Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Chú dì, con rất nhớ hai người! !" Đường Khả Hinh thấy dưới lầu mọi người đang nói chuyện phiếm, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen hết sức chuyên nghiệp, bên trong là chiếc áo sơ mi xanh lục, kéo lê đôi giày cao gót màu đen, cổ áo hơi mở ra, tóc buộc lên cao kiểu đuôi ngựa, dáng dấp có phần trưởng thành, chạy như bay xuống tầng.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã sửa soạn xong đang tươi cười đi xuống, hai mắt anh lộ ra ánh nhìn dịu dàng.

"Chú dì!" Đường Khả Hinh đi đến trước mặt hai người Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan, ôm lấy bọn họ, hài lòng cười nói: "Hai người đến đây lúc nào vậy?"

"Ôi trời, Khả Hinh!" La Nguyệt Lan lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, biết được vết sẹo bên má trái đã không còn, hai mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào nói: " Dì cũng rất nhớ con, thời gian ở dưới quê, dì luôn nghĩ không biết con sống có tốt không, có ủy khuất gì hay không"

Đường Khả Hinh cũng cảm động, nghẹn ngào nhìn dì.

"Khả Hinh! !" Lưu Chí Đức nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong khoảnh khắc đột nhiên kích động, nhẹ nắm lấy cổ tay của cô kéo đến ngồi bên cạnh mình, xúc động và đau lòng nói: "Mau lại đây, để chú nhìn thật kĩ con."

Đường Khả Hinh cũng rất kích động nhìn Lưu Chí Đức, hai mắt đã rưng rưng , nghẹn ngào cười nói: "Chú! Người không cần lo lắng cho con, con sống rất tốt. Nhã Tuệ chăm sóc cho con rất chu đáo."

" Có chuyện đó sao? Cha mẹ, hai người cũng biết là con rất lười, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là Khả Hinh làm hết, cô ấy là một con kiến chăm chỉ." Nhã Tuệ cũng đã rửa mặt chải đầu xong, mỉm cười đi xuống tầng.

Cả nhà cùng nhau nở nụ cười.

Nhã Tuệ cũng vui vẻ với bầu không khí sôi nổi lúc này, đi về giữa phòng khách, nhìn ba mẹ và Khả Hinh đã ngồi hết một chiếc sô pha dài cùng một chiếc sô pha nhỏ, cô liền tùy ý ngồi bên cạnh Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nhìn cha mẹ của mình.

La Nguyệt Lan nhìn thấy tất cả, càng thêm hứng thú, sâu xa cười.

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn thấy dáng vẻ này của dì, hai mắt nhẹ lóe lên một cái, mới cười nói: "Chú dì, hai người ngồi xe lửa đường xa đến nơi này, nhất định rất vất vả, có muốn nằm nghỉ ngơi một chút hay không? Cháu bảo thư kí chuẩn bị bữa tiệc tiếp đãi hai người"

"Ôi chao, không cần, không cần." La Nguyệt Lan lại cười thật vui vẻ, an ủi nói: "Ngồi xe lửa lâu như vậy, chẳng phải vì muốn thăm hai tiểu nha đầu này một chút sao, chúng ta còn rất nhiều lời muốn nói."

"Đúng vậy..." Nhã Tuệ mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mềm giọng nói: "Tổng giám đốc Trang, vừa rồi thật cám ơn anh đã tiếp đón cha mẹ tôi, nếu như anh..."

"Không có gì!" Trang Hạo Nhiên cười nói: "Hiếm khi chú dì lên chơi, tôi bảo Tiêu Đồng đi chuẩn bị một chút."

"Không cần." Nhã Tuệ lập tức ngăn cản mỉm cười nói: "Nhất định cha mẹ của tôi muốn tự mình nấu ăn cho chúng tôi"

"Hóa ra là vậy ?" Trang Hạo Nhiên còn vô cùng quan tâm, cười hỏi: "Như vậy không phải rất cực khổ sao?"

"Không có." La Nguyệt Lan nghe thấy Trang Hạo Nhiên nói đến thư ký, lại nghe con gái gọi là tổng giám đốc Trang, nhất thời toàn thân nhiệt huyết dâng trào, cười hỏi: "Ách, Nhã Tuệ à, vị này là..."

"Dì gọi cháu Hạo Nhiên là được rồi." Trang Hạo Nhiên lập tức cười nói.

"Mẹ!" Nhã Tuệ nhìn về phía La Nguyệt Lan mỉm cười nói: "Người này chính là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu chúng con"

Lưu Chí Đức vừa mới vừa nghe xong lời này, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sau đó như nhớ lại điều gì, cả người liền cứng ngắc, thảo nào nghe tên quen như vậy.

"Tổng giám đốc?" La Nguyệt Lan giật mình, phấn khởi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười rộ lên nói: "Còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc rồi!"

Trang Hạo Nhiên lập tức có chút ngượng ngùng cười nói: "Đây bất quá là sự nghiệp của gia tộc, cháu chính là bị đẩy lên vị trí này thôi "

"Ai da..." La Nguyệt Lan không biết nói gì, chỉ mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, cười vô cùng vui vẻ.

Nhã Tuệ nhíu mày nhìn ánh mắt mẹ mình nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, trong lòng cô chợt hoảng hốt, lập tức có chút khẩn trương và lúng tún nói nhỏ: "Mẹ! ! Người làm sao vậy?"

Đường Khả Hinh cũng cảm thấy ánh mắt của dì có gì đó không đúng, liền mở to mắt tò mò quay đầu nhìn dáng vẻ của dì có chút giống mẹ vợ nhìn con rể, cô không nhịn được phốc một tiếng cười rộ lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, vừa mới lúc nãy còn có chút nghi ngờ, bây giờ đã hiểu, liền lúng túng đứng lên, cười nói: "Chú dì, hai người ngồi đây nghỉ một chút, con đi sắp xếp đồ đạc"

“ Này này, không cần, không cần. Chú dì làm sao lại không biết xấu hổ mà để cháu giúp chứ." Hai vợ chồng Lưu Chí Đức vội vàng đứng lên nói.

Đường Khả Hinh cũng cười, nói: "Vậy để chúng con cùng giúp một tay, hai người cứ ngồi nghỉ một chút, con và tổng giám đốc sắp xếp đồ xong rồi xin nghỉ cho Nhã Tuệ."

"Xin nghỉ ?" Nhã Tuệ có chút khẩn trương nói: "Tối hôm qua mới có bữa tiệc, nhất định hôm nay sẽ rất bận"

Trang Hạo Nhiên cười cầm di động lên, ấn số di động của Tiêu Đồng, nói: "Hiếm khi chú dì lên chơi, tôi gọi điện cho Tiêu Đồng, cô ấy nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa ."

"Nhưng..." Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng.

"Yên tâm." Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, liền cầm di động lên, ấn số Tiêu Đồng.

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Bốn người hội Lâm Sở Nhai, bao gồm Tiêu Đồng cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, thảo luận việc tối hôm qua mọi người nói chuyện cùng Johnson, di động liền vang lên.

"Vâng, lão đại!" Tiêu Đồng cầm di động lên, mỉm cười đáp nhẹ: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Trang Hạo Nhiên giúp Đường Khả Hinh mang túi khoai lang tím đi ra trước vườn hoa, cầm di động nói: “ Cha mẹ Nhã Tuệ lên thăm, cho nên tôi muốn để cô ấy nghỉ một ngày, cô gọi điện báo cho phòng nhân sự của Á Châu, xin nghỉ khấu trừ tiền lương, tôi sẽ bù thêm gấp ba lần chỗ đó cho cô ấy”

"Được ! Thay tôi hỏi thăm sức khỏe chú dì." Tiêu Đồng mỉm cười cúp điện thoại.

"Cái gì mà chú dì lên thăm?" Tô Lạc Hoành kỳ quái nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi.

Tiêu Đồng cất di động, mới nhìn về phía bọn họ cười nói: “ Cha mẹ Nhã Tuệ lên thăm, tổng giám đốc bảo tôi gọi điện đến phòng nhân sự xin nghỉ cho cô ấy."

Lâm Sở Nhai vừa nghe lời này, ánh mắt lập tức sáng ngời, sốt ruột đi qua, nhìn về phía Tiêu Đồng khẩn trương hỏi: "Cô nói ai tới ?"

“ Cha mẹ của Nhã Tuệ!" Tiêu Đồng vừa cười vừa đi về phía trước.

“ Cha mẹ Nhã Tuệ! ! ?" Lâm Sở Nhai lập tức nắm chặt vai Tiêu Đồng, giật mình gọi: "Thật sao?"

Tiêu Đồng kỳ quái nhìn vẻ mặt này của hắn, nói: "Đúng, vậy thì thế nào?"

"Chuyện lớn như vậy, Trang Hạo Nhiên dám giấu tôi?" Lâm Sở Nhai tức giận nghiến răng nghiến lợi nói! ! !

Mấy người bọn họ cùng nhau giật mình nhìn hắn.

"Lão tử đang không vui! Các cậu một hai cậu đi theo tôi!" Lâm Sở Nhai không nói hai lời, liền phất tay đê cho mọi người cùng hắn đi ra ngoài.

"Tối hôm qua cậu ăn nhiều nhân sâm quá à?" Tô Lạc Hoành nhìn về phía bóng lưng Lâm Sở Nhai đang nổi giận đùng đùng, tức giận nói: “ Cha mẹ nhà người ta lên thăm, liên quan gì đến cậu?"

Lãnh Mặc Hàn thản nhiên đi lên phía trước, nhìn bóng lưng tức giận của Lâm Sở Nhai, nói: "Trong khoảng thời gian này, hình như cậu ta rất ít đi ra ngoài chơi."

“Rồi sao?” Tô Lạc Hành quay đầu nhìn về phía hắn, kỳ quái nói: “ Cậu muốn nói gì?"

Lãnh Mặc Hàn nhìn cái tên ngu ngốc này, bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa cậu ta không có việc gì, không phải đi tới phòng ăn Hải Dương, thì là chạy về nơi tổ chức bữa tiệc, lúc đầu tôi còn tưởng rằng hắn nghe lời nói của lão đại, đi chăm sóc Nhã Tuệ, thế nhưng gần đây tôi nhìn tác phong của hắn, đoán là..."

Tào Anh Kiệt à một tiếng, không thể tưởng tượng được kêu lên: "Nói đúng là, cái người hằng ngày đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ này... chân chính thích một người phụ nữ rồi sao ?"

"Không thể nào?" Tô Lạc Hoành tức giận kêu to lên: "Nói cách khác, tương lai chỉ có một mình tôi tác chiến giang hồ thôi sao?"

Tiêu Đồng vừa nghe lời này, liền chậc một tiếng nhìn hắn, cười nói: "Thật là buồn nôn, anh cũng không phải là Đông Phương Bất Bại đâu? “Tác chiến giang hồ”, đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì!"

“ Này này này!!” Tô Lạc Hoành có một loại cảm giác mất mát.

"Mấy người còn đứng đó làm gì? Chờ lão tử cho các ngươi tiên hạc thần châm phải không? Mau đi theo tôi! !" Lâm Sở Nhai không nói hai lời, lại xông tới, hướng bọn họ vẫy tay, thuận tiện dặn dò: "Tào Anh Kiệt, càng đông càng vui, gọi vợ cậu qua luôn đi !"

"Vì sao ?" Tào Anh Kiệt hoảng hốt la lên: "Hôm nay cô ấy trực đêm rất vất vả ."

"Để cho lão tử có thêm can đảm! !" Giọng nói của Lâm Sở Nhai từ bên kia truyền đến.

Phốc!

Tiêu Đồng không nhịn được che miệng cười rộ lên.

Khu nhà ở nhỏ!

Hôm nay ánh mặt trời cực kì rực rỡ, bóng cậy chiếu xuống khắp nơi, vô cùng thoải mái dễ chịu.

Đường Khả Hinh đi ra đằng sau vườn hoa, ngồi xổm xuống trước mặt một chiếc tủ nhỏ dựa vào bên cạnh lan can, mở ra, nói với Trang Hạo Nhiên đang ở phía sau: "Anh mang túi khoai lang to kia đến đây, khoai lang của chú dì trồng ăn rất ngon, có chút vị của hạt kê, thực sự rất thơm."

Trang Hạo Nhiên nghe xong liền xách túi khoai lang đến, cũng ngồi xổm xuống trước mặt ngăn tủ nhỏ kia, từ trong túi lấy ra từng củ khoai lang cười nói: "Thật khổ cho chú dì, đi đường xa như thế còn mang mấy thứ này lên đây, chắc chắn là rất mệt mỏi?

"Đây là tấm lòng thôi." Đường Khả Hinh vừa cất khoai vừa cười nói.

"Hạo Nhiên..." Lúc này La Nguyệt Lan đi ra phòng khách, gọi Trang Hạo Nhiên như gọi con rể, cười nói: "Dì nấu cơm, cháu thích ăn cái gì? Dì làm cho cháu?"

“À.." Trang Hạo Nhiên lúng túng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, mới xoay người cười nói: "Ăn gì cũng được ạ, cháu không kén ăn đâu dì."

Đường Khả Hinh nhịn không được cười nói: "Dì thiên vị nhé! Chỉ hỏi tổng giám đốc thích ăn gì."

" Con gái đều đã ra ngoài sinh sống đều là khách, trước đây đều là dì làm cho con ăn." La Nguyệt Lan cười đi vào trong.

"... ..." Trang Hạo Nhiên thực sự không có cách nào quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh bật cười nói: "Thật là một hiểu lầm lớn."

Đường Khả Hinh đứng lên, đi về cuối vườn muốn hái một ít dâu tây cho chú dì, cười nói: "Sợ cái gì chứ, thực sự không tệ, nếu như anh làm con rể của hai người bọn họ, Nhã Tuệ của chúng ta quả thực rất tốt.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ngược lại ra đằng sau!

"Ai..." Trong nháy mắt, Đường Khả Hinh ngã vào trước ngực Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một tia thâm thúy nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt này của anh, tim bỗng đập mạnh, có chút sợ hãi.

Thời gian từng chút một trôi qua, ánh mặt trời chiếu xuống mãnh liệt hơn, thỉnh thoảng còn có vài luồng gió mát.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi buông lỏng cánh tay của cô ra, mỉm cười nói: " Nơi này thực sự cần phải có một gốc cây lớn, nếu không đến mùa hè, sẽ rất nóng, rất khó chịu."

Đường Khả Hinh vẫn không dám động đậy, mở to đôi mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người, đi vào trong nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui