Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trên đường, dòng người qua lại càng lúc càng nhiều,hôm nay là ngày vui gì?

Ánh nắng chiếu xuống, chiếu sáng từng công trình kiến trúc cổ, đều trang nhã và dịu dàng như thế.

Một tràng tiếng cười mang theo chút xúc động truyền đến.

Đường Khả Hinh dắt theo xe đạp màu trắng của Giai Giai, ngẩng đầu…

Giai Giai, dáng người cao gầy, có chút gầy cho nên có phần mỏng manh, cùng với vóc dáng người mẫu 1m9 của Trang Hạo Nhiên đứng cùng một chỗ rất xứng đôi, hơn nữa hôm nay, bọn họ mặc trang phục có màu sắc giống nhau, nhìn qua giống hệt một đôi tình nhân…

“ Anh sao có thể đột nhiên đến Cambridge?” Giai Giai mỉm cười xoay mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên khẽ cười cười, mới hơi xoay người hướng Đường Khả Hinh, nói: “ Bởi vì bảo bối này!”.

Đường Khả Hinh dắt xe đạp, dừng lại, đỏ mặt.

Giai Giai xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại lần nữa cảm động mà dịu dàng cười rộ lên, vừa rồi hai người đã giới thiệu qua, liền cảm thán nói: "Bảo bối thật xinh đẹp ...".

"Không cần khen cô ấy, một lát cái đuôi vểnh cao lên đó!" Trang Hạo Nhiên cười nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, lườm anh!

Hai người bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên vừa đi vừa nghiêng mặt, có chút dịu dàng nhìn về phía Giai Giai, cười nói: "Em tại sao lại gầy rồi? Lại không ăn cơm hả?".

Giai Giai có chút bất đắc dĩ, hai tay nhẹ bỏ vào túi quần mình, bước đi nhẹ nhàng về phía trước, mới yếu ớt cười nói: "Gần đây ở viện bảo tàng bận triển lãm một tác phẩm cho nên tinh thần có chút không tốt lắm...".

Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng, dừng bước lại nhìn cô.

Giai Giai cũng quay mặt sang dịu dàng nhìn anh, theo thói quen có chút đau lòng cùng lo lắng, liền đột nhiên vươn tay khoác vào cánh tay anh, nhìn anh cảm kích cười nói: "Em không sao, không cần lo lắng, anh nên biết khi em đói lập tức có thể nuốt trôi một con trâu!".


Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nói đến một số chuyện cũ sau khi chia tay cũng hết sức ăn ý mà không nhắc đến chuyện Tình Xuyên, bởi vì bọn họ đều là người trưởng thành, hiểu rằng có một số vấn đề, không cần dây dưa, sẽ không dây dưa, chẳng qua là nói một chút chuyện cuộc sống gần đây, có lúc Giai Giai nói tiếng Trung không tốt, liền dùng tiếng Anh để diễn tả, sau đó hai người lại tiếp tục dùng tiếng Anh nói rất nhiều ...

Đường Khả Hinh dắt xe đạp, tiếp tục đi theo phía sau bọn họ, một câu nói cũng nghe không hiểu, đành phải cười khổ.

"Đúng rồi." Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn Giai Giai, dùng tiếng Trung mỉm cười nói: "Em đi ra ngoài để làm gì vậy ? Bọn anh có làm lỡ việc của em hay không?".

Giai Giai đứng trước một cửa hàng bán giày múa ba lê nhìn về phía anh cười nói: "Không có, em cố ý đến đây, anh cũng biết vóc dáng em cao, không thích mang giày cao gót, gần đây em phát hiện NUNU mới cho ra một đôi giày múa rất đẹp, liền muốn tới xem thử."

"À?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô cười rộ lên, bởi vì cô luôn luôn thích kiểu dáng giày múa đế bằng, nhất là màu trắng.

"Ách..." Giai Giai đứng ở trước cửa hàng nhìn về phía hai người mỉm cười nói: "Nếu như hai người không vội, không bằng đi vào cùng nhau nhìn xem? Ánh mắt của Hạo Nhiên tốt nhất, góp chút ý kiến... Khả Hinh? Có thể chứ?".

Cô vô cùng lịch sự nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh nhanh chóng liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, cười rộ lên nói: "Được! Tôi không sao, ý kiến của hai người thật tốt ".

"Thực sự là một bảo bối hiểu chuyện!" Giai Giai dường như rất hợp ý với Khả Hinh, đứng ở bên người cô, nhẹ đỡ bả vai của cô nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Nếu em có em gái như thế này thì tốt rồi, Tình Xuyên rất không nghe lời !".

Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến cười, vươn tay hướng về phía cô nói: "Vào đi thôi."

Giai Giai mỉm cười đi theo anh, vươn tay đặt vào lòng bàn tay của anh, hai người liền như vậy tay trong tay tiến vào.

Đường Khả Hinh đứng ở phía sau bọn họ, nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy cũng liền cười cười, cất xe đạp đi vào.

Cửa hàng giày múa ba lê NUNU là một cửa hàng giày được thiết kế theo phong cách truyền thống do ông cụ trăm tuổi làm chủ, đã truyền qua 2 thế hệ, cháu gái của cửa hàng này là nhà thiết kế nổi tiếng, cho nên mới có cửa hàng giày múa này, có lẽ lấy thiết kế giày múa đế bằng là việc chính, mỗi một đôi đều là duy nhất, tuyệt đối không phân biệt, dù cho người đó là cô bé lọ lem hay công chúa tới, thích cùng một đôi giày, cũng tuyệt không có vận số giống nhau.

"Em thích nhất đôi giày này..." Giai Giai và một phu nhân tuổi chừng năm mươi người Anh chào hỏi một tiếng, sau đó đi đến bên tủ kính, cầm lên một đôi giày múa ba lê, nhẹ nâng ở trong lòng bàn tay, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Đẹp không? Mặt trên là chuồn chuồn xanh, được làm rất sinh động, cho tới bây giờ em đều không nhìn thấy chuồn chuồn xanh nào xinh đẹp như vậy, nhất là ánh mắt của nó, màu nâu sâu sắc kết hợp hoàn hảo cùng với màu đen, làm cho người xem cảm thấy rất sống động, chiếc cánh màu xanh này, thật là màu xanh đẹp nhất trên cái thế giới này, em không biết nhà thiết kế làm sao tìm ra được màu xanh xinh đẹp đến như thế..."


Trang Hạo Nhiên nghe xong cũng cười cười đi qua, nhìn đôi giày múa trong tay cô, mặt trên là chuồn chuồn xanh, xinh xắn như ngón tay cái, hết sức sinh động giống như những yêu tinh, hắn nhíu mày nói: "Chuồn chuồn này hình như là một đoạn trong chuyện cổ tích nước Anh, yêu tinh rừng xanh phải không?".

Giai Giai lập tức vui vẻ cười rộ lên nói: "Vẫn là khả năng thưởng thức cái đẹp của Hạo Nhiên rất nghệ thuật, hợp lòng em nhất! Nhà thiết kế của cửa hàng này, đoán chừng là được gợi ý cho nên xuất hiện tác phẩm linh hồn thứ ba."

Trang Hạo Nhiên cũng cười xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, hỏi: "Khả Hinh? Em cảm thấy giày này như thế nào?".

Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn đôi giày múa ba lê trong tay Giai Giai, mặt trên còn có con chuồn chuồn xanh, chính mình nhìn nó đã hai tháng bởi vì nó quá mắc, gần tới một nghìn bảng Anh, đôi mắt kia không biết dùng loại đá quý gì, vô cùng sang quý, tiền lương của mình không đủ mua, liền vẫn liên tục nhìn không ngừng nhìn... Lúc này, bản thân cô lần đầu tiên trong lòng muốn nói, không đẹp... Có lẽ nhớ tới Giai Giai cũng giống như rất nhiều những người làm nghệ thuật khác trên đầu phố ở nước Anh, đều rất thông minh!.

"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, kỳ quái nhìn vẻ mặt của cô, cười hỏi: "Em làm sao vậy?".

"Không dễ nhìn?" Giai Giai có chút tò mò nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười hỏi.

"Ách..." Đường Khả Hinh thoáng cái nhìn về phía hai người bọn họ, cười rộ lên nói: "Đẹp...".

"Vậy tôi đi thử..." Giai Giai mỉm cười nhìn giày múa, đi hướng tủ kính bên cạnh ngồi xuống, nhẹ cởi ra đôi giày vải búp bê màu trắng của mình, mặc dù chiều cao của cô khoảng 1m7, thế nhưng giày lại không lớn, mang vào đôi giày đế bằng kia, thật vừa vặn, liền mỉm cười đứng lên, toàn thân đứng ở trước gương, nhẹ kéo lên chiếc quần ống rộng của mình để lộ ra hai con chuồn chuồn xanh trên đôi giày khiêu vũ, khí chất và cá tính vô cùng độc đáo, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười hỏi: "Thế nào?".

Trong cửa hàng, nữ chủ nhân đứng ở một bên, cũng mỉm cười gật đầu.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi lên phía trước, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn về phía đôi giày múa bên dưới, hai tròng mắt lóe sáng xem xét kỹ, do dự một hồi, mới hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nói: "Không dễ nhìn..."

Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, có chút vui mừng nhìn về phía anh! !.

"Không dễ nhìn?" Giai Giai có chút thất thần nhìn về phía anh, thậm chí không thể tin nổi nhìn anh nói: "Thực sự... Không dễ nhìn?".

Trang Hạo Nhiên thản nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ Giai Giai đang thất vọng, lập tức sợ cô tức giận cười rộ lên nói: "Anh chỉ là cảm thấy con chuồn chuồn xanh kia quá sinh động không hợp với phong cách trưởng thành và cá tính của em, thế nhưng em thích thì cứ mua, không cần phải nghe ý kiến của anh. Anh là đàn ông, nhìn những đồ vật này chắc chắn có chút khác biệt so với bọn em. Hỏi Khả Hinh một chút đi? Khả Hinh? Giai Giai mang giày này, nhìn được không?".

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, có chút khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...


Giai Giai cũng có chút tò mò nhìn về phía Khả Hinh, cười nói: "Khả Hinh? Tôi mang giày này, nhìn được không?".

"Ách..." Đường Khả Hinh lại liếc nhìn đôi giày múa kia một cái, kỳ thực phối hợp phong cách của cô, chính mình cũng cảm thấy đẹp, trong lòng cô vùng vẫy đấu tranh như vậy mấy cái, đành phải bật cười nói: "Tôi cảm thấy... Thật đẹp ."

"Tôi cũng cảm thấy đẹp..." Giai Giai cũng kéo ống quần, nhìn đôi giày múa kia một lần nữa.

"Vậy mua đi, có cái gì so với việc em thích?" Trang Hạo Nhiên cười lấy ra ví tiền, rút ra thẻ vàng muốn đi đến quầy tính tiền.

Đường Khả Hinh trừng mắt người này! !

Giai Giai có chút ngọt ngào mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đi đến quầy tính tiền, liền nói: " Anh vẫn là tính cách đó... Thích nhất việc trả tiền cho người khác...".

Trang Hạo Nhiên vừa đem thẻ vàng đưa cho chủ cửa hàng, vừa cười nói: "Anh cũng không phải là người vì toàn thế giới mà đưa tiền, thế nhưng em thích gì, anh đều muốn mua cho em."

Giai Giai cười.

Đường Khả Hinh hiện tại có chút mất mát giống như bị người ta đổ một gáo nước lạ, giày của cô, giày của cô, giày của cô, giày của cô, giày của cô...

Nữ chủ nhân cửa hàng mỉm cười khen Giai Giai có ánh mắt tốt, liền vươn tay tiếp nhận thẻ vàng...

"WAIT!" Giai Giai đột nhiên kêu nhỏ.

Mọi người cùng nhau quay đầu, nhìn về phía cô.

Giai Giai đứng ở một bên, có chút bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Tôi không muốn đôi giày này".

Trang Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn cô hỏi: "Vì sao?".

Giai Giai bất đắc dĩ tươi cười, nói với Trang Hạo Nhiên: "Bởi vì anh cảm thấy không dễ nhìn, trong lòng em không thoải mái, liền từ bỏ!".

"... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía cô, nhớ tới trước đây, cô mặc quần áo, trang điểm, đều nghĩ đến muốn mình khen ngợi.

Đường Khả Hinh thật khẩn trương nhìn chằm chằm nữ chủ nhân của cửa hàng đang cầm thẻ vàng kia, rất sợ cô ấy không may quẹt thẻ! ! !.

"Kỳ thực em không cần để ý tới ý kiến của anh..." Trang Hạo Nhiên cười nói.


"Em là nghệ thuật gia, em theo đuổi sự hoàn mỹ..." Giai Giai mỉm cười cởi đôi giày múa ba lê ra, nói SORRY với nữ chủ nhân của cửa hàng , liền đem đôi giày chuồn chuồn vươn cánh bỏ vào giữa tủ kính...

Đường Khả Hinh hai mắt sáng ngời, trong lòng thầm vui vẻ! !.

"Thực sự không suy nghĩ lại à?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Giai Giai, có chút lo lắng cô sẽ thất vọng, anh không muốn cô không vui.

Giai Giai chỉ cười, vươn hai tay khoác vào khuỷu tay của anh, nói: "Không suy nghĩ! ! Anh không thích, em cũng không thích!".

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, nói: "Vậy đi thôi, chúng ta đi dạo một chút nữa, có thể gặp được cái em thích thì sao?".

"Được... Vậy chúng ta cùng nhau đi dạo những con đường nghệ thuật độc đáo và vui vẻ nhất, bởi vì anh có một đôi mắt nghệ thuật gia!".

Hai người liền như vậy đi, Đường Khả Hinh lập tức khẩn trương nhìn đôi giày kia, liền tự mình tính toán tiền của mình còn có bảy trăm bảng Anh, chỉ cần hầu rượu kết thúc, mình có thể lấy thêm tiền lương, mình có thể mua này đôi giày múa đó, ánh mắt của cô lóe lên một tia hưng phấn, nhanh chóng đi ra, liền nhìn thấy

Trang Hạo Nhiên đã đứng ở bên cạnh cửa hàng, mở khóa, ngồi lên trước mới nói với Giai Giai: "Đi thôi, anh biết em thích nhất đi dạo ở chợ...".

Giai Giai vừa nghĩ đi lên phía trước, thế nhưng lại nhìn thấy Khả Hinh đứng ngây ngốc ở một bên, mới có chút xin lỗi cười nói: "Xin lỗi, Khả Hinh, thiếu chút nữa quên cô? Muốn cùng đi không?".

Đường Khả Hinh đứng ngẩn ngơ ở một bên.

Trang Hạo Nhiên cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Cùng nhau đi! Chợ Cambridge có thật nhiều thứ có thể xem."

"Ách..." Đường Khả Hinh lại há hốc mồm một chút, mới cười nói: "Không đi được rồi! Mỗi ngày em đều chạy đến chợ! Bởi vì phòng ăn hay cần thêm một số thứ nhỏ! Chỗ đó em so với các người quen thuộc hơn ."

"Thật không đi?" Trang Hạo Nhiên hỏi lại một lần, vẫn muốn cô đi, nói: "Đi đi! Cùng nhau đi! Anh đi tới trước chạy xe qua đây."

"Không đi! Thật không đi được rồi! Phòng ăn phải mở cửa kinh doanh , hai người đi chơi đi, chơi vui vẻ, em đi trước." Đường Khả Hinh cười nói.

"Chờ một chút, Giai Giai ở chỗ này chờ anh một chút, để anh đưa Khả Hinh trở về trước..." Trang Hạo Nhiên vừa muốn dắt tay Khả Hinh lên xe...

"Không cần! !" Đường Khả Hinh vừa cười hướng bên kia đi đến, vừa hướng bọn họ vẫy vẫy tay, sảng khoái nói: "Hai người mau đi chơi đi! Có thời gian đến phòng ăn của chúng tôi, để cho đầu bếp đẹp trai của chúng tôi làm thức ăn cho hai người! Tạm biệt! ! Tạm biệt chị Giai Giai!".

Cô mỉm cười nói cho hết lời, người đã xoay đi, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bước đi về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận