Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu màu đen, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ vui vẻ, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh?”

Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc ngưng tụ, nghe tiếng gọi thân thiết hiền hòa như thế, có chút trí nhớ giống như bị xốc mở, cũng mang theo một chút không tin nổi nhìn bóng lưng phía trước.

Ân Nguyệt Dung giống như cô Tiên, trong lòng mang theo nghi ngờ kinh ngạc, căng thẳng mong đợi, buông tay Tưởng Thiên Lỗi ra, bước lên phía trước một bước, nhìn chòng chọc bóng lưng kia, tâm trạng giống như sóng to gió lớn! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người cũng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn tới trước, hai mắt cũng lộ ra ý định của mình.

Toàn bộ người xung quanh cũng rối rít tò mò nhìn tới trước.

Đường Khả Hinh lập tức lúng túng, cảm giác mình giống như con Khỉ đột trong vườn thú, đứng ở trong đám người, bị người ngắm làm cho cả người ngứa ngáy, sau lưng đổ mồ hôi đầm đìa, nắm chặt túi xách, cắn chặt môi dưới không dám nhúc nhích. . . . .

Trang Tĩnh Vũ lại lộ ra nụ cười, nhìn bóng lưng nho nhỏ, lại kích động kêu nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi như thế, lại cảm thấy chán nản, biết mình chạy không thoát, chỉ đành run rẩy lảo đảo, từ từ xoay người, đỏ mặt nhìn về phía trước tất cả các chủ tịch và phu nhân.

Ánh mắt của Ân Nguyệt Dung sáng lên, nhìn phía trước có một cô gái nhỏ, mặc áo thun màu đen, quần váy màu đen rộng rãi, cần cổ quấn khăn quàng cổ nhỏ màu trắng, tóc dài đen nhánh mềm mại khoác qua vai, đôi mắt to long lanh linh động, lóe ra ánh sáng dịu dàng mà hiền lành, lỗ mũi thật cao, cánh môi hình cung hết sức đẹp mắt, giống như đóa hoa anh đào, lộ ra một chút màu đỏ nhạt, khẽ mím, bất cứ lúc nào cũng lộ ra phong cách rất đáng yêu. . . . . . Tay của bà lập tức đè chặt lồng ngực của mình, ép buộc mình nén xuống cảm xúc kích động, nhìn cô gái nhỏ dễ thương trước mặt, trên mặt lại không dám lộ ra ý nghĩ mừng như điên, vẻ mặt muốn cười lại không dám cười, vẻ mặt cứ uốn éo hai bên. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ cũng kích động nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười kích động vui mừng.

Diệp Mạn Nghi đứng ở một bên, hai mắt lập tức ngưng tụ, phát hiện cô bé trước mắt có mấy phần quen thuộc.

Ân Nguyệt Dung cũng không nhịn được nữa, lập tức nắm nhẹ túi xách ngọc trai của mình, muốn như tiên nữ, muốn nhào lên phía trước. . . . . .

“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm muốn đưa tay kéo bà ra sau, không để cho bà phải mất mặt. . . . . .

Bất đắc dĩ, Ân Nguyệt Dung đã cất bước như bay, rất kích động, rất giống như đã tìm cô ngàn vạn năm, lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm nhẹ tay của cô, nở nụ cười như hàng ngàn đóa hoa lê, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô gái nhỏ ngọt ngào hiền lành, rất đáng yêu, vui mừng gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi như thế, sững sờ ngẩng đầu, lại nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp giống như mới hơn ba mươi tuổi, rất khoan cao quý, trang nhã dịu dàng, ngọt ngào động lòng người. . . . . . bây giờ cô không có biện pháp tưởng tượng bà là mẹ của Trang Hạo Nhiên, chị gái cũng cảm thấy già rồi. . . . . . trong lúc nhất thời cô không biết bày nét mặt gì, chỉ đành phải lúng túng rất miễn cưỡng cười đáp: “Vâng. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung nghe giọng nói ngọt ngào như thế, bà giống như lập tức bị say rồi, càng nhìn người con dâu này, càng hài lòng, cười rất đáng yêu, nói: “Nói cho dì biết, con thật không biết bơi lội sao?”

“À?” Đường Khả Hinh nghe hỏi vậy, trợn tròn mắt.

Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ vươn tay, nhắm mắt lại, nhẹ chống trán, thở dài.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không có biện pháp, nhìn mẹ, mất mặt thở dài.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ sửng sốt.

“Không biết bơi sao?” Ân Nguyệt Dung lại dịu dàng, ôn nhu hỏi, giống như sợ dọa trái tim nhỏ này.

“Con . . . . . Con . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh nói: “Con . . . . . Con không biết. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung thở dài, thật vui vẻ cười nói: “Không hề gì, trong khoảng thời gian này dì vẫn rất cố gắng học bơi lội, cũng học sắp xong rồi, sau này chúng ta tuyệt đối không nhắc tới vấn đề khó khăn này nữa, thật ra rõ ràng giải quyết cũng rất tốt. . . . . .”

Bà nói xong cũng đã cười đến híp mắt, dắt cô gái nhỏ này đi về phía trước nói: “Đi, dì dẫn con đi gặp tất cả người lớn !”

“À?” Lúc này Đường Khả Hinh hoàn toàn sửng sốt, sững sờ nhìn người mẹ trẻ tuổi này, suy nghĩ xem bà muốn làm gì?

Bây giờ Trang Ngải Lâm nhìn không nổi nữa, ở sau lưng chọc em trai một cái, nói: “Nhanh, mau ngăn cản mẹ của cậy! Tránh để bà mất mặt xấu hổ!”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức thật căng thẳng tiến lên, mới chuẩn bị gọi mẹ. . . . . .

“Con cút ngay!” Ân Nguyệt Dung kéo Đường Khả Hinh giống như một trận gió, thổi qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đầu tiên là đi tới trước mặt chồng của mình, rất vui mừng giới thiệu nói: “Khả Hinh? Mau gọi chú Trang đi!”

Chú. . . . . . Trang?

Trong cổ họng Đường Khả Hinh giống như nuốt một con cóc chết, nuốt không vào được, sượng mặt, rốt cuộc không thể nhịn được trộm quay đầu liếc về phía Trang Hạo Nhiên, dùng ánh mắt hỏi: “Có chuyện gì? ? ? ? ? ? ?”.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là cười khổ đồng tình.

“Khả Hinh! !” Trang Tĩnh Vũ hết sức vui vẻ gọi cô.

“A!” Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của đám người, khuôn mặt thật đỏ bừng, cả người đổ mồ hôi hột, chỉ đành nhắm mắt, khẽ gật đầu gọi: “Chú. . . . . . Trang. . . . . . chú Trang. . . . . .”

“Tốt. . . . . . Tốt. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ kích động ẩn nhẫn nhìn Đường Khả Hinh, cô gái nhỏ này khi còn bé thật sự khéo léo, hôm nay rốt cuộc trưởng thành, mới vừa muốn tiến lên nói chuyện tình cảm nhiều năm. . . . . .

Ân Nguyệt Dung đã dắt Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, lại thích thú vui vẻ giới thiệu nói: “Khả Hinh? Mau gọi chú Tưởng. . . . . .”

Đường Khả Hinh như bị sét đánh, khắp người đều là mồ hôi lạnh, nếu như không phải bởi vì Ân Nguyệt Dung, có thể cả đời cô cũng sẽ không có cơ hội gọi Tưởng Vĩ Quốc bằng chú, cô thở dài một hơi, chỉ đành phải nhắm mắt gọi nhỏ: “Chú. . . . . . chú. . . . . . chú Tưởng. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt không vui.

“Tưởng Vĩ Quốc. . . . . . Thu lại vẻ mặt thiên lôi của ông đi, dọa hỏng bảo bối của tôi, cho dù ông trồng hoa đào mấy đời cũng không trồng ra nửa khuôn mặt của cô ấy. . . . . .” Ân Nguyệt Dung là người duy nhất dám mắng Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc nghe vậy, trầm mặt ho khan một tiếng.

“Đừng để ý tới chú Tưởng của con, ông ta chính là lão già làm người ta chán ghét!” Ân Nguyệt Dung lại cưng chiều nhìn Đường Khả Hinh, dẫn cô đến trước mặt của Diệp Mạn Nghi, mới cười nói: “Tới đây, gọi dì Diệp. . . . . .”

Đường Khả Hinh bị buộc bất đắc dĩ đi tới trước mặt của Diệp Mạn Nghi, khẽ thở một hơi, mới căng thẳng gọi nhỏ: “Dì Diệp . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, từ trước đến giờ rất coi trọng mẹ mình, cũng có chút căng thẳng nhìn biểu hiện của Đường Khả Hinh.

Diệp Mạn Nghi im lặng không lên tiếng, hơi có mấy phần nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

“Mạn Nghi. . . . . .” Ân Nguyệt Dung nắm chặt tay Đường Khả Hinh, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, thật sự vui vẻ cười nói: “Nhìn bảo bối nhỏ của tôi xem, đáng yêu không? Bà nhìn mắt của cô ấy một chút, lỗ mũi này, miệng này. . . . . . Thật giống tôi như đúc!”

Phốc! !

Trang Ngải Lâm hết sức mất mặt cúi đầu, bởi vì Ân Nguyệt Dung vẫn cảm thấy mình và em trai không phải bà sinh ra.

Bây giờ Diệp Mạn Nghi không có biện pháp, nhìn người bạn thân này, hơi lộ ra cao ngạo, mỉm cười nói: “Cô ấy cũng không phải là bà sinh ra, làm sao giống bà như đúc chứ?”

“Cô ấy quả thực giống tôi như đúc! Cùng tôi một khuôn in ra đấy! Bà cũng không biết cô ấy giơ tay làm dấu yeah rất đáng yêu ! !” Ân Nguyệt Dung lại nở nụ cười như hoa lê, rất đáng yêu nâng cao giọng, hơi cường điệu một chút, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh, trong mắt đã không có người khác, chỉ kích động nhìn cô nói: “Khả Hinh, con ăn điểm tâm chưa?”

“Ăn rồi. . . . . .” Cô sợ bà muốn mình cùng ăn chung với bà, cô có loại dự cảm này rất mãnh liệt.

“Ăn rồi thì tốt rồi! !” Ân Nguyệt Dung lập tức cười nói: “Chúng tôi đã dùng điểm tâm trên máy bay, đang muốn nói nếu như con chưa ăn, để cho con đi ăn điểm tâm trước đấy. Hiện tại vừa đúng lúc, cùng mấy chú và dì đến trên lầu ngồi một chút, dì mang về cho con trà Bungary tốt nhất, còn có mấy bộ trang sức, xe của con sẽ lập tức chở về từ nước Anh, con cũng không biết, bộ áo ngủ kia rất đáng yêu, dì mua một khu vườn ô liu ở nơi này cho con, tương lai con làm trung tâm chăm sóc da, có thể làm ở trong vườn ô liu. . . . . . Đi. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung nói chuyện không có đầu đuôi, nghĩ cái gì liền nói ngay, hận không được móc hết ruột gan cho Đường Khả Hinh, liền dắt cô vui vẻ đi vào trong.

“Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh thật có khổ không nói ra được, bị Ân Nguyệt Dung kéo đi vào trong như vậy, vừa đi vừa quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, trợn mắt cầu cứu! !

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài.

“Vợ của ông làm gì vậy?” Tưởng Vĩ Quốc không nói nên lời, nhìn Trang Tĩnh Vũ.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, bất đắc dĩ cười nói: “Bà ấy luôn luôn như vậy, mọi người cũng không phải không biết. . . . . .”

“Vốn mặt mũi của bà ấy đã không có biện pháp phát triển, ông không thể để cho đầu óc của bà ấy phát triển một chút sao?” Đời này, Tưởng Vĩ Quốc sợ nhất chính là Ân Nguyệt Dung, từ trước đến giờ bà làm việc không có lý do, không có nguyên nhân, nghĩ muốn làm sẽ đi làm, cố tình có một Trang Tĩnh Vũ, tên siêu cấp thương vợ, chấp nhận bà ! !

Trang Tĩnh Vũ bật cười nói: “Nhưng. . . . . . Nếu như đầu của bà ấy phát triển, mặt của bà ấy không phát triển, đây không phải là rất khủng bố sao?”

“Ông. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc thật sự hết nói, nhìn ông.

Diệp Mạn Nghi không có cách nào, nhưng vẫn có chút bất mãn nói lên ý kiến của mình: “Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng là gia đình đoàn tụ, có người ngoài thích hợp sao?”

“Khả Hinh không phải người ngoài. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nói một câu hai nghĩa, vỗ nhẹ bả vai Tưởng Vĩ Quốc, cùng ông nở nụ cười đi vào khách sạn.

“Không phải người ngoài, chẳng lẽ là cô dâu con trai của ông sao?” Tưởng Vĩ Quốc cười trêu chọc ông, cũng đi vào.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ muốn đi về phía trước. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh lùng đứng ở một bên, nắm chặt cánh tay của anh, gọi: “Trang Hạo Nhiên!”

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ quay đầu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, tròng mắt hơi híp nói: “Mẹ của cậu. . . . . . Sẽ không đánh chủ ý với Khả Hinh chứ?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt lộ ra khó xử, hết sức xin lỗi nhìn anh, cười khổ.

Tưởng Thiên Lỗi chợt sửng sốt.

“Khả Hinh !” Ân Nguyệt Dung vừa dắt Đường Khả Hinh đi vào trong, vừa nhìn cô, nheo mắt cười nói: “Có lẽ con không biết, người hai nhà họ Trang chúng ta và nhà họ Tưởng, thật lâu cũng không có tụ chung một chỗ, lần này khó được trở lại, cho nên từ buổi trưa đến tối, đều có bữa tiệc khác nhau. . . . . . chờ một lát nữa, nhà hai chúng ta đến buổi trà trưa, sẽ đi Câu lạc bộ họp mặt bạn cũ. . . . . .”

“À, vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh ngạc nhiên lắng nghe Ân Nguyệt Dung nói, vẻ mặt lộ ra khó xử, ngây ngốc đáp, có chút không hiểu.

“Cho nên. . . . . .” Ân Nguyệt Dung giống như mẹ dạy con gái, nói: “Cách con ăn mặc, tham gia buổi gặp mặt gia đình là không hợp, càng không cần phải nói đến bữa tiệc tối, dì dẫn con đi thay quần áo trước!”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh đã bị toàn bộ sự việc giày vò không sai biệt lắm, không có nghe rõ, ngây ngốc suy nghĩ những lời này, thay quần áo. . . . . . thay quần áo. . . . . . Cô đột nhiên kinh hãi nhìn Ân Nguyệt Dung kêu lên: “Cái… cái gì? Thay quần áo! ?”

“Đúng vậy! ! ! ! Cùng đi với dì!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền dắt cô đi tới một con đường khác ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui