Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trần Mạn Hồng, Tào Ngọc Tinh, Lưu Nhã Tuệ, quản lý ba bộ phận, trợ lý Giám đốc vẻ mặt hốt hoảng gấp gáp đuổi theo, nhất thời thấy Tổng Giám đốc và Giám đốc cùng lãnh đạo cấp cao của khách sạn đứng đông nghẹt trước Lối thoát hiểm, mọi người trừng mắt, con ngươi phóng đại, hoảng sợ đến hai chân cũng mềm nhũn đi tới đứng trước mặt Tổng Giám đốc cùng gấp người xuống, căng thẳng cung kính nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Giám đốc. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ánh mắt quét qua một cái, cuối cùng nhìn thấy cô gái thứ ba mặc đồng phục, sắc mặt căng thẳng cúi đầu, cặp mắt rối loạn lo lắng chớp mắt, cũng trong sáng, xinh đẹp, nhất thời chuyện cũ nhanh chóng xẹt qua đầu, có một người đã từng ở trong mưa gió, khóc thút thít vỗ cửa kính!

Lưu Nhã Tuệ cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo làm cho cô không khỏi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi buộc chặt, dùng ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa nghi ngờ nhìn mình chòng chọc, trái tim của cô chợt run lên, lập tức cúi đầu, chuyện của Khả Hinh đã qua ba năm, thân phận mình hèn mọn không có gặp qua Tổng Giám đốc, nhưng cuộc trò chuyện ở bệnh viện lần đó và lần ở trong mưa cầu khẩn, làm cho cô nhất thời căng thẳng lúng túng.

Đông Anh thấy Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng không lên tiếng, cô liền hiểu ý ngẩng đầu lên nhìn ba người các cô, nói với Trần Mạn Hồng: "Lập tức đi điều tra chuyện vỡ ly lần này là do thang máy có sự cố hay do nhân viên thiếu trách nhiệm! ! Mặc kệ chuyện như thế nào, việc đã đến nước này cần phải xử lý?"


Tào Ngọc Tinh căng thẳng nói: "Chúng tôi lập tức thông báo cho nhân viên quầy rượu nhà hàng tây, cầm bảng ghi chép số liệu ly điều ra ngoài bị tổn thất bao nhiêu ly, xem một chút có còn sót lại hay không, sau khi kiểm tra và ghi chép rõ ràng, ngay lập tức. . . . . . Mời nhân viên bộ phận dịch vụ tới dọn dẹp miểng thủy tinh!"

Đông Anh hơi quay mặt sang, nhìn thấy gương mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn buộc chặt không lên tiếng, ngay lập tức cô nói: "Làm phiền Quản lý Từ và quản lý Tiêu bộ phận công trình đi điều tra sự cố thang máy, mời đưa Tổng Giám đốc đến phòng quan sát xem xét cameras hai mươi phút trước, nguyên nhân mấy nhân viên làm vỡ ly! Lập tức gọi điện thoại đến quầy rượu nhà hàng tây, bảo nhân viên làm ghi chép điều phối ly hôm nay, ghi chép hao tổn!"

Trần Mạn Hồng vừa nghe xong, nhất thời lạnh lẽo trái tim nhảy bình bịch, quay đầu hơi căng thẳng nhìn Nhã Tuệ!

Nhã Tuệ cũng có chút ngạc nhiên nhìn Trần Mạn Hồng, không hiểu tại sao cô căng thẳng như thế?

Trần Mạn Hồng có khổ mà không nói được, chỉ đành phải chớp mắt, nắm chặt quả đấm!

"Dạ!" Tào Ngọc Tinh lên tiếng trả lời, ngay lập tức cầm lên bộ đàm, vặn băng tần thứ bảy, nhận được băng tần trưởng kíp nhà hàng tây, ra lệnh nói: "Tôi là Quản lý Tào thuộc bộ phận tổ chức tiệc, nhân viên lầu dưới thiếu trách nhiệm để xảy ra sự cố vỡ ly, lập tức thông báo cho nhân viên quầy rượu, cầm bảng ghi chép xuống lầu đi tới lối thoát hiểm của đại sảnh, ghi chép số lượng hao tổn!"


Trưởng kíp nghe xong, lập tức hỏi: "Hiện tại quầy rượu đã có ba nhân viên đi làm, xin hỏi Quản lý Tào, muốn gặp nhân viên phụ trách điều phối ly lúc ấy sao? Chúng tôi lập tức phái cô ấy đi xuống!"

Tào Ngọc Tinh là quản lý cấp hai, Trần Mạn Hồng là quản lý cấp ba, cô nhanh chóng hỏi Trần Mạn Hồng: "Quản lý Trần! Nhân viên phụ trách điều ly hôm nay là ai?"

Nhất thời Trần Mạn Hồng cảm thấy cổ họng mình như nhét phải một trứng đà điểu thật to, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, trán lập tức rịn mồ hôi, dùng một loại ánh mắt căng thẳng nhìn Nhã Tuệ bên cạnh, lần đầu tiên có chút run run nói: "Là . . . . . Là . . . . . Là . . . . . Đường. . . . . . Đường. . . . . . Đường. . . . . ."

Nhất thời Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi, cả người giống như bị điện giật, tê dại từ đầu tới lòng bàn chân, cô thở hổn hển, không nhịn được nhìn về phía ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng giống như dã thú, sau một lúc cô rét run quay đầu, miễn cưỡng cười cười, nhắc nhở: "Cô nói là. . . . . . là. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu Đường?"


"A! Đúng! Tiểu. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu Đường. . . . . ." Trần Mạn Hồng đành phải lên tiếng trả lời, lại dùng ánh mắt hỏi cô nên làm cái gì?

Nhã Tuệ bị căng thẳng muốn ngất đi, chân không khỏi nhũn ra.

Đông Anh không cho hai người bọn họ cơ hội, biết Tổng Giám đốc muốn kiểm tra hiệu suất xử lý sự cố của nhân viên, ngay lập tức Lạnh lùng nói: "Lập tức bảo Tiểu Đường xuống đây! ! Kiểm tra hao tổn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận