Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Gió, nhẹ thổi! !

Tòa nhà màu trắng, nơi đây ngày xuân ánh mặt trời chiếu xuống, rực rỡ như vậy.

Đường Khả Hinh đem tóc ngắn ngang vai, búi cao kiểu đuôi ngựa, chỉ để lại trên trán vài lọn tóc, đôi mắt to long lanh sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào , nụ cười trong sáng rực rỡ như những giọt sương sớm.

"Thực sự khác biệt..." Y tá trưởng nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, quần đùi màu đen, áo khoác nhỏ, tóc búi cao, không giống như lúc đến, tóc ngắn che mặt, hết sức nặng nề, giờ phút này, trông cô đặc biệt tươi sáng, xinh đẹp, giống như chính cô phải ở độ tuổi này, tuổi thanh xuân đầy hứa hẹn.

Nhã Tuệ vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa cầm dây len có nụ hoa màu trắng nhỏ tròn tròn, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, kích động vì cô định buộc lại mái tóc đuôi ngựa, lại nắm chặt bả vai của cô, đem cô từ trên xuống dưới nhìn một cái, nhịn không được vừa khóc vừa cười nói: "Rất đẹp! Thực sự rất đẹp!"

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía Nhã Tuệ vẫn bao bọc, che chở cô bao ngày qua, ánh mắt đầy vui sướng kích động, lại một trận cảm kích vươn tay, ôm chặt người bạn tốt, cảm động cười rộ lên nói: "Cám ơn chị, Nhã Tuệ, thực sự, cám ơn chị..."

Nhã Tuệ cũng ôm chặt Khả Hinh, cũng rơi nước mắt cười.

"Được rồi. bác sĩ Tô của chúng tôi cũng đợi bên ngoài khá lâu rồi." Y tá trưởng nhìn về hai người bên này vẫn đang kích động, mỉm cười nói ra một câu.

Hai người nhìn nhau cười, Đường Khả Hinh đầu tiên nhanh chóng đi tới cửa, ầm một tiếng mở cửa, kêu to: "Tô Thụy Kỳ! !"

Tô Thụy Kỳ đã đổi lại quần áo bình thường, nhìn về phía làn da của Đương Khả Hinh sau một thời gian điều dưỡng, chăm sóc , đang mỉm cười đứng ở trước mặt mình, tóc đuôi ngựa buộc cao nhẹ nhàng mà khoan khoái, tươi cười xán lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào,đôi mắt to linh động, lấp lánh như sao, sáng ngời động lòng người, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra hàm răng khỏe mạnh trắng bóc...Thì ra đây là bộ dáng của cô lúc 19 tuổi khi chưa bị hủy dung, giống như tinh linh, đẹp đẽ, say lòng người, kỳ thực tôi vẫn luôn suy nghĩ bộ dáng của cô ba năm trước đây là như thế nào... Nguyên lai là như vậy...

Tô Thụy Kỳ mỉm cười đầy dịu dàng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng kích động nâng lên khóe môi nhìn về phía anh, giọng nói ngọt ngào trong veo : "Anh chờ đã lâu rồi sao?"

Tô Thụy Kỳ nhìn cặp mắt to sáng ngời động lòng người của cô, phát ra những tia sáng của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, mỉm cười nói: "Đúng vậy... Cũng đã lâu ... Rất lâu... rất lâu rồi..."

"Vậy đi thôi! !" Đường Khả Hinh thoáng cái ôm chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười nói.

"Uhm..." Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu.


Nhã Tuệ đi đến, cố ý nhìn về phía hai người bọn họ, cười nói: "Tốt, Đường Khả Hinh, cô thật không có tình người nha!"

Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, nhìn về phía Nhã Tuệ, tức khắc ha ha cười to, đi tới bên cạnh cô ấy, kéo tay cô, hăng hái nói: "Nào có? Chị là tâm can bảo bối của tôi, tôi thế nào lại không quan tâm tới chị được? Trong ba năm này, phần lớn thời gian, đều là mọi người ở cùng tôi, làm khó cho mọi người rồi ..."

Tô Thụy Kỳ cùng Nhã Tuệ đồng thời cười rộ lên, cùng nhau đi về phía trước.

Phía trước có một người đàn ông, trên người mặc áo blue trắng, mắt đeo kính, khuôn mặt đẹp trai nho nhã, cầm trong tay hồ sơ bệnh án , vừa từ phòng làm việc của mình đi ra , bắt đầu đi tuần tra phòng bệnh...

"Văn Kiệt?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn về người đàn ông phía trước, gọi nhỏ.

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt xoay người, thấy là Tô Thụy Kỳ, liền mỉm cười, nói: "Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao, thế nào lại đến bệnh viện? Vẫn không yên lòng về bệnh nhân kia sao?"

Tô Thụy Kỳ cười nói: "Tôi đưa bệnh nhân qua đây tháo băng gặc, mặt của cô ấy vừa mới khôi phục."

Hàn Văn Kiệt nghe vậy , liền hơi xoay mặt, nhìn về phía cô gái bên cạnh anh, quần áo nhã nhặn lịch sự, đặc biệt xinh đẹp ,đôi mắt to lanh lanh như nước đầy mộng ảo, lóe sáng , đôi môi cười rộ lên, thật ngọt ngào, tóc đuôi ngựa búi cao, tràn đầy sức sống...

"Khả Hinh, Nhã Tuệ, vị này chính là bạn tốt của tôi ở bệnh viện, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất bệnh viện, cậu ba nhà họ Hàn, bác sĩ Hàn ..." Tô Thụy Kỳ mỉm cười giới thiệu.

"Hàn tiên sinh, xin chào..." Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ vui vẻ nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, đồng thời tôn kính gật đầu, kêu nhỏ.

"Các vị, xin chào..." Hàn Văn Kiệt cũng lễ phép nhìn về phía các cô, mỉm cười, rồi mới nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, rất trách nhiệm hỏi: "Tháo băng gạc, tất cả không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề!" Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

"Cả nước cũng chỉ có cậu mới chữa lành được vết sẹo này..." Hàn Văn Kiệt nhìn về phía anh, nhàn nhạt cười nói.

"Đừng nói lời khách sáo, có thời gian thì ăn cơm, chúng tôi đi trước đây." Tô Thụy Kỳ hôm nay tâm trạng thực tốt.

"Được..." Hàn Văn Kiệt lên tiếng trả lời, nhìn về phía Đường Khả Hinh các cô cũng mỉm cười gật gật đầu, trực tiếp rời khỏi .


Nhã Tuệ xoay người, nhìn về phía Hàn Văn Kiệt bóng lưng anh tuấn xuất sắc, đột nhiên hỏi: "Cậu ba nhà họ Hàn, chính là Hàn thị tam thiếu gia sao?"

"Ừ..." Tô Thụy Kỳ gật đầu cười nói.

"Trời ạ! Anh trai của hắn thế nhưng là ông trùm bất động sản thế giới nha... bên dưới còn có các cửa hàng rượu, cũng nhiều đếm không xuể." Nhã Tuệ nhịn không được nói.

Đường Khả Hinh nghe thấy , nhịn không được quay đầu lại, tò mò nhìn về bóng lưng Hàn Văn Kiệt đã đi xa .

Di động lúc này vang lên.

Nhã Tuệ nhanh chóng tiếp điện thoại, là giọng nói của Trần Mạn Hồng, cô lập tức hớn hở nói: "Mạn Hồng? Tôi nói cho cô biết, mặt của Khả Hinh đã khôi phục! ! ....Đúng....! Khôi phục rồi!... Cám ơn cô... Uhm....Uhm... Được, chúng tôi lập tức sẽ tới! !"

"Chuyện gì vậy?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, tò mò hỏi.

Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói: "Mạn Hồng hỏi mặt của cô khôi phục thế nào, tôi nói rất tốt, cô ấy liền nói chúc mừng cô, để ăn mừng khuôn mặt cô khôi phục, đưa cô đến "GUCCI" chọn vài chiếc váy, tham dự lễ cưới của cô ấy."

"Ách... Không cần đâu..." Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Tùy tiện là được."

"Cái này làm sao có thể tùy tiện được?" Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cô phải biết, lần này phó tổng giám đốc Tào và Mạn Hồng cử hành hôn lễ, thế nhưng là việc trọng đại của hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu , đây là lần đầu tiên, hai tập đoàn cùng chung một lòng, chủ tịch của chúng ta cũng muốn mượn cơ hội này, làm sáng tỏ tin tức bất hòa với tổng giám đốc, cho nên hết sức long trọng, đến lúc đó tham dự hôn lễ , có không ít nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, mà người làm chứng cho hôn lễ, chính là... Tổng giám đốc Tưởng và Trang Hạo Nhiên..."

Cô nói cho hết lời, lập tức có phần cố kỵ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh hai tròng mắt nhẹ chớp, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại nhìn về phía Nhã Tuệ, mỉm cười nói: "Nếu như là vậy, thì thật là phải chọn lễ phục thích hợp..."

"Đấy là đương nhiên, cô bây giờ đã xinh đẹp như vậy, mặc váy vào, không biết có bao nhiêu xinh đẹp nữa !" Nhã Tuệ lập tức cười nói.


Đường Khả Hinh cũng nhịn không được nữa cười rộ lên.

"Lúc này, ..." Tô Thụy Kỳ dừng tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Có phải hay không là em rất muốn gọi điện thoại, báo cho người vừa mới bị em đuổi đi ? Anh đoán cậu ta hiện tại hẳn là đang lo lắng cho em, lòng như lửa đốt !"

Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt xẹt qua một tia ôn nhu, đột nhiên cười.

Phòng làm việc Tổng giám đốc.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, lưng tựa vào ghế da , cầm bút máy, chẳng có tâm tư nào mà đi nhìn tài liệu, chỉ là trái vừa gõ mặt bàn, phải lại gõ mặt bàn, không hề có tinh thần.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trang Hạo Nhiên cũng không trả lời, nhớ lại lúc Đường Khả Hinh đuổi chính mình rời đi, biểu tình kiên quyết cự tuyệt kia, anh nặng nề thở một cái, rất lo lắng, nhưng chỉ còn cách là phải tôn trọng ý kiến của cô.

Tiêu Đồng cũng không chờ người ở bên trong đáp ứng, chính mình đẩy cửa đi vào, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! Bộ phận hành chính, bộ phận thị trường muốn liên hoan ở công ty Á Châu, muốn anh phê duyệt ."

"Uhm..." Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí, tay cầm bút máy, tay vẫn như cũ không ngừng gõ.

"Phát bao nhiêu?"

"Tùy tiện "

"Thế rốt cuộc là phát bao nhiêu?"

"Tôi đã nói là tùy tiện!" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lại di chuyển .

Tiêu Đồng nhìn về phía bộ dáng của anh như vậy, liền nhịn không được híp mắt cười, đùa anh nói: "Nếu không, một bàn phát ba mươi vạn đi?"

Trang Hạo Nhiên tròng mắt, rốt cuộc khôi phục lại tinh thần , nhìn về phía Tiêu Đồng, nói thẳng: "Tổ tông của tôi! Chừa lại chút tiền cho tôi được không? Tương lai, tôi còn cần tiền mua đồ cưới cho cô đấy!"

Tiêu Đồng nhịn không được bật cười, nói: "Gọi anh lại không trả lời!"

"Ai, chớ phiền! ! Chính cô đi làm đi! Việc nhỏ ấy mà cũng phải tìm tôi!" Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, cầm tài liệu muốn tiếp tục phê duyệt! !


"Vậy ba vạn một bàn?" Tiêu Đồng nhìn về phía anh, nhớ lại bình thường đều như vậy nói.

"Uhm," Trang Hạo Nhiên trực tiếp gật đầu.

"Vậy tôi ra ngoài đây ! Gần đây bận muốn chết ! Lễ cưới của Tào Anh Kiệt, tôi còn muốn làm phù dâu đây, váy còn chưa có đi thử!" Tiêu Đồng quay người đi ra.

Trang Hạo Nhiên đầu cũng không ngẩng, lại nhịn không được vừa nhìn tài liệu vừa cười nói: "Tôi khuyên cô vẫn là đừng làm phù dâu, cẩn thận không ai thèm lấy."

"Quá đáng!" Tiêu Đồng phịch một tiếng, đóng cửa lại! !

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nghĩ chuyên tâm nhìn tài liệu, di động lại vào lúc này vang lên, anh lập tức buông bút máy, cầm di động lên, a lô một tiếng.

Giọng nói của Nhã Tuệ , từ đầu kia truyền đến.

Trang Hạo Nhiên một trận vui sướng cười nói: "Có thật không?"

"Uhm... Thế nhưng tôi có chuyện, nghĩ muốn nhờ anh..." Nhã Tuệ đứng ở trước cửa sổ của một cửa hàng váy sa hoa thời thượng nhất, quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đứng ở đó thử lễ phục, liền mỉm cười nói: "Vừa rồi khi tới đây, ánh mặt trời còn rực rỡ như vậy, thế nhưng bây giờ trời có chút âm u, tôi đoán là trời muốn mưa, cậu chủ Tô nhất thời có chút việc, đi rồi, cho nên anh có thể qua đây đưa chúng tôi về nhà không, ở đây taxi lái không tốt lắm."

"Tôi lập tức đến! !" Trang Hạo Nhiên ngay lập tức cúp điện thoại, cầm lấy âu phục, mặc vào, bước nhanh ra ngoài.

"Lão đại, đây là đơn phê duyệt..." Tiêu Đồng đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đang sốt ruột đi về phía trước, kỳ quái nghĩ, người này lại làm sao nữa?

Nhã Tuệ cầm di động, đứng ở một bên, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nơi đường phố ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, xe đến xe đi, đông đúc ồn ào, lộ ra phồn hoa sầm uất, mỉm cười một cái.

"Gọi điện thoại cho tổng giám đốc sao?" Đường Khả Hinh bóng dáng màu lam nhạt, giọng nói từ bên kia truyền đến.

"Uhm..."

"Anh ấy qua đây rồi hả ?"

"Uhm..." Nhã Tuệ nhìn về phía bóng lưng của cô mỉm cười.

Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn từng món đồ trang sức quý giá sang trọng bày ở trước mặt, cũng dịu dàng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận