Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Mưa rơi càng lúc càng lớn, bóng cây chập chờn.

Cả người Trang Hạo Nhiên đã ướt đẫm, ném cây dù, đứng ở dưới gốc cây nho, hái từng gốc từng gốc rau rại, hái được một giỏ xách đầy, giọt mưa lớn như hạt đậu, lộp độp trút vào trên đầu của anh, trên mặt, rơi xuống vô số giọt mưa, lướt qua khuôn mặt kiên nghị của anh và hai mắt nóng bỏng. . . . . .

Đường Khả Hinh nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, mang giày cao gót, hai mắt tràn lệ chống cây dù trong suốt, nhào tới ruộng bậc thang, thấy bóng lưng Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, hai tròng mắt của cô lập tức đỏ bừng, nắm chặt cây dù, nghẹn ngào gọi: “Trang Hạo Nhiên! !”

Trang Hạo Nhiên mới vừa đứng dậy muốn đi tới đầu kia hái rau dại, nghe tiếng gọi, sửng sốt đứng ở trong mưa, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, cảm xúc dâng trào kích động nói: “Ai bảo anh đội mưa hái những thứ rau dại này? Không phải là một thứ rau dại sao? Không ăn sẽ chết à?”

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong mưa, vẫn nhìn cô thật sâu.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, tức giận hơn nói: “Không cần như vậy, đừng để lời nói của em ở trong lòng! Càng không cần tốt với em khắp mọi nơi, anh không cần như vậy!”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới rốt cuộc chậm rãi hỏi: “Lúc nảy. . . . . . Châm cứu sợ không?”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút bất đắc dĩ cầm giỏ, bỏ một chút rau dại tốt tươi vào bên trong, cười nói: “Anh không phải vạn năng, anh cũng không phải tuyệt đối, cuối cùng có một ngày, bên cạnh của em sẽ xuất hiện người yêu, sẽ xuất hiện người em cần, dắt tay của em đi về phía trước, người kia có thể là Tưởng Thiên Lỗi, cũng có thể là bất cứ ai. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

“Trước kia anh rất tự tin, anh có thể mang hạnh phúc cho bạn bè bên cạnh anh và người yêu, nhưng lúc nảy anh ý thức được, em bị từng kim châm đâm vào trong thân thể, nhưng anh không làm gì được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn rau dại trong giỏ xách bị nước mưa trút rũ xuống, hai tròng mắt anh chợt lóe lên.

“Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, rơi lệ mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Một giỏ rau dại mà thôi, đừng phiền phức như vậy.” Trang Hạo Nhiên không nói gì, bước trên con đường nhỏ bùn sình, xách theo rau dại đi về phía trước.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức tức giận vứt bỏ cây dù trong tay, mặc cho nước mưa vỗ vào trên người của mình.

“Em làm cái gì! ! Em mới vừa châm cứu xong, không thể mắc mưa!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi lên trước, muốn nhặt cây dù lên. . . . . .

“Động lòng rốt cuộc là cái gì?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận khóc lớn: “Rốt cuộc động lòng là cái gì?”

Trang Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ nhìn cô.

“Em yêu Tưởng Thiên Lỗi như vậy! ! Lúc nhìn thấy anh ấy, trái tim luôn đập thình thịch, em hiểu rõ đó là động lòng, nhưng sau đó em thiếu chút nữa chết vì đoạn tình yêu này! !” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên rốt cuộc thẳng thắn nói thật lòng mình, khóc nói: “Thật ra hiện tại trong thế giới của em, động lòng không phải quan trọng nhất, mà mặc kệ em xảy ra bất cứ chuyện gì, anh ấy cũng có thể ở bên cạnh em, cho dù anh ấy muốn đi khỏi, em cũng có thể cảm thấy tình cảm sâu đậm của anh ấy, em biết rõ cho dù anh ấy đi khỏi, anh ấy vẫn quan tâm em !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên ánh sáng, nước mưa lạnh lẽo vô tình dọc theo đôi mắt chảy xuống.

“Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, nhưng trong thế giới của em, vẫn bởi vì có anh mà trở nên tuyệt vời, bởi vì anh luôn ở bên cạnh mà ấm áp không tịch mịch. Có trời mới biết, em rất sợ hãi bị vứt bỏ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có! ! Điều này so với động lòng quan trọng hơn nhiều! ! Rốt cuộc đây có phải là tình yêu hay không? Nếu thật là như vậy, tại sao em muốn từ chối anh? Là bởi vì không động lòng sao? Nếu là như thế, hãy để ông trời đánh chết em đi! !” Đường Khả Hinh thật sự cô đơn, mâu thuẫn giằng xé, đứng ở trong mưa, hướng về phía vườn nho xung quanh cùng tiếng mưa rơi tí tách, khóc đến đau lòng khổ sở bất đắc dĩ.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức muốn đi qua, đau lòng gọi cô. . . . . .

“Rốt cuộc các người đang làm gì?” Lúc này Bác Dịch mới chống cây dù, bước nhanh đi tới, thấy cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, anh lập tức tức giận nói: “Tại sao cô dằm mưa, không biết sau khi châm cứu thân thể cô không thể chịu lạnh sao?”

Đường Khả Hinh khóc đến nói không ra lời, chỉ mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho nước mưa và nước mắt ào ào chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên căng thẳng mới vừa muốn gấp gáp đi lên. . . . . .

“Quả thật quá hồ đồ! !” Bác Dịch lập tức ném cây dù trong tay mình, lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ôm cả người cô lên, chuẩn bị ngâm thuốc cho cô tắm một lần nữa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ, nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ là tựa vào trong ngực Bác Dịch, khóc thật đáng thương, mặc cho nước mưa thấm mái tóc dài của cô, đau lòng không còn hơi sức rũ xuống trên mặt.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, rau dại trong tay rơi xuống đất, cũng không có tiếng động.

Bác Dịch mở ánh đèn lầu cuối, bên trong lại thắp ánh nến, từng trận mùi thuốc nồng đậm, xuyên qua làn mưa bay đến.

Thân thể Đường Khả Hinh trần truồng, ngồi ở bên trong bồn thuốc đầy cánh hoa hồng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa khom người hái rau dại, lập tức nước mắt chảy xuống.

Bác Dịch phịch một tiếng, xông tới! !

“A! !” Đường Khả Hinh lập tức ôm thân thể, núp ở bên trong bồn, căng thẳng nhìn anh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Bác Dịch lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tôi đã từng châm cứu cho một phụ nữ, cô ấy lột sạch quần áo, tôi dùng kim châm đâm toàn thân của cô ấy, cũng không có cảm giác cô ấy là một người phụ nữ!”

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ căng thẳng nhìn anh.

“Tôi sẽ không tùy tiện điều trị cho người khác!” Bác Dịch lại nghiêm túc và thật lòng nhìn cô nói: “Nếu như không phải bởi vì Hạo Nhiên, tôi mặc kệ cô! Nhưng nếu cô là bệnh nhân của tôi, lúc điều trị, phải chăm sóc thật tốt thân thể của cô, đừng để cho điều trị của tôi thất bại trong gang tấc! ! Trên thế giới này, không có ai có kia nhiều thời gian nhàm chán, đi thành toàn tình yêu của các người!”

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, chống tay, núp ở trong nước thuốc không dám lên tiếng.

“Tối nay không cho phép cô qua biệt thự bên kia! ! Đi ngủ chung với tôi!” Bác Dịch lập tức xoay người đi ra ngoài nói.

“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Cô ngủ chỗ cô, tôi ngủ chỗ tôi đấy! Người kia bị tôi đuổi đi rồi, sẽ không quấy nhiễu cô!” Bác Dịch biết cô hiểu lầm, liền ném lại một câu, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Đường Khả Hinh sững sờ ngồi ở trong bồn tắm, nhớ tới lời của Bác Dịch, lúc này mới nặng nề thở dốc một hơi.

Ánh đèn nơi khác chợt sáng lên.

Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, sắc mặt hơi mệt mỏi, kéo bước chân có chút nặng nề, đi vào phòng khách, nhớ tới Bác Dịch mới vừa ôm lấy Đường Khả Hinh, anh khẽ mỉm cười, đúng vậy, cuối cùng có một ngày, trong cuộc đời của em sẽ xuất hiện người kia mang em đi. . . . . .

Anh thở dốc một hơi, tay vịn cầm tay, từng bước từng bước đi lên lầu.

Để lại từng giọt nước mưa, dính ướt sàn gỗ.

Trên lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhảy mũi, chợt có mấy tiếng ho khan, tiếng đóng cửa vang lên, nhẹ nhàng đóng lại tất cả không thoải mái.

Mưa to tiếp tục điên cuồng rơi xuống.

Đường Khả Hinh ngâm thuốc, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng Bác Dịch chuẩn bị cho mình, chỉ là quần áo kia hơi lớn, lúc cô chân trần đi ra, xắn ống tay áo, lại thấy Bác Dịch đứng ở trước ban công, hai mắt đang lóe ra ánh sáng sâu thẳm, nhìn vườn nho của mình.

“Anh. . . . . . Còn chưa đi nghỉ ngơi à?” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi đến trước mặt của anh, nhìn nửa khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng hỏi.

“Gian phòng thứ nhất ở lầu hai có đèn bàn màu đỏ là của cô, cô đi nghỉ ngơi đi!” Hai mắt Bác Dịch vẫn nóng bỏng nhìn vườn nho phía trước.

“Anh thì sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi.

“Tối nay mưa rơi càng lúc càng lớn!” Bác Dịch nhìn vườn nho của mình, giống như vườn nho xơ cứng ở đỉnh núi chờ đợi hoá thạch, hai quả đấm nắm chặt, nhìn.

“Sẽ xảy ra chuyện sao?” Đường Khả Hinh có thể cảm nhận rõ sự lo lắng của anh.

“Không có quan hệ tới cô. Đi ngủ đi.” Bác Dịch lạnh nhạt nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Ngủ đi. Giằng co một buổi tối, cũng nửa đêm.” Bác Dịch nhàn nhạt nói.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải lặng lẽ đáp lời: “Vâng. . . . . .”

“Sẽ không lặng lẽ chạy về, xem cậu ta có bị cảm hay không chứ?” Hai mắt Bác Dịch chợt lóe, đột nhiên hỏi.

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên.

“Không thể nào?” Bác Dịch hỏi nữa.

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhẹ xoay người, chậm rãi đi khỏi ban công.

Lúc này Bác Dịch mới chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh chậm rãi cô đơn. . .

Đường Khả Hinh từng bước từng bước đi xuống dưới lầu, đi tới phòng gian thứ nhất tầng hai, nhàn nhạt đẩy cửa ra, mặt không lộ vẻ gì bước thẳng vào, đóng nhẹ cửa lại.

Bác Dịch giống như nghe được tiếng đóng cửa, hai mắt nóng bỏng lại nhìn vườn nho của mình ở xa xa.

Ùng ùng, bầu trời nơi xa xăm, chợt vang lên tiếng sấm mùa xuân.

Lúc này Bác Dịch mới nhớ tới, phòng của Khả Hinh có cánh cửa sổ đã hư, phải rất dùng sức mới kéo lên, anh lập tức xoay người, nhanh chóng đi xuống lầu, đi tới trước cửa phòng của cô, nhẹ nhàng gõ một cái, gọi: “Khả Hinh! !”

Bên trong không có tiếng.

Bác Dịch đứng ở bên cửa, cau mày suy nghĩ một chút, liền gõ một cái.

Bên trong vẫn không có tiếng truyền ra.

Anh lập tức nắm mạnh khóa cửa, vặn ra, mở cửa đi vào. . . . . .

Gian phòng kia, u ám một mảnh, cửa sổ vẫn không có đóng, hai cửa sổ đong đưa, người kia không thấy. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui