Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Sáng sớm, giọt sương nhỏ giọt.

Khu vườn nho rộng lớn bao la, kéo dài vô tận, lộ ra cuộc sống xanh tươi, toả sáng hấp dẫn, sức sống bừng bừng.

Có con chim nhỏ có phải như đang gọi mùa hè hay không? Con chim nhỏ này lông màu vàng, nhẹ nhàng dùng mỏ, gõ rào chắn một cái, phát ra tiếng vang cốc cốc cốc.

Đánh thức người nào?

Người đàn ông trên giường, cởi trần nửa người trên, nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, đóng chặt hai mắt đang ngủ say, lại nghe được tiếng cốc cốc cốc, chậm rãi mở mắt, híp một đường, thấy màn cửa sổ trắng tinh đang đong đưa, anh chậm rãi thoải mái mỉm cười, lộ ra một chút ngọt ngào và mập mờ. . . . . .

Không đến bao lâu, người đàn ông ngồi dậy, đêm qua sốt cao tới 40 độ, để lại nặng nề và không thoải mái xông đến, anh chỉ thở dài một cái, dùng năng lực siêu cường khống chế, ép xuống cảm giác không thoải mái, mới đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Con chim nhỏ vẫn còn đang ở ngoài song cửa sổ, mổ song cửa sổ, vang tiếng cốc cốc.

Cửa sổ sát đất chậm rãi mở ra.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong, mặc áo sơ mi mới trắng tinh, quần tây màu đen, hơi lộ ra chút tinh thần, đi ra ban công, vẻ mặt nở nụ cười nhàn nhạt, đôi tay chống lên thành ban công màu trắng, nhìn vườn nho mênh mông bát ngát trước mặt, xanh biếc và sức sống bừng bừng, bọn chúng cần người quý trọng và che chở, hai mắt anh không nhịn được dịu dàng. . . . .

Ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, khắp bầu trời đều là một mảng màu xanh nhạt.

Người đàn ông này, giống như có tình yêu mà hấp dẫn hơn.

Không đến bao lâu, một cánh cửa ở ban công khác nhẹ nhàng mở ra.

Đường Khả Hinh mặc áo thun màu trắng, váy ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vẻ mặt lộ ra trang nhã tĩnh lặng và dịu dàng, chậm rãi đi ra ban công.


Chim nhỏ kêu một tiếng, đập cánh bay đi.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt sáng lên, lộ ra nụ cười nhìn cô, mới vừa muốn gọi. . . . . .

Đường Khả Hinh giống như rơi vào trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, đôi tay nhẹ chống lên ban công, nhìn sân cỏ xanh biếc dưới lầu cùng một bụi Lavender độc lập, hai mắt giống như thủy tinh, lóe ra ánh sáng mê man, một cơn gió mát thổi tới, phất lên sợi tóc mềm mại trên trán cô, cô giống như rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh như xuất hồn. . . . . .

Nụ cười Trang Hạo Nhiên dần dần thu lại, cũng yên lặng nhìn vẻ mặt của cô.

Đường Khả Hinh giống như lộ ra một chút nặng nề, thở dài, nắm lan can theo thói quen cúi đầu.

Bản tính thỏa hiệp và cúi đầu trước kia vẫn không có thay đổi.

Trang Hạo Nhiên cứ yên lặng nhàn nhạt nhìn cô, hai tròng mắt khẽ hiện lên một chút ý nghĩ thấu hiểu, nhưng lập tức quay mặt đi nhìn phong cảnh trước mặt, đột nhiên mỉm cười, ho mạnh một tiếng.

Cả người Đường Khả Hinh giống như bị đánh thức, hơi sửng sốt, lập tức nhìn ban công.

Trên ban công trống trơn.

Cô sững sờ, hơi đến gần ban công, nghiêng người tới trước, muốn nhìn sang phòng bên nhà, gọi nhỏ: “Trang Hạo Nhiên?”

Xung quanh rất yên tĩnh, gian phòng càng lặng yên không một tiếng động.

Đường Khả Hinh nghi ngờ đứng thẳng người, suy nghĩ mình mới vừa nghe được tiếng ho khan, có phải là ảo giác hay không?


Trang Hạo Nhiên đứng ở ban công bên này, thấy Đường Khả Hinh đang nghiêng người tới trước nhìn sang bên kia, anh đột nhiên mỉm cười, lập tức đi tới phía sau cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, hỏi nhanh: “Gọi anh à?”

Đường Khả Hinh hoảng sợ thẹn thùng, cảm giác người phía sau, rất bá đạo ôm mình, hai tròng mắt của cô lập tức không kịp phản ứng mê ly và kinh sợ, nuốt một ngụm nước bọt, hơi sợ hãi tựa vào trong ngực của anh, không dám nhúc nhích. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười ngọt ngào, từ phía sau ôm eo nhỏ nhắn, cúi xuống hôn nhẹ ở cổ của cô.

Đường Khả Hinh bị anh ôm cả người nhột nhột, mặt đỏ lên, theo bản năng đưa hai tay ra, muốn vặn bung ra hai tay của anh, tránh thoát ngực của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, cúi xuống ở bên tai của cô, dịu dàng hỏi: “Em biết,lúc rượu lên men, ngoại trừ vang lên tiếng rì rầm, còn có gì nữa không?”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, suy nghĩ, thật sự là không biết, liền lắc đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại ôm chặt thân thể của cô, nói: “Sẽ buông thả các-bon-đi ô-xít, cho nên em đi xuống hầm rượu một đoạn thời gian, sẽ hít thở không được. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng quay mặt sang, kinh ngạc hỏi: “Thật à?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp nhẹ, mới hôn nhẹ ở cổ của cô, lại sâu kín nói: “Nếu muốn giải quyết chuyện này, có một cách. . . . . .”

“Cách gì?” Đường Khả Hinh nghi ngờ xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt chợt lóe, bưng mặt của cô, hôn nhẹ ở trên môi của cô, mới dịu dàng cưng chiều cười nói: “Cho nó một nụ hôn, để cho nó hô hấp ở trong lòng em.”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.


Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt eo nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, cúi xuống hôn ở trên môi ngọt ngào của cô, thậm chí thoát ra đầu lưỡi, cùng với đầu lưỡi cô vẫn có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng quấn lấy nhau. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh, trái tim đập thình thịch, thân thể bởi vì mềm yếu mà không nhịn được ngửa ra sau, Trang Hạo Nhiên vẫn khao khát ngắm nhìn và đam mê hôn lên môi của cô, càng hôn càng ngọt. . . . . .

Thân thể hai người hơi nghiêng trước ban công, có chút ngọt ngào và triền miên. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh mạnh mẽ và bá đạo hôn làm cho mặt đỏ tới mang tai, đôi tay không nhịn được chống lồng ngực của anh, nhẹ nhàng tránh nụ hôn của anh, mắc cở đỏ bừng mặt nhẹ nhàng gọi: “Không nên như vậy. . . . . . Ban ngày. . . . . . Để người ta nhìn thấy không tốt lắm?”

“Được. . . . . . Chúng ta không để người ta nhìn thấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức mạnh mẽ ôm Đường Khả Hinh lên, vừa hôn cô, vừa đi vào trong phòng.

“Không nên như vậy. . . . . . Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên đè xuống giường, có chút hoảng sợ và xấu hổ muốn đẩy anh ra. . . . . . Trong đầu không khỏi mềm nhũn.

“Anh thật thích hôn em. . . . . . Ngọt ngào. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa dứt lời, người đã hôn lên môi ngọt của Đường Khả Hinh, tay đã xông vào trong quần áo, xoa nhẹ eo nhỏ của cô, hôn cổ của cô, vành tai của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh thở gấp, hai mắt lập tức lộ ra mê ly, người đàn ông này lúc mạnh mẽ, mập mờ và độc chiếm giống như như dời núi lấp biển vọt tới, làm cho mình không kịp phản ứng, lúc nụ hôn nóng bỏng của anh sắp rơi vào trước ngực của mình, trong lòng của cô hoảng hốt, mới vừa khôi phục ý thức từ chối. . . . . .

Tiếng gõ cửa, đột ngột truyền đến.

Hai người ở trên giường sửng sốt.

“Ai vậy?” Trang Hạo Nhiên rất mất mát ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng, hỏi.

“Trong vườn nho này còn có người thứ tư sao?” Tiếng của Bác Dịch lạnh lùng truyền đến.

Đường Khả Hinh nghe được tiếng của Bác Dịch, lập tức sợ hết hồn, nhảy dựng lên, quỳ gối trên giường, thật căng thẳng thấp giọng nói: “Trời ạ, nguy rồi, bị anh ấy phát hiện em đang ở trong phòng của anh làm sao đây?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, híp mắt nhìn cô gái mặt đã đỏ tới mang tai, cười nói: “Không phải trong phòng của anh, là anh ở trong phòng của em.”


“Đúng vậy! Anh ở trong phòng của em! !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn Trang Hạo Nhiên rất lúng túng rất gấp gáp, thật căng thẳng nói: “Vậy làm sao bây giờ ? Để cho anh ấy phát hiện anh ở trong phòng của em thì làm thế nào?”

“Ở thì ở . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười, mới chịu nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Không được! !” Đường Khả Hinh lập tức gấp gáp kéo cả người lên, vội vã nói: “Như vậy anh ấy sẽ hiểu lầm chúng ta !”

“Hiểu lầm chúng ta cái gì?” Trang Hạo Nhiên cười có chút dịu dàng, mập mờ nhìn cô.

“Hiểu lầm chúng ta tối hôm qua. . . . . . Tối hôm qua. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, thật căng thẳng lại hồ đồ nói: “Như vậy rất ngượng ngùng, em là một cô gái . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe cô nói như vậy, lại muốn cười, nhưng nghe được tiếng đập cửa gấp rút, anh mới vừa muốn đáp lời. . . . . .

“Anh lập tức trèo ban công trở về phòng của anh cho em, mau! !” Đường Khả Hinh kéo Trang Hạo Nhiên lên! !

“À?” Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Nhảy qua hả! !”

“Mau! !” Đường Khả Hinh một tay kéo cả người anh lên, liều mạng đẩy ra ban công, nghe tiếng đập cửa càng ngày càng không kiên nhẫn, cô lại đỏ mặt, tràn mồ hôi đẩy phía sau lưng của anh, nói nhỏ: “Mau! ! Nhảy qua!”

Trang Hạo Nhiên vẫn rất không hiểu, đứng bên cạnh ban công, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được cười hỏi: “Thân ái, chúng ta đang trộm tình sao?”

“Mặc kệ! Nhanh lên nhảy qua cho em! !” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh.

Trang Hạo Nhiên không có cách nào, xoay người, bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ đành phải đưa tay chống thành ban công, cả người đẹp trai nhảy tới phía trước một cái, hai chân vững vàng chạm đất, sau đó ngẩng đầu lên lập tức thấy Bác Dịch đang đứng ở trước ban công của mình, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. . . . . .

Anh sửng sốt.

Đường Khả Hinh đứng ở nơi này, vừa nhìn thấy Bác Dịch lập tức giật mình, đôi tay che chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cở đỏ bừng, cúi đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận