Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Mưa xuân kéo dài.

Mùa hoa anh đào đã qua, những đóa hoa màu hồng phấn, đêm qua đã sớm rơi mất, sáng nay, trải đầy trên mặt đất tạo nên một thảm màu hồng nhạt.

Đường Khả Hinh một mình tay cầm ô, chân đạp trên những cánh hoa anh đào ướt át, hòa vào làn mưa mưa trắng xóa đi về phía trước, hai mắt hiện lên một chút ý cười nhu hòa, ngẫu nhiên vươn cánh tay trắng như tuyết ra, khẽ chạm vào những hạt mưa lạnh buốt...

Bóng lưng, nhẹ nhõm mà bình tĩnh, cô đơn mà dịu dàng.

Lá cây anh đào vì một trận gió mà đong đưa nhiều lần, dưới tàng cây, có một cô gái nhỏ cầm chiếc ô màu đỏ thẫm, đã đi xa…

Sinh mệnh, trải qua thử thách của “mưa Xuân” mà trưởng thành có mất mát, ưu thương, cũng có ôn nhu cùng khát vọng.

Mưa rơi càng lúc càng lớn!

Đường Khả Hinh thân thể có chút ẩm ướt trở lại phòng thư kí, nhìn thấy mọi người đều vừa cười vừa nói, cô cũng vui vẻ cười đi về phía bàn mình, vừa ngồi xuống, mở ra tư liệu về rượu đỏ ra, cũng đã nghe được nữ thư kí phía sau hỏi Tiêu Đồng :" Tiêu Đồng!!! Nghe nói Tổng giám đốc truyền ra tin tức là sắp kết hôn, là thật hay giả vậy? Lần này là kết hôn, chứ không phải đính hôn đâu nha!"

Tiêu Đồng ngồi ở phía trên, cầm tư liệu đã được phê duyệt, đứng lên đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh, mỉm cười nói với cô :" Tư liệu này đã được phê duyệt xong, cô đem hồ sơ vào trước, đưa đến phòng thu mua."

" Được!" Đường Khả Hinh cười tiếp nhận tư liệu.

" Tiêu Đồng! Nói cho chúng tôi

biết đi mà!" Mấy nữ thư kí lại nhìn về phía cô hỏi.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn các cô, cười nói :" Được rồi! Nhiều chuyện như vậy làm gì? Tôi cũng chỉ là nghe nói, nghe nói... Có phần giống sự thật..."

Đường Khả Hinh cũng hiếu kì ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng cười nói :" Có phần giống sự thật, chính là sự thật? Hẳn là nên cho chúng tôi biết sớm một chút, để chúng tôi còn chúc phúc anh ấy chứ."

Tiêu Đồng cúi đầu liếc mắt nhìn Khả Hinh, mới ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi :" Tổng giám đốc không có gọi điện thoại cho cô à?"

Đường Khả Hinh vừa nhìn tư liệu vừa lắc đầu.

" Người này cũng thật là... Kỳ thật anh ấy rất nhỏ mọn, chỉ là cô không biết!"

Tiêu Đồng có chút giận, cầm cây bút lông chim trên bàn của Khả Hinh, để ở trong tay ngắm nghía.

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhịn không được nở nụ cười, nói :" Anh ấy không có nhỏ mọn. Chỉ là... Có thể anh ấy cảm thấy tôi không xứng cùng với anh ấy bàn luận về rượu đỏ thôi."

"... ... ...." Tiêu Đồng có phần đau lòng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vươn tay không ngừng ghi tên các loại rượu đỏ nhập khẩu, phát hiện 3 tháng này, các loại rượu đỏ nhập khẩu vào Laffey cùng

Khang Đế dần dần ít thay đổi, cô có phần nghi hoặc nhíu mày, cầm lấy tư liệu, nhìn lại vài lần.

Tiêu Đồng thấy cô chuyên tâm như thế, một câu không khỏi thốt ra :" Tôi lúc ấy còn cho rằng... Cô cùng tổng giám đốc có tình ý chứ."

" Hả?" Đường Khả Hinh không có nghe rõ lời của cô, mà chuyên tâm cúi đầu, nhìn kĩ tư liệu trên văn kiện, mình không có hoa mắt chứ, cửa hàng Laffey nhập khẩu rượu đỏ, là ít đi một phần ba, cửa hàng rượu kia bổ sung vào đơn rượu này? Cô nghi hoặc mở ra một phần tư liệu khác, xem xét.

Tiêu Đồng có phần sốt ruột nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại hơi cao giọng nói: " Tôi vẫn cảm thấy, cô cùng Tổng giám đốc giống như có tình ý với nhau, phải không? Khả Hinh? Cô nghĩ như thế nào về Tổng giám đốc?"

"......." Đường Khả Hinh khó tin ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng, đột nhiên một trận bật cười nói :" Cô nói cái gì vậy? Điều này có khả năng sao? Tổng giám đốc vẫn thích Tình Xuyên, hiện tại không biết tại sao lại cùng Cố tiểu thư ở chung một chỗ, có thể là coi trọng gia đình, chính là như vậy đi, tình yêu và hôn nhân đều khó hiểu."

Cô bình tĩnh nói xong, lại nhìn văn kiện.

" Cô thật sự... Đối với Tổng tài một chút tình ý cũng không có??? Các người ở cùng một chỗ như vậy,.... Khả Hinh, làm người nên hướng về phía trước, đúng hay không? Cuộc đời, có ai chỉ vì một đoạn tình cảm, liền quyết định cả đời?" Tiêu Đồng có chút nóng nảy nói.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía cô, nói :" Tôi sẽ tìm được bạn trai, tìm một người bình thường mà đơn giản, có một tình yêu bình thường, xem thật nhiều phim, rồi cùng nhau ăn đá bào, sau đó kết hôn, sống chết vì tương lai mà cố gắng. Nhưng mà, tuyệt đối sẽ không lại là một người không tầm

thường hay thân phận hiển hách. Tôi... Không nghĩ lại muốn trải qua những thứ khác nữa rồi. Tôi hiện tại chỉ có thi đấu."

Cô cười nói xong, lại vươn tay, kéo bả vai Tiêu Đồng, nũng nịu tựa đầu vào bờ vai Tiêu Đồng, cười hì hì nói :" Ôi! Không cần lo lắng cho chung thân đại sự của tôi! Tôi năm nay mới 23 tuổi thôi..."

" Lại vẫn 23, cô năm nay 24 rồi đấy!" Tiêu Đồng đẩy cô, cười nói.

"Tôi năm nào cũng 18!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tiêu Đồng, cười nói.

Tiếng đập cửa vang lên.

" Vào đi!" Tiêu Đồng ngẩng đầu.

" Hoa đưa tới rồi!" Nhóm thư kí nói xong, liền không nhịn được cười.

Cửa mở ra.

Quả nhiên là nhân viên cửa hàng bán hoa, tay nâng một bó hoa hồng đỏ tươi, cười nói :" Một vị tiên sinh thần bí lại tặng hoa cho Đường tiểu thư!"

Tất cả mọi người nhịn không được cũng cười rộ lên.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Đồng đi qua, tiếp nhận hoa, vì mình kí tên, mới đưa đến trước mặt Khả Hinh, nói :" Thân ái, cô nhìn xem? Hôm nay hoa hồng hình như tươi đẹp hơn hôm qua rất nhiều."

Đường Khả Hinh cười khổ vươn tay ra, đón lấy hoa hồng Tiêu Đồng đưa qua, cầm lên một tấm thiệp màu lam, mở ra, chỉ có một từ tiếng Anh, rất tự nhiên viết : SORRY.

Chậc! Tiếng Anh thật tốt a?

Đường Khả Hinh không nói gì cầm nó lên, đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh, đem bó hoa hôm qua ném vào thùng rác, lại cầm bó hoa này lên, cắm vào trong bình, một làn hương theo chiều gió bay đến, cô cúi đầu, khẽ mỉm cười ngửi, thơm quá!

"Khả Hinh, cô rốt cuộc có thích người này hay không? Mỗi ngày đều ngửi hoa tươi!" Một thư kí cười nói.

Tiêu Đồng cũng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn về phía bó hoa tươi đẹp, sâu xa cười nói :" Mặc kệ xảy ra chuyện gì, những bông hoa này đều không có lỗi?"

Ánh mắt nhìn bó hoa thật lâu.

Cô rốt cuộc quay đầu, nhìn về phía mọi người cười nói :" Tôi đi xuống chỗ hầm rượu trước!"

" Cô vất vả rồi..." Các đồng nghiệp đều cười nói.

Đường Khả Hinh xoay người cầm lấy tư liệu, còn có bản ghi lại, rồi mới sảng khoái đi ra phòng thư kí, nhàn nhạt rời đi.

Tiêu Đồng nhìn về phía bóng lưng cô, có phần đau lòng luyến tiếc.

----------------------------

Hầm rượu.

Đường Khả Hinh mặc đồng phục Hoàn Cầu màu đen, đeo bảng hiệu làm việc, đi vào trong phòng rượu vừa mới tân trang thêm " Phòng dạy mới", mở cửa phòng ra trong nháy mắt, tuy khứu giác không còn được mãnh liệt như trước kia, nhưng

vẫn có thể ngửi được từng trận mùi rượu, cô phải cực kì cố gắng cùng dụng tâm tìm mùi hương trong đó, vừa mới bắt đầu liền có chút không quen, hiện tại đã bắt đầu cảm thấy yêu thích rồi.

Cô đứng bên cạnh cửa, nhìn ngọn đèn nhỏ ánh lên những tia sáng màu tím, khẽ đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhiệt kế, lại xoay người, vừa muốn tìm mẫu rượu, lại nhìn thấy một bóng dáng nhàn nhạt phía trước, cô sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi một thân sơ mi trắng, quần tây đen dài, mỉm cười đứng bên cạnh giá rượu, hai tròng mắt ôn nhu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh sắc mặt bình thản nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi tới trước mặt cô, cảm nhận được sự bình tĩnh của cô, nhưng cũng mỉm cười nhìn xuống dưới, không nhìn thẳng vào mắt cô, nói :"Anh biết trước khi biết em, bởi vì chuyện của Như Mạt, anh rất ít khi về nhà, thế nhưng trong khoảng thời gian này, phát hiện đã có không ít xáo trộn, thật có về nhà nhiều hơn."

Anh xem cô như một người bạn tốt nhiều năm, nói hết tâm sự.

Đường Khả Hinh một tia nghi hoặc khó hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía anh. ba xa anh chi thuong em

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt hiện lên một chút ý cười, nói: " Thật nhẹ nhõm."

Hiểu rồi!

Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi lãnh đạm lại bộc lộ biểu cảm này. Đột nhiên cười nói: " Vậy là tốt rồi."

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt thâm thúy, nhìn về phía Đường Khả Hinh, xẹt qua vài tia đau xót.

Đường Khả Hinh không nói gì thêm, mà im lặng cầm vở, cầm mẫu rượu vang cùng bản hương liệu, lướt qua bên cạnh anh, đi thẳng ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Tưởng Thiên Lỗi đứng bên cạnh giá rượu, hai mắt mãnh liệt lưu chuyển, nhanh chóng đuổi theo.

Mưa phùn liên miên.

Quấn quýt không dứt.

Lá phong, trải qua mùa đông khắc nghiệt, lại tiếp tục đâm chồi.

Đường Khả Hinh che ô, tay cầm tư liệu cùng mẫu rượu, tiếp tục thản nhiên đi về phía trước.

Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn âu phục màu đen, che ô, bước nhanh đi tới, trong tiếng mưa tí tách từng giọt, đi đến trước mặt Khả Hinh, có chút gấp rút nói :" Có thời gian rảnh không? Anh nghĩ muốn mời em đến nhà anh ăn một bữa cơm, Tuyết Nhi vẫn thường nhắc tới em."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, sắc mặt vẫn thản nhiên đi về phía trước.

" Khả Hinh..." Tưởng Thiên Lỗi che ô, vừa nhìn về phía cô vừa đau lòng kêu: " Mời em ăn một bữa cơm... Có được không?"

Đường Khả Hinh vẫn như cũ chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại nữa...

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng lãnh đạm của cô, hai tròng mắt bất đắc dĩ hiện lên một tầng hơi nước.

Buổi chiều!

Cửa phòng thư kí, phịch một tiếng mở ra!

Đường Khả Hinh chạy như điên ra khỏi phòng thư kí, trên mặt biểu lộ ý cười, chạy như bay về phía thang máy.

" Ai! Cô đi chậm một chút!" Tiêu Đồng nhìn về bóng lưng Đường Khả Hinh, nhịn không được cười nói.

Đường Khả Hinh phịch một tiếng, ấn nút mở cửa thang máy, cả người xông vào, mừng rỡ như điên che mặt cười to, vì Vitas gọi điện thoại tới, nói muốn cô đến văn phòng làm việc của mình một chuyến, hứa hẹn cho cô phục vụ phòng ăn!!!

Cô một trận kích động vươn hai tay ra, chống ở trước cửa kính thang máy, cảm giác thân thể không ngừng dâng lên thứ cản xúc kì diệu ấy, dựa vào đôi bàn tay mình, đạt được kết quả, cảm giác thật tuyệt!

" Ha ha ha..." Cô càng nghĩ càng vui vẻ, nở nụ cười, cười thật vui vẻ.

Tòa nhà cao ốc tập đoàn Hoàn Cầu!

Văn phòng quản lý rượu!

Cửa, phịch một tiếng lại bị đẩy ra, Đường Khả Hinh xông tới, vui vẻ kêu to: " Vitas tiên sinh!"

Vitas tức giận ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nói: " Cái cô này, vào phòng mà không có thói quen gõ cửa, khi nào thì mới hình thành thói quen này đây? Cửa của tôi sớm muộn cũng bị cô phá hỏng mất thôi!"

"Tôi phục vụ ở phòng ăn nào vậy ạ? Là phòng ăn Ngự Tôn sao?" Đường Khả Hinh vui vẻ nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười.

Vitas bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới đưa túi văn kiện màu xanh đậm, để tới trước mặt cô, nói: " Tự mình xem đi!"

Đường Khả Hinh vẻ mặt hưng phấn cầm lấy văn kiện, từ bên trong rút ra một quyển sách nhỏ về thông tin phòng ăn, tất cả đều là tiếng Anh, cô sửng sốt, cầm lên xem thế nào cũng không hiểu, cô nghi hoặc liếc mắt nhìn Vitas một cái, mới lại lấy ra bảng hiệu pha chế rượu đỏ từ bên trong, đây là lúc đi tới phòng ăn, nhất định phải chuẩn bị, cô lại nghi hoặc thò tay vào túi văn kiện, từ bên trong rút ra một tấm vé máy bay...

" Vé máy bay?" Đường Khả Hinh kì quái giơ lên, nhìn phía trên có một chữ tiếng Anh viết " LONDON".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui