Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Khách sạn Á Châu !

Tào Ngọc Tình tay cầm bộ đàm, không ngừng ở trong đại sảnh đi ra đi vào, thu xếp tiệc rượu hôn lễ ở bờ biển, còn có sau đó một trăm bàn tiệc rượu dùng cơm, bận đến khiến cô đầu đầy mồ hôi, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói: "Thật không nghĩ tới tôi Tào Ngọc Tình mà cũng có một ngày như thế, phải lăn qua lộn lại để chuẩn bị hôn lễ cho Trần Mạn Hồng!"

"Quản lý!" Ba nhân viên tạp vụ ở lễ cưới, nâng một quả cầu thủy tinh thật lớn tiến vào đại sảnh, nhìn về phía cô hỏi: "Quả cầu này thì đặt ở đâu đây ạ?"

"Đặt ở lối vào một phòng tiệu rượu đi !" Tào ngọc tình tức giận nói.

"Vâng!" Nhân viên tạp vụ tức khắc ôm hoa đi vào.

Quản lý việc tổ chức tiệc cưới ở trong nước, cô hoàn toàn có biện pháp để xử lý người khác, chỉ thấy cô nhanh nhẹn đi đến, tay cầm bộ đàm, đối với trợ lý nhanh chóng nói: "Chờ một lát, khi mà chú rể cùng đoàn phù rể đi đến khách sạn nghênh đón cô dâu, hãy cùng người bên quản lý tiệc rượu, đứng ở hai bên thảm đỏ, vỗ tay cười chúc phúc cho họ, người vừa đi ra khỏi đại sảnh, các người lập tức bắn pháo hoa..."

"Đã rõ " Trợ lý gật đầu lên tiếng trả lời.

"Còn có..." cô lại nhanh chóng dặn dò: “Khách khứa đến ngồi, họ vừa đi qua hết những quả cầu thủy tinh kia nhất định phải bảo đoàn người chơi nhạc dừng lại, bởi vì hai vị tổng giám đốc, chính là hai người chứng kiến hôn lễ muốn tiến vào lễ đường, thời điểm họ bước vào, lại tấu nhạc giao hưởng."

"Vâng."

“Các hoa đồng đã đến đủ chưa?" Người quản lí hỏi lại.

"Đủ ạ!" Trợ lý lại nói.

Quản lý gật đầu, nhìn về phía tiệc cưới ở bờ biển, nhà kính bên kia đã dựng lên thang xoáy ốc dẫn đến sân khấu, liền cầm lên bộ đàm, lớn tiếng gọi: "Toàn bộ đã được chuẩn bị thỏa đáng, nhân viên công tác mới bắt đầu tiến vào, tân khách cũng đã lục đục ngồi vào đúng chỗ, từng đoàn diễn tấu cũng chuẩn bị sẵn sàng !"

Mỗi nhân viên công tác một máy bộ đàm, nhao nhao lên tiếng trả lời, ở bên bờ biển hòa cùng tiếng róc rách trong gió, kêu to: "Nghe rõ!"

Ngoài khơi, mặt biển mênh mông tuôn trào những gợn sóng mãnh liệt mà lãng mạn, từng đợt lại từng đợt vũ khúc, do nghệ sĩ dương cầm một mình diễn tấu ra.

Các khách quý, đã lần lượt tiến đến, bộ phận tiệc rượu, bộ phận phục vụ khách, bộ phận giao tiếp, trước sân khấu bộ quản lý, tiếp nhận quà mừng , đứng ở trước cửa, đầu tiên là đối với các vị khách quý, bày tỏ lòng biết ơn, sau đó sẽ nhận quà mừng rồi dẫn bọn họ đến chỗ ngồi tạm thời bên bờ biển nơi diễn ra tiệc đứng, mà Tô Linh cùng

Tô Thụy Kỳ đến, thì do chính tổng giám đốc dẫn đến chỗ ngồi đặc biệt. Khách khứa đến càng ngày càng nhiều, bầu không khí là một mảnh náo nhiệt, hân hoan vui mừng.

Đông Anh nhanh chóng từ chỗ gặp mặt trở về, nhìn mọi người vội vã, bận rộn , cô lập tức hỏi trợ lý: "Tổng giám đốc đâu?"

"Còn đang trong phòng làm việc ạ." Trợ lý nhanh chóng nói.

Đông Anh nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng đi vào đại sảnh.

Tòa nhà, văn phòng tổng giám đốc, bộ phận hành chính một hồi náo nhiệt, nói đến hôn lễ của Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng vô cùng hăng hái, Đông Anh đi ra thang máy, mỉm cười nhìn về phía mọi người đang vui vẻ nói chuyện, cũng không chào hỏi, liền một mình đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn về phía cánh cửa gỗ màu rám nắng đầy thâm trầm đang đóng chặt, cô đưa mắt nhìn thật lâu, mới vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không ai trả lời.

Cô im lặng vươn hai tay, nhẹ nhàng đẩy.

Một trận gió biển ấm áp thổi đến.

Cô đứng ở cạnh cửa, ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất, dường như đang nhìn hướng hôn lễ bên bờ

biển... Cô dừng bước lại, không dám đi tiếp về phía trước, chỉ là kêu nhỏ: "Tổng giám đốc..."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ là đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt lãnh đạm, hai tròng mắt xẹt qua một điểm mơ hồ, nhìn về phía bờ biển những quả cầu thủy tinh ,nói tiếp nhau dài như vậy, như là con đường dẫn tới nơi bắt đầu của hạnh phúc...

Liền cứ như vậy, thâm trầm mà nhìn.

Đông Anh nhỏ giọng đóng cửa lại, chậm chạp xoay người, nhìn về phía bóng lưng của Tưởng Thiên Lỗi, có chút cô đơn, cũng có chút xót xa trong lòng, tự mình đi tới phía sau anh, mềm giọng nói: "Tổng giám đốc... Thời gian đã đến, cũng nên chuẩn bị tham dự tiệc cưới thôi ..."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hai tròng mắt lại bộc lộ một tia ảm đạm, mịt mờ.

Đông Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía anh, lại có chút đau lòng.

Vào lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.

Cô xoay người, nhìn về phía cánh cửa kia, kêu nhỏ: "Mời vào."

Thư ký cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi tới, tôn kính nói: "Tổng giám đốc, Như Mạt tiểu thư tới."

Đông Anh nghiêng người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe lên, ngưng suy nghĩ một hồi, rồi mới xoay người, nhìn thấy Như Mạt mặc váy dài phức tạp, bên ngoài áo khoác ngắn đơn giản màu tuyết trắng, tóc búi cao, tay đeo túi xách Chanel, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía cô, hai tròng mắt cuối cùng mới bộc lộ một chút ý cười ôn nhu, hướng cô vươn tay, tình cảm mà cưng chiều nói câu: "Tới rồi sao?"

"Ưhm..." Như Mạt nhẹ kéo áo ngoài, môi khẽ nhếch, tươi cười, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, đem tay nhỏ bé khẽ đặt ở trong lòng bàn tay của anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm lấy, nhẹ kéo cô đến trước mặt của mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô ngọt ngào , hai tròng mắt tràn đầy hơi nước sáng long lanh dịu hiền, đặc biệt xinh đẹp, anh dỗ dành cười, nhẹ giọng nói: "Trễ như vậy sao?"

Như Mạt nhìn về phía anh, có chút cố kỵ, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười nói: "Em qua thăm mẹ rồi ..."

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút mất hứng.

Như Mạt nhìn bộ dáng này của anh, liền có chút lo lắng cùng lấy lòng kêu nhỏ: "Thiên Lỗi..."

Tưởng Thiên Lỗi không khỏi hạ thấp tầm mắt, nhìn về phía cô.

Như Mạt hai tròng mắt tràn đầy ôn nhu, có chút hờn dỗi, có chút dịu dàng, lại có chút lấy lòng.

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt cúi đầu, nhìn về phía vẻ mặt nhu hòa của Như Mạt, hai tròng mắt cuối cùng cũng hiện lên một chút ôn nhu.

Như Mạt cười, khẽ tựa vào trong ngực của anh, lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, thật tình nói: "Thiên Lỗi, em thực sự... Thực sự rất yêu anh..."

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ cười, vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, khẽ vuốt mái tóc của cô , đặt ở trên trán của cô một nụ hôn, đáp: “ Ưhm..."

Đông Anh đứng ở một bên, chờ đợi một hồi, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hai người, tôn kính nói: "Tổng giám đốc, Như Mạt tiểu thư, thời gian thực sự không còn sớm. Chúng ta làm chủ mời khách, không thể để lâu mà không xuất hiện."

"Được..." Như Mạt biết cũng chỉ có mình mới có thể khuyên được Tưởng Thiên Lỗi, liền cười nói: "Cô đi ra ngoài trước đi, Tôi đến giúp anh ấy thay trang phục."

"Vâng..." Đông Anh mỉm cười đi ra ngoài , xoay người nhẹ đóng cửa, trong mắt thoáng nhìn thấy Như Mạt khẽ hôn Thiên Lỗi, cô im lặng không lên tiếng, cẩn thận kéo lại cửa, trầm mặc rời đi.

Thời gian chín giờ mười phút! !

Người chủ trì đứng ở vị trí của mình tại bờ biển, nghe thấy chú rể đã chuẩn bị tiến vào đại sảnh khách sạn Á Châu, tức khắc cầm lên bộ đàm, yêu cầu làm sáng lên những quả cầu hoa bằng thủy tinh bên trái màn hình lớn, để cho tại hiện trường tất cả các vị khách có thể thấy được Tào Anh Kiệt cùng những phù rể vui mừng liên tục tiến vào đại sảnh khách sạn Á Châu ...

Các vị tân khách nghe thấy trên màn hình lớn truyền đến thanh âm tươi cười của đám phù rể, liền nhao nhao tò mò ngẩng đầu lên.

Tào Anh Kiệt quả nhiên vào lúc này, ôm một bó hoa màu lam cực lớn thật đẹp thật mơ mộng, mê hoặc lòng người, vẻ mặt đẹp trai, tươi cười dẫn đoàn phù rể đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu , các bộ phận quản lý của khách sạn Á Châu, phân công nhau đứng ở hai bên lễ đường, sôi nổi vỗ tay chúc mừng.

Tào Anh Kiệt vui mừng đến đắc ý, cầm hoa đi vào đại sảnh, trong những tiếng chúc phúc của mọi người, trực tiếp đi vào thang máy! !

Bên trong phòng Tổng thống!

"Bọn họ đã tới rồi a !" Tiểu Nhu đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía lỗ mắt mèo, thấy Tào Anh Kiệt bọn họ thực sự đã dẫn theo mười hai phù rể chậm rãi đi tới, liền kích động kêu to.

Trần Mạn Hồng đã trang điểm tốt, bím tóc đuôi sam thả sang hai bên, điểm xuyết những hạt trân châu rất đẹp, khăn trùm đầu tuyết trắng, có chút khẩn trương nhìn về phía cửa, sắc mặt cũng bị dọa trắng.

"Chớ khẩn trương! ! Còn có chúng tôi! !" Nhã Tuệ cũng có chút kích động cười nói.

"Đúng vậy ! Quản lý! ! Chị yên tâm! !" Văn Chi cũng tới khuyên bảo!

Ngoài cửa! !

Tào Anh Kiệt ôm bó hoa màu lam xinh đẹp, đi tới cạnh cửa, nhìn về phía cửa phòng cưới tất cả treo đầy hoa hồng thơm ngát , hít sâu một cái, kêu to: "Các anh em, đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Rồi !" Đám người Tô Lạc Hoành hét to! ! !

"Nhấn chuông cửa! !" Tào Anh Kiệt kêu to!

"Được! Trước tiên cậu xử lý Tiêu Đồng! !" Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nhấn mạnh chuông cửa! !

Bên trong cánh cửa! !

"Chuông cửa vang lên a !" Tiểu Nhu thật vui vẻ nói to! !

Tiêu Đồng dẫn đầu, đứng ở trước cửa, hắng giọng vài cái, nhịn cười, ầm ầm mở cửa, khoanh tay dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt kiêu ngạo nhếch môi, nhìn về phía bọn họ.

Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai thoáng cái, vượt qua Tào Anh Kiệt xông lên phía trước, nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Đồng, vừa rồi khí thế còn hừng hực, ngay lập tức khuôn mặt cúi thấp xuống, ỉu xìu như quả bóng xì hơi nhìn về phía cô ấy chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống, khom lưng mi mắt chớp chớp kêu to: " Chị ... chị Tiêu Đồng ———— "

Các vị khách mời tại hiện trường bờ biển, nhìn về hình ảnh phía bên này, tất cả cũng đều nhịn không được mà cười rộ lên.

"Gọi ngọt như vậy để làm cái gì?" Tiêu Đồng trực tiếp ngăn ở cửa, thái độ cứng rắn, cười nói: "Tôi đã đoán được thời gian các người qua đây, như vậy làm thế nào đem tôi xử lý đây?"

" Chị Tiêu Đồng chị nói cái gì vậy?" Lâm Sở Nhai lập tức đi lên phía trước, nhìn về phía Tiêu Đồng, vẻ mặt kích động nói: "Chúng tôi vừa mới qua đây một lúc, đã nghĩ đến Tiêu Đồng chị xinh đẹp động lòng người như vậy, tính cách dịu dàng đáng yêu, nhất là vóc dáng kia, chính là lung linh huyền hảo, tuyệt đối chính là nhân trung long phượng, chúng tôi đã nghĩ cùng chị hợp tác, đem tân nương đón ra, lát nữa anh em chúng tôi , liền cho chị mời rượu? Ba vạn chén, à không, là ba mươi vạn chén, đem dìm chết chúng tôi cũng được!"

Trời ạ! Ôi không! Tào Anh Kiệt nghe xong những lời kia, liền kích động, thật là con mẹ nó muốn phi cho người anh em của mình hai nhát đao!

"Chớ đem những lời nói ngọt như thế đến dụ tôi !" Tiêu Đồng đắc ý trực tiếp nhìn về phía bọn họ, cười rộ lên nói:” Tổng giám đốc đúng là cho các người một trăm vạn tiền để xông vào phòng cưới! ! Nếu không thì như vậy đi? Chỉ bằng hôm nay các người nói cho chị đây nghe dung mạo của chị như thế nào khuynh quốc khuynh thành,là được! Tôi sẽ lùi một bước! Liền cho các người chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng cửu mao chín phần! ! Lúc ấy chúng ta hẵng nói đến chuyện tình cảm!"

"Ôi! Chị Tiêu Đồng..." Tô Lạc Hoành lập tức thật quyến rũ đi lên phía trước, đem lời kịch cũng học đến thuộc lòng nói: "Tục ngữ có câu, thà phá một tòa miếu, cũng không nên chia rẽ một đôi phu thê, ngài nói, này chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng tiền cửu mao chín phần, chúng tôi muốn đưa cũng dễ, nhưng ở giờ lành, thời khắc quan trọng cũng sẽ qua đi , còn là mong ngài thương xót cho."

Tiêu Đồng cũng cười, có chút đắc ý vừa gõ ngón tay, nói: "Một chút cũng không bớt thời gian! Chị em, đem đồ lấy tới !"

Nhã Tuệ tức khắc tiến lên, cầm lên một phân tiền, giơ lên trước mặt nhiều phù rể như thế, đắc ý cười nói: "Nhìn xem? Một phân tiền, chỉ cần các người giao ra một trăm vạn, chúng tôi lập tức cho các người đón người!"

"A a a a a! !" Tô Lạc Hoành thật bị trượt ngã, rất bội phục nói: "Phù dâu của chúng ta thật thông minh a! Xem ra không đưa là không được rồi?"

"Liền phải đưa! !" Tất cả phù dâu hớn hở cười kêu to! !

"Ôi!" Tô Lạc Hoành quay đầu, nhìn về phía các anh em kích động kêu to: "Các anh em! Nói cho đám phù dâu này biết, một trăm vạn kia đã đi đâu rồi?"

"Tối hôm qua đi ăn tiệc độc thân hết rồi !" Mọi người giơ cao tay lên kêu to! !

Tiêu Đồng trong lúc nhất thời cười rộ lên, nói: "Ăn hết rồi phải không! Nếu vậy thì kiếp sau lại cưới vợ nhé! ! Đi đi! !"

Cô nói xong, trong nháy mắt sẽ đóng cửa lại! !

"Chờ một chút! !" Tô Lạc Hoành vừa hướng Lâm Sở Nhai nháy mắt ra hiệu, một bên kêu to: "Tối hôm qua đem tiền tiêu hết, mọi người nói có đúng hay không?"

"Không đúng a !" Phù rể cười hét to! !

“ Được ! Hiện tại để phó giám đốc Lâm của chúng ta đem tiền nhả ra!" Tô Lạc Hoành nói xong, lập tức hướng Lâm Sở Nhai hất cằm, hướng Nhã Tuệ đang đứng ở bên này cửa.

Lâm Sở Nhai lập tức đi lên phía trước, cười kêu to: “Được, tôi đưa ! Liền đem tiền nhả ra! !"

Hắn không nói hai lời, đột nhiên nhào đến, bưng mặt Nhã Tuệ , cúi đầu xuống đặt ở trên môi của cô một nụ hôn! ! !

Nhã Tuệ trừng mắt mở to, tất cả phù dâu bao gồm Nhã Tuệ đều lập tức sửng sốt!

"Các anh em !" Tô Lạc Hoành nhìn về phía các cô ấy đang không có ý thức,nhanh chóng vọt vào, kêu to: "Nghênh đón chị dâu a !"

"Ha ha ha ha ha..." Tào Anh Kiệt vô cùng hài lòng, vô cùng đắc ý đạp cửa mà vọt vào, cười ha ha đến vui vẻ !

Nhã Tuệ ngây ngốc tại chỗ, bị đám người xung quanh đụng chạm, vẫn là nói không nên lời.

"Này ! Hôn rồi a?" Tiêu Đồng một trận khiếp sợ nhìn về phía Nhã Tuệ, kêu to!

Nhã Tuệ yếu ớt quay đầu, nhìn về phía cô, lắc lắc đầu nói: "Ngón tay của hắn, ngăn ở trên môi tôi , kỳ thực không có hôn đến..."

"Ai da —————— một trăm vạn của tôi! !" Tiêu Đồng một trận tức giận quay đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đang tưng bừng nhảy múa, thỉnh thoảng còn đắc ý giơ tay nhấc chân, trái phải uốn éo cái mông kêu to, cô tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, bổ nhào tới đánh bọn họ! !

Tào Anh Kiệt không có nhiều thời gian ở đây , liền cầm hoa đi vào trong phòng , cư nhiên nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc áo cưới ren sợi hoa tuyết trắng, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, đầu đội lụa mỏng tuyết trắng mông lung, ôn nhu nhìn về phía chính mình, lòng hắn thoáng cái đã mềm xuống, lập tức nửa quỳ ở trước mặt bà xã, vẻ mặt mất hồn cảm động vui vẻ giơ bó hoa lên, nói: “ Bà xã, anh tới rồi! ! Từ hôm nay trở đi, em chính là tất cả sinh mệnh của anh, mặc kệ có phát sinh chuyện gì, hạnh phúc của em, chính anh sẽ là người nắm giữ ! Có thể cưới em làm vợ, là anh đã tích phúc mười đời mới có được, anh đang suy nghĩ, anh yêu em đã là việc của rất lâu trước kia rồi... Từ

Anh quốc trở về, gặp được em lúc ấy, anh liền cảm thấy, trên cái thế giới này, tại sao vẫn còn có người, xinh đẹp như thế, cũng bắt đầu từ khi đó, anh làm tất cả mọi việc, cũng đều để em có thể đồng ý.... Không thể nói được trong lòng anh em quan trọng như thế nào... Thế nhưng anh lại cảm thấy được, từ mấy ngàn năm trước, anh cũng đã yêu em mất rồi ... Anh rõ ràng đã chờ đợi em ở cái thế giới này,cũng mấy nghìn năm..."

Rõ ràng nói xong nhưng lại ngây ngốc như thế.

Trần Mạn Hồng không nói gì nhìn về bên phía này, hai tròng mắt đã đỏ bừng, nước mắt lăn dài trên khóe mi.

Tào Anh Kiệt một người đàn ông như thế, nhưng thế nào cũng có chút kích động, cúi đầu, hít sâu một cái, không cho nước mắt tràn ra .

Mọi người đứng xem cũng cực kỳ cảm động.

Bên ngoài các vị tân khách, nhìn thấy một màn này, cũng rất vui mừng và cảm động.

"Được rồi! !" Tào Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng kích động nói: "Bà xã! Chúng ta cử hành hôn lễ thôi! Sau đó chúng ta sẽ một đời một kiếp ở bên nhau!"

Hắn nói xong, bỗng nhiên ôm lấy Trần Mạn Hồng, vui vẻ cúi xuống , liền muốn hôn...

"Này này này! ! Không thể hôn ! Phải cử hành xong hôn lễ mới có thể hôn! ! Nhanh! ! Xuống lầu thôi! !" Tô Lạc Hoành bọn họ cũng có chút cảm động, nhưng vẫn là nhịn xuống nước mắt, gào to anh em nói: "Các anh em, cùng các cô gái của chúng ta cùng nhau xuống lầu ! Đi đến lễ cưới a!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui