Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Đường Khả Hĩnh! ! Em bình tĩnh lại một chút! !" Trang Hạo Nhiên nghiêng người , tùy ý để nước lạnh tạt lên mặt của chính mình, tức giận gọi cô: "Em không cần nói nhảm!"

Em không có ! Đường Khả Hình ngẩng đầu, run rẩy nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khóc rống kêu to: "Em không có! ! Những chuyện đã qua, tất cả đều do sai

lầm của em ! ! Sai! ! Em nhìn hai người bọn họ người hạnh phúc! Em thật hận! ! Em hận chết rồi ! Bọn họ nên đi chết đi!

Trang Hạo Nhiên ôm chặt cơ thể cô đang kích động run rẩy, nhìn về phía cô hai mắt run rẩy đáng sợ, hai mắt của anh hiện lên một chút đau lòng, nói: "Thật sự yêu như thế sao?"

"Không cần nói với em chữ yêu! !" Đường Khả Hĩnh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi hét:

"Trên cái thế giới này, bất luận cái gì tình yêu đều là lỗi ! ! Trên cái thế giới này, cần bản cũng không có chân tình chân ý gì đó! Cái thứ tình yêu này, toàn bộ đã cho những người có lòng lang dạ sói ăn hết rồi! ! Toàn bộ đều đã ăn ! !

Em không bao giờ tin trên cái thế giới này có tình yêu nữa! Em không tin!

Em hiện tại chỉ có cầm hận! Em muốn báo thù! Em muốn giết bọn họ!

Em nhất định phải giết chết bọn họ!"

Cô nói xong, người nằm ở trong nước lạnh buốt, hai mắt tức giận muốn nổ tung! !

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn về phía cô đang đau khổ rơi nước mắt, đột nhiên sắc mặt cứng rắn, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài! !

Đường Khả Hinh tiếp tục ngồi ở trong bồn tắm lớn lạnh buốt, nhớ tới hôm nay gặp được tất cả, lập tức một trận co quắp, lại đau đớn khóc lên.

Trang Hạo Nhiên tay nắm con dao nhọn gọt hoa quả, lạnh lùng đi tới phía trước bồn tắm, hướng trong nước ném vào.

Đường Khả Hinh kích động rơi lệ co quắp cúi đầu, nhìn về phía trong nước kia có con dao nhọn, lấp lánh nhấp nháy, muốn giết người vô cùng độc ác!


"Nếu như em muốn giết anh ta! Hiện tại liền đi giết đi! ! Sau khi giết anh ta, nhìn em có thể hay không, không đau nhanh hơn một chút!" Trang Hạo Nhiên đứng lên, thất vọng nhìn về phía cô, lạnh nhạt, vô tình nói.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cả người ngâm mình ở nước lạnh , run cầm cập.

"Đi giết anh ta! Để xem sự hận thù trong người em, có thể hay không bởi vì em giết bọn họ mà biến mất!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, lại lạnh nhạt nói.

Đường Khả Hinh kích động ngồi ở bồn tắm lớn, không lên tiếng, tùy ý để nước lạnh buốt, tạt vào trên mặt mình, hòa tan thành một chút ấm áp cuối cùng.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô đau khổ, uất ức, căm hận như vậy , hai tròng mắt hiện lên một chút đau đớn, chân thành nói: "Tôi sao có thể... lại quen biết loại người như em? Trong thế giới của tôi,chuyện gì cũng phải cực kỳ rõ ràng! Yêu chính là yêu, không yêu, chính là không yêu! Thế nhưng sao tôi có thể quen

biết một người như em? Em xem em hiện tại giống cái gì? Lúc đó là em muốn yêu anh ta ! Tôi cố gắng ngăn cản, nhưng chính em muốn yêu anh ta ! ! Ai ép em ? Ai lấy dao kề cổ em? Là ai? Là thiên sứ hay ma quỷ? Là chính em! !"

Đường Khả Hinh nước mắt từng hạt, từng hạt chảy xuống.

"Anh ta hôm nay rốt cuộc nói cái gì khiến cho em tức giận như vậy? Cho em cảm thấy tất cả đều không thể tha thứ? ! Cho em cảm thấy những gì đã qua đều là sai lầm! Tôi cho em biết, Đường Khả Hinh! Nếu như thời gian có chút nhầm lẫn quay trở lại quá khứ! ! Có khả năng nhất , chính là tôi sẽ không chạy tới bệnh viện để cứu em! ! Em có dũng khí đi yêu, thì em đừng sợ bị thương! ! Em lúc đó không nghĩ đến sao? Trên cái thế giới này, không có cái gọi là hạnh phúc mãi mãi! ! Hạnh phúc kia chỉ là chút tâm trạng! ! Thế nhưng, vào lúc đó em cư nhiên, hủy bỏ đi cuộc sống có ý nghĩa trong quá khứ của em, đã cố gắng sống tốt như vậy! Hủy bỏ trí tuệ cùng giáo dục của cha em, hủy bỏ những yêu thương của chúng tôi dành cho em. Tôi cho em biết, nếu như không có những thứ này, em không chừng vẫn không sống được đến bây giờ! !" Trang Hạo Nhiên tức giận mắng cô! !

Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, im lặng không lên tiếng, cả người đã dần dần lạnh buốt tới cứng ngắc!

"Tôi mặc kệ giữa các người tình yêu có khắc cốt ghi tâm thế nào! Thế nhưng em không hiểu một câu nói? Cái gì gọi là từng có? Những lời này chỉ dành cho những người sống không có lợi ích! ! Tôi không muốn cho hai người nói chuyện tình yêu! Thử hỏi đoạn tình cảm này, thực sự chỉ một mình anh ta có lỗi thôi sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, đau lòng hỏi.

"... ..." Đường Khả Hinh nước mắt từng hạt, từng hạt chảy xuống.

"Đừng vì chính mình không hạnh phúc, liền đem thù hận đổ lên đầu của người khác, đó là hành động ngu ngốc! Đó là hành vi thiếu thông minh! Đó là hành vi ích kỷ! Tôi thẳng thắn nói với em ,em biết tôi vì sao cho tới bây giờ, đều ngăn cản không muốn em cùng Tưởng Thiên Lỗi ở một chỗ không?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, tức giận nói.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nước mắt lại chảy xuống.


Trang Hạo Nhiên hai mắt hiện lên một chút đau đớn nói: "Đường Khả Hinh! Tôi đã thử vì tình yêu kiên trì của em! Tôi đã từng khuyên qua Như Mạt! Tôi muốn cô ấy đi theo tôi! Bởi vì tôi biết, tính mạng của cô ấy khó giữ, tính mạng của cô ấy phải dựa vào trái tim, đó là một điều đáng sợ, chăm chú xông vào cả người Tưởng Thiên Lỗi! Cô ấy là một người phụ nữ đáng sợ! Trên cái thế giới này, người ác độc, người nham hiểm, người có tính toán, đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Thế nhưng chỉ có người mềm yếu, là đáng sợ nhất ! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! ! Thường rơi vào thế giới của các cô ấy, đều sẽ bị cô ấy nhốt trong vũng lầy, mà từ từ thay đổi, mềm lòng, mà hít thở không thông! ! Tôi không lo lắng cho Tử Hiền, bởi vì Tử Hiền sẽ không bị cô ấy làm cho mềm lòng, dao động, thế nhưng em lại bị! !"

Đường Khả Hinh nước mắt đau khổ rơi.

Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, từ đáy lòng nói: "Em oán hận cái gì? Muốn hận thì hận chính em! Hận chính em không tốt, lại tiến vào trong thế giới của cô ấy! ! Ngay cả em, đều không hiểu liền đi vào, huống chi Tưởng Thiên Lỗi? Yêu một người, không phải là hi vọng anh ta hạnh phúc sao? Em lại hận như thế, chẳng khác nào chứng minh em không đủ yêu! ! Nếu như em không đủ yêu, vậy có tư cách gì đi mắng anh ta, đi hận anh ta?"

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.

"Tôi không thích bộ dạng của em ngày hôm nay!" Trang Hạo Nhiên thật tình nói: "Tôi mặc dù thay em ngăn cản anh ta, thế nhưng tôi không thích bộ dạng của em ngày hôm nay! Hận thù như vậy, ngoan độc như vậy, phóng túng chính mình như vậy! Em bây giờ và trước đây quả thực giống như hai người! Người như vậy, không có tư cách ở trước mặt của tôi,cùng tôi đàm luận rượu đỏ! !"

Đường Khả Hinh rơi lệ, nhìn về phía trước.

Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn về phía cô, nói: "Kế tiếp em muốn làm như thế nào, tùy chính em! Muốn giết anh ta, liền đem anh ta giết đi ! Sau đó em dùng máu đỏ tươi, xem có thể hay không rửa tâm hồn trong sạch, thanh thản như lúc ban đầu! !"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, tùy ý để nước mắt nóng bỏng, chảy xuống.

"Sẽ không ai chịu trách nhiệm về cuộc sống của em nữa! Đây là chính em lựa chọn tình yêu! Chính mình khổ, chính mình sẽ phải chịu! ! Từ hôm nay trở đi, chính em hãy sống tốt với cuộc sống của mình! Tôi đối với em quá thất vọng rồi! Tạm thời, chúng ta trước không cần liên quan, chính em tự giải quyết cho tốt! !" Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người rời đi, phịch một tiếng đóng cửa lại! !

Đường Khả Hinh ngồi một mình cả người lạnh lẽo ở trong bồn tắm lớn, cả người như mất hồn, tinh thần sa sút nhìn về phía trước, cái gì cũng thấy không rõ.

Sau giờ trưa.

Hôn lễ bờ biển dần dần kết thúc! !


Tiệc cưới lập tức bắt đầu.

Khách mời dời từ khách sạn qua sảnh tiệc cưới, Như Mạt đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức sai người đưa cô về khách sạn ngỉ ngơi.

Phòng khách VIP.

Tưởng Thiên Lỗi cẩn thận từng li từng tí đỡ Như Mạt nằm trên giường đệm tuyết trắng , sau đó có chút đau lòng nhìn về phía cô.

Như Mạt nằm ở trên giường, ôn nhu vươn tay, nhẹ nắm tay anh, mỉm cười nói: "Em không sao, anh yên tâm."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ không yên tâm nhìn về phía cô.

"Thật không có sao..." Như Mạt lại mỉm cười.

"Tốt lắm..." Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nắm tay nhỏ bé của cô, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, anh xong việc sẽ trở lại chăm sóc em, hôm nay khách khứa thực sự rất nhiều”.

Như Mạt gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía cô sắc mặt tái nhợt, biết cô là bởi vì chính mình vừa rồi sơ suất, liền có một chút đau lòng vươn tay, nhẹ vỗ về mặt của cô, mềm giọng nói: "Yên tâm, anh nhất định sẽ trở về..."

"Uhm... Mau đi đi..." Như Mạt nhìn anh, mỉm cười gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi liền mỉm cười, cúi xuống trán cô, nhẹ nhàng mà hôn, kéo lại đệm chăn cho cô thật tốt, mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Trong nháy mắt anh xoay người, Như Mạt hai tròng mắt lập tức bộc lộ sợ hãi cùng ai oán.

Tưởng Thiên Lỗi không như ngày thường quay đầu lại, mà tinh thần hơi có chút không tập trung đi ra ngoài.

Đông Anh im lặng không lên tiếng, đi theo Tưởng Thiên Lỗi phía sau, đi ra ngoài.


"Khách mời hiện đang ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

"6 giờ bắt đầu tiệc rượu, buổi tối 9 giờ bắt đầu khiêu vũ, 11 giờ bắn pháo hoa" Đông Anh nhanh chóng nói.

"Uhm!" Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, tiếp tục mặt lạnh đi về phía trước, nghĩ nghĩ, mới hỏi lại: "Tuyết Nhi đâu?"

"Cùng chị dâu Lý đi chơi..." Đông Anh mềm giọng nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghĩ nghĩ, liền không có hỏi.

Không gian trống rỗng, chỉ còn lại bước chân kia dần dần mờ nhạt.

Như Mạt khẽ tựa vào cạnh cửa, rơi lệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai tay nắm chặt khung cửa, rất sợ hãi.

Đêm, đêm mơ màng, đêm đáng sợ, bắt đầu .

Phòng Tổng thống.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ cả người lạnh lẽo ngâm trong bồn tắm lớn, run lẩy bẩy. Nước mắt dần dần chảy xuống. Cảm giác được ngoài cửa sổ đèn rực rỡ, ánh sáng chiếu vào một chút ấm áp, yên lặng rọi vào bồn tắm lớn. Cô vẫn như cũ không thể yên lặng, hai tròng mắt vẫn không ngừng run rẩy, tức giận. Vừa muốn nhẹ chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy, ai biết tay vừa trượt, lòng bàn tay bị dao dưới đáy nước cắt một cái. Cô đau kêu một tiếng, tay giơ lên cao, nhìn thấy lòng bàn tay cắt rách hở miệng nhỏ, lại tràn ra máu. Cô nhíu mày vừa muốn ấn chặt vết thương, não nhanh chóng nhớ lại cái đêm mưa lạnh lẽo kia, chính mình ở trong rừng đứng sau cây nhỏ, nhìn người đàn ông kia nói, Như Mạt của tôi! !

Lòng của cô bị đâm đến đau đớn, hai mắt lập tức trừng lên!

Một con dao nhọn, vô tình cắm vào bả vai của mình! ! Bả vai bị cắm sâu đến có thể chết người! Máu tươi đầm đìa chảy ra! Toàn bộ thế giới tất cả đều là mùi máu tươi, ngay lúc đó khứu giác lập tức lại phát huy uy lực kinh khủng, tất cả đều là mùi máu tươi, toàn là mùi vị của ma quỷ! ! !

Đường Khả Hinh ngồi trong bồn tắm, nhìn trong lòng bàn tay đầy máu, chảy xuống, từng giọt, từng giọt rớt xuống thành bồn tắm. Sắc mặt của cô tái nhợt, hai tròng mắt lại run rẩy tức giận, nhớ tới Nhã Tuệ quỳ trên mặt đất khóc rống, người kia vẫn im lặng, muốn moi tim của mình, muốn moi tim của mình. Trái tim, bỗng nhiên bị đè nặng, một kế hoạch báo bù sắc bén, làm cho cô đánh mất lý trí, ngưng chặt hai hàng nước mắt lạnh lẽo, nhìn về phía trước...

Chỉ có một ý niệm! Tôi muốn báo thù! Tôi muốn báo thù! ! Tôi đêm nay, nhất định phải lấy lại công bằng cho mình! ! Tôi không tin thiện lương! ! Tôi không tin! ! Tôi chính là muốn làm một người nham hiểm, độc ác! ! Tôi muốn cho cô, nếm thử mùi vị đau khổ này! ! Tôi nhất định phải cho cô nếm phải mùi vị đau khổ này! !

Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, hai mắt chấn động rớt xuống giọt nước mắt báo thù lạnh lẽo! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận