói xong, liền nhìn hai vợ chồng bọn họ, nói: "Hai vị từ từ nghỉ ngơi, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước. Hôm nay phải đi ra khỏi thành."

"Tốt." Tần Vĩ Nghiệp muốn đi ra ngoài tiễn chân anh.

"Không cần tiễn." Tô Thụy Kỳ trực tiếp giơ tay, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại.

Tần Vĩ Nghiệp nho nhã mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn chừng cánh cửa kia, trầm ngâm một lúc lâu, dần dần sắc mặt của anh hơi thu lại, hai mắt dịu dàng khẽ xẹt qua một chút âm u, quay đầu nhìn Như Mạt, ánh mắt giống như dã thú. . . . . .

Trái tim Như Mạt chấn động mạnh một cái, cúi đầu, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, không lên tiếng.

Tần Vĩ Nghiệp từ từ xoay người, từng bước từng bước đi tới Như Mạt.

Trái tim Như Mạt lập tức có cảm giác hít thở không thông, nắm chặt giường nệm trắng như tuyết, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Tần Vĩ Nghiệp đi tới bên giường, hai mắt ở dưới kính gọng vàng lạnh lẽo đáng sợ, cười lạnh, nói: "Cô. . . . . . Thật sự là một phụ nữ không đơn giản. . . . . ."

Hai mắt Như Mạt nhấp nháy, hoảng sợ đến không dám thở mạnh.

"Có thể, để cho Hạo Nhiên tới dẫn cô đi khỏi bên cạnh tôi, cô biết tôi không có biện pháp nào với anh ta, cô. . . . . . Thông minh. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, đột nhiên cười nói.

Như Mạt nuốt cổ họng khô khốc, hai mắt run rẩy, không dám lên tiếng.

"Cô nói xem, ở đất nước Anh có thể chữa lành trái tim của cô hay không? Nơi đó, hoa hồng là quốc hoa, chỗ đó, thiên đường là dùng máu nhuộm thành. . . . . . cô thì sao?" Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, lạnh lùng hỏi.

Như Mạt níu chặt một góc ga giường, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, run rẩy nói: "Anh bỏ qua cho em đi! Em quyết tâm muốn rời khỏi, em nhất định muốn rời khỏi!"

"Muốn thành toàn cho Tưởng Thiên Lỗi?" Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, cười hỏi: "Người nào tới thành toàn cho tôi đây? Cô hủy diệt cuộc đời của tôi, ai tới thành toàn cho tôi?"

"Tại sao là em hủy diệt cuộc đời của anh?" Như Mạt nhìn Tần Vĩ Nghiệp, nghẹn ngào hỏi: "Đây là em hủy diệt cuộc đời của anh sao?"

"Nếu như cô không có yêu Tưởng Thiên Lỗi, tôi sẽ không xảy ra chuyện!" Tần Vĩ Nghiệp nói là lỗi của cơ! !

"Đó không phải là lỗi của em! ! Không phải! !" Như Mạt rơi lệ nhìn anh, trên mặt hiện lên nguội lạnh, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không để cho bất cứ ai đặt ân tình ở trên người của em, rồi dùng nó để khống chế người em yêu! Nếu như anh có bản lãnh này thì nói với Hạo Nhiên giữ em lại! !"

Tần Vĩ Nghiệp nắm chặt quả đấm, tiếng răng rắc vang lên.

Lần đầu tiên trong đời, Như Mạt phản bác lại anh, còn dũng cảm ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Không có người nào có thể kiềm chế người nào cả đời!"

Ánh mắt của Tần Vĩ Nghiệp nhíu lại, lạnh lùng nhìn cô, tay khẽ đưa lên.

Như Mạt ngửa mặt nhìn anh, nuốt một ngụm nước bọt.

Tần Vĩ Nghiệp phẫn hận nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Như Mạt, lồng ngực thở mạnh một cái, hít một hơi, thở ra, tất cả đều là khí thải ác độc, lạnh lùng nói: "Cô là của tôi, cô cảm thấy cô thoát được rồi sao? Có bản lãnh, cô nói bí mật của Nhà họ Tưởng với Hạo Nhiên!"

Như Mạt đột nhiên mỉm cười, ở trên mặt hiện lên thê lương, nhìn anh, nói: "Tần Vĩ Nghiệp! Chồng của em! Anh đừng xem em là kẻ ngu, nhà họ Tần và nhà họ Tưởng có qua lại nhiều năm, giữa các người có quan hệ liên đới tạo ra bao nhiêu tài phú. Hôm nay anh bảo vệ bí mật của anh ấy, không chỉ là bởi vì em chứ?"

Ánh mắt của Tần Vĩ Nghiệp nhíu lại, nhìn Như Mạt, đột nhiên cười nói: "Xem ra, Hạo Nhiên chỉ dạy cô không phải ít."

"Anh đừng không có việc gì thì nói người khác! Đây là thói quen của anh! ! Anh đem toàn bộ bi thương, bất hạnh của mình trút lên vào trên người người khác!" Như Mạt nhìn anh, lại tức giận run rẩy nói.

Sắc mặt của Tần Vĩ Nghiệp cứng rắn, nhanh chóng vươn tay, bóp chặt cổ của Như Mạt.

"A. . . . . ." Trong chớp mắt, Như Mạt hít thở không thông, trên mặt lập tức đỏ bừng, tay cô nắm chặt một góc giường nệm, vẫn run rẩy nhìn Tần Vĩ Nghiệp, nước mắt rơi xuống, nói: "Anh bóp chết em đi! Tốt nhất là làm cho em chết! Tất cả âm mưu, tất cả bất hạnh, tất cả quá khứ cũng sẽ trôi qua! Dù sao em sống không thể yêu được!"

"Thật sao?" Tần Vĩ Nghiệp bật cười nói: "Tốt! Tôi thành toàn cho cô !"

Sắc mặt của anh lạnh lẽo, căn dặn người bên ngoài, "Lập tức nói cho Viện trưởng, hôm nay nhà chúng ta có tiệc, muốn cô trở về một chuyến!".

Như Mạt nghe xong lời này, hai mắt mãnh liệt run lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, cô sụp đổ giãy giụa một chút cuối cùng, kêu lên: "Tần Vĩ Nghiệp! Anh là ma quỷ!"

"Cô là thiên sứ sao?" Tần Vĩ Nghiệp đột nhiên mỉm cười, nhìn cô nói: "Người phụ nữ phản bội chồng, có thể lên Thiên đường? Tối hôm nay, tôi sẽ cho cô lên Thiên đường! ! Tôi lập tức dẫn cô về! Chờ đi!"

"Anh. . . . . ." Như Mạt vừa muốn giãy giụa.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Vĩ Nghiệp giọng tức tối nói: "Không phải bảo cậu đi thông báo cho Viện trưởng sao?"

"Thị Trưởng Tần?" Giọng nói của Tiêu Đồng truyền đến.

Anh sững sờ, lập tức buông tay Như Mạt ra.

Như Mạt run rẩy lập tức lau khô nước mắt, nằm ở trên giường, kéo chăn, không lên tiếng.

Tần Vĩ Nghiệp trừng chặt cánh cửa kia, hai mắt xoay tròn suy nghĩ một chút, im lặng một lúc, mới chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng kéo cửa ra. . . . . .

Tiêu Đồng mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, nói: "Thị Trưởng, ngài khỏe chứ."

Tần Vĩ Nghiệp có chút vui vẻ nhìn Tiêu Đồng, nói: "Tiêu Đồng à? Lúc này, làm sao cô có thời gian tới đây?"

Tiêu Đồng nhẹ nhàng đi vào, bảo trợ lý đưa vào một chút điểm tâm và canh bổ thượng hạng, nói: "Hôm nay Tổng Giám đốc chúng tôi đến phòng ăn dùng cơm, phát hiện hôm nay lão đầu bếp nghiên cứu món điểm tâm mới, hết sức thơm ngon, bảo tôi đem tới cho Như Mạt một chút, thuận tiện tới đây nói, tối hôm nay, Tổng Giám đốc chúng tôi muốn sang cùng Như Mạt tiểu thư chơi xích đu, muốn cô ấy không đi lung tung, nếu té ngã, anh ấy sẽ đau lòng."

Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ bật cười thoải mái, nhìn Tiêu Đồng nói: "Tổng Giám đốc các người thật đúng là em trai tốt của Như Mạt."

Tiêu Đồng cười, nói: "Tôi cũng nói như vậy."

"Thị Trưởng, ngài trăm công nghìn việc, cũng đến thăm Như Mạt tiểu thư sao?" Tiêu Đồng nhận lấy hộp điểm tâm trợ lý đưa tới, còn có canh, cẩn thận đưa đến trước giường, thấy Như Mạt vẫn vẫn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cô liền có chút quan tâm hỏi: "Như Mạt tiểu thư, hôm nay cô khỏe không?"

Như Mạt mỉm cười nhìn Tiêu Đồng, nói: "Tôi rất khỏe, cám ơn cô quan tâm."

"Vậy nếm thử một chút điểm tâm Tổng Giám đốc đưa tới cho cô đi. . . . . ." Tiêu Đồng mỉm cười mở hộp ra, nói: "Tối nay, anh ấy có thể sẽ tới chơi với cô muộn một chút."

"Cám ơn cô. . . . . ." Như Mạt quay mặt sang, nhìn Tiêu Đồng mở cái hộp ra, phía trên đều là món điểm tâm hết sức tinh xảo đẹp mắt, trong đó có bánh ngọt nhỏ, có hình dáng hoa hồng xanh, trong lòng của cô biết ơn sâu sắc.

Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng nhìn bóng lưng Tiêu Đồng, đang suy đoán rốt cuộc Trang Hạo Nhiên biết được bao nhiêu.

Như Mạt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tần Vĩ Nghiệp, có ý là, anh không biết cái gì.

Tần Vĩ Nghiệp không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Đồng, mỉm cười nói: "Tiêu Đồng, vậy Như Mạt tôi nhờ cô ở chỗ này trò chuyện với cô ấy, tôi nhớ ở trong văn phòng còn chất đống tài liệu, phần đầu chính là kế hoạch cắt đất của Tổng Giám đốc của cô."

Tiêu Đồng lập tức quay đầu nhìn Tần Vĩ Nghiệp, cười nói: "Thị Trưởng, ngài nhanh phê duyệt đi, chúng tôi chờ ngài!"

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, chỉ chỉ con bé tinh nghịch, mới đi tới Như Mạt, hôn trên trán của cô, dịu dàng nói: "Em tốt nhất nghỉ ngơi, anh có thời gian, trở lại thăm em."

"Chuyện công quan trọng hơn. . . . . ." Như Mạt nhìn anh, mỉm cười nói.

"Tốt. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp đáp lời, liền xoay người, sau khi chào Tiêu Đồng, đi khỏi.

Sau khi Tiêu Đồng chờ Tần Vĩ Nghiệp đi khỏi mới nhìn Như Mạt, khẽ mỉm cười, nói: "Như Mạt tiểu thư, tôi đỡ cô dậy ăn bánh ngọt. . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Như Mạt nhẹ chống thân thể yếu ớt đứng lên, cuối cùng tránh thoát một kiếp, thở dốc một hơi.

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Trang Hạo Nhiên đang chăm chú xem tới xem lui tài liệu, nhanh chóng nhìn số liệu trên tài liệu, quan sát buôn bán thu vào của nhà họ Tần nhiều năm qua, ghi chép đều hết sức rõ ràng chi tiết, hơn nữa cũng không có thu vào tài khoản riêng, nhưng anh khẽ nhăn mày, nhớ tới dòng chữ cuối cùng trong bức tranh ở nhà Tần Vĩ Nghiệp: cả thành như thể vừa thay giáp vàng. . . . . .

"Trước ngày trùng cửu chờ thu tới, Hoa ta nở trăm hoa chết thay, Trường An trời thấu hương bay, cả thành như thể vừa thay giáp vàng. . . . . . Chuyện này. . . . . . Chỉ là làm bức tranh đẹp mắt?" Hai mắt Trang Hạo Nhiên đông lại.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Lãnh Mặc Hàn còn không có đợi đáp lời đã đi vào.

"Mặc Hàn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, là cao thủ buôn bán tinh vi trên thế giới, nghi ngờ hỏi: "Trước ngày trùng cửu chờ thu tới, Hoa ta nở trăm hoa chết thay, Trường An trời thấu hương bay, cả thành như thể vừa thay giáp vàng. . . . . . Bài thơ này làm bức tranh, xem được không?"

"Khó coi." Lãnh Mặc Hàn nói thẳng.

"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi.

"Thật là khó coi." Từ trước đến giờ Lãnh Mặc Hàn không giải thích nhiều lắm, mặc dù anh có cách suy nghĩ của mình.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ.

"Lúc nào Anh và Như Mạt tiểu thư trở về nước Anh?" Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, mới nói: "Qua chút thời gian nữa."

"Anh lo lắng cho Tiểu Đường?" Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, cười nói: "Ở trong mắt người ngoài, tôi rất thương Tiểu Đường chứ? Giống như tình cảm của cô ấy, cô ấy chỉ dành cho một người."

Câu nói có ẩn ý khác.

Lãnh Mặc Hàn cau mày, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Chẳng lẽ còn có người khác sao?"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Lãnh Mặc Hàn, cười nói: "Còn có một người! ! Cái cọc gỗ kia! ! Tất cả mọi người nói tôi và anh ấy là oan gia, đúng vậy, từ nhỏ, anh ấy nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng nhìn anh ấy không thuận mắt, nhưng có biện pháp gì? Lúc gia đình tụ họp, tôi nhất định muốn ngồi chung cùng anh ấy, ăn món giống nhau, anh nói ăn ngon, tôi nói ăn không ngon, tôi nói ăn ngon, anh ấy nói khó ăn, va chạm nhiều năm, cho đến hôm nay một núi không thể chứa hai hổ, nhưng điều này chưa chắc không phải là một loại duyên phận? Đúng không?"

Lãnh Mặc Hàn trầm ngâm nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh, nói: "Ít nhất, ở lúc tôi nhảy xuống biển, anh ấy vẫn nói tôi là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu. . . . . . Những lời này. Ít nhất. . . . . . mặc dù chúng tôi vụng trộm đấu chết đi sống lại, nhưng vẫn tuyên bố với bên ngoài, chúng tôi là bạn bè. . . . . . Chúng tôi vẫn luôn cảm thấy, chúng tôi không phải bạn bè, theo bản năng ngày ngày chúng ta tự nói với mình, chúng tôi . . . . . Không phải là bạn bè!"

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động reo lên, Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động nhìn, là điện thoại của Tiểu Đường, anh khẽ mỉm cười, nhận máy, sảng khoái hỏi: "Thế nào? Lúc này có chuyện tìm tôi?"

"Tối hôm nay, anh có thì thời gian rãnh không?" Giọng nói của Đường Khả Hinh rất dịu dàng truyền đến.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.

"Tôi muốn mời anh ăn cơm. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui