Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trên đường cái, náo nhiệt.

Tiệm trang phục, phản chiếu bóng dáng của hai người hòa chung một chỗ.

“Tổng cộng 780 đồng, đây là quần áo của cô, hoan nghênh lần sau ghé thăm. . . . . .” Tiếng của bà chủ từ trong tiệm truyền đến.

Không đến bao lâu, Trang Hạo Nhiên cũng đã đeo mắt kính, vừa xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa hấp dẫn nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, rất đẹp trai kéo cô đi ra tiệm trang phục. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu trắng không có tay, váy ngắn màu đen, mang đôi giày italy màu đen, chải thật cao đuôi ngựa thật cao, mặt hồng hồng cúi thấp đầu, như con thỏ nhỏ theo phía sau anh, đi ra. . . . . .

Bà chủ nghiêng người tới trước, cách tường thủy tinh, nhìn Trang Hạo Nhiên rất cao lớn đẹp trai, Đường Khả Hinh như con chim nhỏ nép vào người, xấu hổ thẹn thùng cùng nhau đi tới đường phố bên kia, rốt cuộc cô thở ra một hơi, càng không ngừng lấy tay quạt gió trên mặt, thở dốc tức giận nói: “Trời ạ, trời ạ, hai người này thật sự giày vò chết người rồi, muốn đẹp trai chết người sao? Cứ như vậy vọt vào phòng thay quần áo hơn mười phút, cũng không biết làm gì! ! A, ôi. . . . . .”

Cả người cô nóng lên,dùng tay quạt gió, nóng đến cả người đổ mồ hôi.

Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên đi ở trên đường cái, lại rất trách móc hung ác nhìn anh chằm chằm!.

Trang Hạo Nhiên vẫn bộ dạng kiêu ngạo, hài lòng, vẻ mặt nở nụ cười ngọt ngào, nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía trước. . . . . .

“Ôi! !” Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện mới vừa rồi ở trong phòng thay quần áo, mặt của cô lại đỏ lên, lập tức nắm chặt tay, kéo anh lại.

“Thế nào?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

“Sau này anh không nên như vậy!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hung ác nhìn anh chằm chằm nói: “Dọa chết người! Thật may là trong tiệm không có ai, nếu có người, không phải rất lúng túng?”

Trang Hạo Nhiên chậm rãi tháo kính mát xuống, nhìn cái cô nhóc đáng yêu này, nở nụ cười như ánh mặt trời, nói: “Chúng ta lại không làm chuyện gì chấn động trời đất, sợ ai nói ?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghiêng mặt trừng anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, không nhịn được dùng mắt kính, gõ nhẹ môi của cô một cái.

“Đi!” Đường Khả Hinh đẩy tay anh ra, vẫn còn có chút tức giận và lúng túng nói: “Anh đừng như vậy! ! Anh nhìn xem ánh mắt của bà chủ nhìn em lúc nảy? Giống như nhìn quái vật!”

Trang Hạo Nhiên cười lớn, một tay ôm cô vào trong ngực mình, mới cúi đầu nhìn cô nói: “Cô ấy đang đố kỵ, đố kỵ em có bạn trai rất đẹp trai, cho nên không cần phải để ý đến cô ấy.”

“Đố kỵ! ! Chậc!” Đường Khả Hinh bị lời nói của anh chọc cho cười nói: “Còn không biết xấu hổ mình đẹp trai! !”

“Anh không đẹp trai sao?” Trang Hạo Nhiên cúi thấp hơn, có chút mập mờ hỏi, tay cũng đã xoa nhẹ bên eo cô, rất ưa thích chỗ mềm mại này.

“Không đẹp trai!” Đường Khả Hinh nhịn cười nói.

“Không đẹp trai đúng không?” Trang Hạo Nhiên lập tức dùng sức đàn ông cường mạnh mẽ ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Đường Khả Hinh dán chặt vào mình, sau đó cúi đầu muốn hôn cô!

“Không nên như vậy! Ở trên đường cái !” Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi giật mình, mặt đỏ quay đi kêu nhỏ.

“Bạn trai có đẹp trai hay không?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút dịu dàng và chăm chú, dùng giọng điệu rất cưng chiều và dụ dỗ, hỏi khẽ.

“Đẹp trai!” Đường Khả Hinh vội nói, chỉ muốn đẩy anh ra.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên lại hiện lên một chút cảm động, giống như trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hơi lên men . . . . . .

Đường Khả Hinh cảm thấy Trang Hạo Nhiên có chút không bình thường, ngây ngẩn cả người ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt anh đột nhiên cảm động và trầm tĩnh. . . . . .

“Nhớ đấy, em mới vừa nói rõ ràng rồi, đừng đổi ý!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, đeo mắt kính, đẹp trai đi về phía trước.

“Em nói cái gì?” Đường Khả Hinh vẫn lo lắng.

“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ tiếp tục cất bước nở nụ cười đi về phía trước.

“Này! ! Rốt cuộc em nói gì hả?” Đường Khả Hinh vẫn mơ hồ đi theo sau, có chút căng thẳng hỏi.

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, chỉ lấy ra một mắt kính, đeo vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có chút vui vẻ, cười nói: “Ồ, bạn gái của anh rất đáng yêu. . . . . .”

Đường Khả Hinh đeo kính đen, vẫn có chút không hiểu trợn mắt nhìn anh.

“Đi thôi.” Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, mà dắt bàn tay nhỏ bé của cô, tiếp tục đi về phía trước. . . . . .

“Em mới vừa nói gì?” Cô gái ngốc này đã từng dùng một chai rượu đỏ 390 ngàn cứu mình một mạng, nhưng lúc hồ đồ, ở người ta hỏi ai vậy, còn bảo người ta trèo ban công.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười ha ha, không nói gì, mười ngón tay nắm chặt nhau đi về phía trước.

Hai người cùng nhau đi tới chợ thị trấn, mua mấy phần rau mầm xà lách, nhưng cũng chỉ hết mấy đồng tiền, Đường Khả Hinh thu về hơn mười đồng, thật cẩn thận cuốn chung rau mầm xà lách vào trong túi ny lon.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, không nhịn được cười nói: “Đừng cố ý trả lại tiền cho anh ấy như vậy, ai còn muốn hơn mười đồng chứ? Cũng không phải là người hẹp hòi.”

Đường Khả Hinh vừa cuốn túi, vừa cười nói: “Người ta đưa cho anh bao nhiêu tiền, còn dư lại thì phải trả lại cho người ta chứ, em còn gặp qua người keo kiệt hơn, Tưởng Thiên Lỗi đưa cho em một trăm đồng mua một cái bánh bao, 98 đồng cũng muốn người ta trả đủ cho anh ấy. . . . . .”

Cô sửng sốt.

Nụ cười trên mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, lộ ra một chút dịu dàng bình tĩnh nhìn cô.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút áy náy nắm túi ny lon, có chút băn khoăn ngẩng đầu nhìn anh, muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào. . . . . . Chỉ đành phải cắn chặt môi dưới cúi đầu. . . . . .

“Sẽ có tình huống như vầy hay không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bình tĩnh cười nói.

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Trang Hạo Nhiên nhìn Khả Hinh dịu dàng, sững sờ, cười nhẹ nói: “Lúc ở bên anh ấy, thỉnh thoảng nhớ tới anh, lúc ở bên anh, thỉnh thoảng nhớ tới anh ấy. . . . . .

Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như bị đánh mạnh một quyền, có chút bị thương nhìn anh, hỏi: “Anh có ý gì?”

“Chắc là như vậy rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên phát hiện, lúc nảy trong lòng của mình có chút buồn bực.

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời cảm xúc đè nén khó chịu, bất đắc dĩ thở nói: “Lúc em và anh ấy đang ở bên nhau, quả thật có nghĩ đến anh, nhưng khi đó, anh là Tổng Giám đốc, anh ấy là người yêu. . . . . . Lúc ở bên anh, nhớ tới anh ấy. . . . . . Cũng chỉ là. . . . . .”

Hai mắt của cô lóe lên.

Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh giải thích không rõ, chỉ có chút nóng nảy và phản ứng không kịp, không biết nên làm sao, ngẫu nhiên xẹt qua ánh mắt bị thương của Tưởng Thiên Lỗi, lòng của cô lại đau đớn mãnh liệt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt của cô như vậy, đột nhiên mỉm cười, sâu kín nói: “Không có việc gì, không cần trả lời.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng tức giận hỏi: “Tại sao muốn hỏi vấn đề này? Nhất định phải hỏi sao?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hơi nhíu mày khẽ đau lòng.

Hai mắt Đường Khả Hinh ướt át lóe lên, nghẹn ngào nói: “Em thật vất vả quên một chút, anh lại muốn nhắc tới! !”

Cô không nói hai lời, liền xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, im lặng không lên tiếng đường phố trước mặt, nhớ tới lúc ngọt ngào, cũng thật có chút hối tiếc mới vừa kích động, lập tức xoay người, thấy Đường Khả Hinh đã nhanh chân đi tới trạm xe buýt đầu kia, anh lập tức đi lên trước, kéo cổ tay của cô, cười nói: “Hi! Đi nhanh như vậy làm gì? Trời nóng nực, anh mời em ăn kem?”

“Không ăn! Em phải trở về, anh ở nơi này từ từ ăn đi!” Đường Khả Hinh hất tay của anh ra.

“Ôi chao! Đừng như vậy mà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức lấy lòng cô, cười nói: “Lúc tới cùng đi, lúc trở về, đương nhiên là phải cùng nhau trở về, chúng ta đi ăn kem, nơi này có một quán kem ăn thật ngon.”

“Không cần!” Đường Khả Hinh khó chịu hất tay của anh ra, tiếp tục đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô tức giận phình đi xa, lập tức bất đắc dĩ nở nụ cười đi lên trước, xoay người ngăn ở trước mặt cô, nở nụ cười nói: “Ôi, vị tiểu thư này, nhìn cô rất quen mặt ? Dáng dấp xinh đẹp như vậy, mời cô ăn kem?”

“Tránh ra á!” Trên mặt Đường Khả Hinh hơi dịu lại.

“Được rồi, đừng nóng giận, em tức giận anh sẽ lo lắng, anh sai rồi, được không?” Trang Hạo Nhiên lập tức để túi lớn túi nhỏ xuống, căng thẳng ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve hông của cô, dịu dàng hôn trước trán của cô, mới dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nói: “Xem khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, tại sao đáng yêu và buồn cười vậy? Nhìn thế nào, làm thế nào cũng thích. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người này.

Trang Hạo Nhiên không nhịn cười được, nói: “Chúng ta đi ăn kem, anh đút cho em ăn. . . . . .”

“Em mới không tin! Vừa đến miệng em sẽ là của anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lầu bầu, muốn đẩy anh ra.

“Sẽ không!” Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh một cái, nhắc túi, cười đi về phía trước. . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui