Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đêm, sóng biển mãnh liệt, nhưng nhìn thế nào cũng có chút dịu dàng?

Tầng lầu cuối tòa nhà màu trắng hứng lấy ánh sao khắp trời, chợt tối xuống. . . . . .

Chỉ có một chút ánh sáng chợt lóe lên.

Giống như ánh trăng.

Bên trong phòng đàn Piano trong suốt, đôi nam nữ kia. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thản nhiên đứng ở bên Piano, hai mắt hiện lên dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.

Đường Khả Hinh cũng lộ ra nụ cười giống như hoa đào, cũng rất dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt. . . . . .

Một khúc nhạc “Chuồn chuồn” chợt nhẹ nhàng vang lên từ phòng khách.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đến gần Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, để cho cô dựa vào mình.

Đường Khả Hinh bước lên trước, dịu dàng nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được xoa nhẹ lồng ngực kiên cố của anh, cuối cùng đặt nhẹ ở trên bả vai của anh, hơi ngẩng đầu nở nụ cười nhìn anh. . . . . .

Hai người chăm chú nhìn đối phương, nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy.

Một làn gió nhẹ nhàng bay tới, phất nhẹ đuôi váy hồng nhạt thật dài của cô gái này, ở trong từng làn hương thơm, hai bóng người nhẹ nhàng di chuyển xung quanh căn phòng thép. . . . . .

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đưa hai tay ra, ôm nhẹ bên hông cô gái, cúi xuống nhìn cô.

Tối nay, bởi vì một cô gái nhỏ, anh bỗng nhiên trở thành nam chính trong một đêm xinh đẹp đặc biệt hấp dẫn.

“Còn nhớ . . . . . . lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ không?” Đường Khả Hinh cũng đưa cánh tay trắng như tuyết kéo nhẹ cổ của anh, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhớ.”

“Chúng ta lại tiếp tục chơi trò chơi mạo hiểm nói lời thật lòng, được không?” Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.

“Được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa cười đáp.

“Anh thích màu gì?” Cô dịu dàng hỏi.


“Thích màu em thích.”

Đường Khả Hinh hơi động lòng, mỉm cười, lại dịu dàng hỏi: “Anh thích hoa gì?”

“Thích hoa em thích. . . . .”

“Thích bài hát nào?”

“Luôn đàn bài hát em thích nghe. . . . . .”

Đường Khả Hinh cố ý dừng bước lại, mỉm cười nhìn anh.

“Đến lượt anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên xoa nhẹ eo của cô gái này, cười nói.

“Tốt. . . . . .”

“Mệt không?” Trang Hạo Nhiên cười dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới đôi chân nhỏ nhắn của cô, đau lòng hỏi.

Đường Khả Hinh nghe hỏi như vậy, đột nhiên không nhịn được cười hỏi: “Đây là câu hỏi của anh sao?”

Trang Hạo Nhiên, người đàn ông hết sức hấp dẫn này cũng cười.

“Không mệt. . . . . .” Đường Khả Hinh kéo nhẹ cổ của anh, khẽ nhẹ lắc đầu.

“Nói dối. . . . . . Phạt em!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lập tức ôm lấy mông của cô, đặt cả người cô lên trên mặt Piano ba chân. . . . . .

Đường Khả Hinh kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, ngồi ở trên mặt Piano.

Trang Hạo Nhiên đưa hai tay chống nhẹ trên mặt Piano, bao bọc cô gái ở trong ngực, cúi xuống, hai mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bénn, hỏi: “Em nói sợ tối nay anh một mình tịch mịch, cho nên mới nhảy với anh một bản. . . . . . Nhảy xong thì sao ?”

Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng nóng bỏng nhìn cô.

Một làn gió biển lùa tới, phất lên tóc ngắn trên trán của người đàn ông này, cho dù là lúc nào, anh luôn tràn đầy sức hấp dẫn như thế.


“Anh vẫn còn nhớ rõ, tối hôm qua em quyết liệt từ chối anh,” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại nói rất chắc chắn: “Lúc đó anh tin tưởng, em đưa ra quyết định rất khó khăn, nhưng nhất định là xuất phát từ đáy lòng! ! Cho nên tối nay em xuất hiện, anh rất ngạc nhiên . . . . . Không biết nhảy xong bản này, em lại muốn đi tới một người khác chứ? Vậy anh tình nguyện em không cần xuất hiện. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ thu lại nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nhìn kỹ thái độ của cô.

“Lúc em học tập để tham gia vào cuộc thi đấu rượu đỏ giai đoạn hai, có một đề tài. . . . . .” Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, mới sâu kín nói: “Nếu như muốn cùng người khác trao đổi, đàm phán, không ngại uống một chút rượu, nhưng đến khi đưa ra quyết định cuối cùng, phải uống nước lọc. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô.

“Em nghe theo trái tim của mình, tối nay tới tìm anh. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi xuống dịu dàng nói: “Là bởi vì em không có say. . . . . .”

Tròng mắt cô hiện lên nước mắt, đột nhiên nhẹ nhàng bước xuống Piano, nắm đuôi váy thật dài, muốn rời khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay của cô, xoay người đau lòng nhìn cô.

“Trang Hạo Nhiên, em muốn từ chối anh! Em nên từ chối anh! Nhưng em không muốn để cho anh cảm thấy, em vì anh ấy mới từ chối anh! Đối với anh như vậy quá không công bằng!” Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, nhấc lên đuôi váy thật dài, nhanh chóng đi ra khỏi phòng đánh đàn. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, hai mắt mãnh liệt lóe ra ánh sáng, đang lúc do dự đã thấy người nọ sắp đi khỏi, anh lập tức đi nhanh ra phòng đánh đàn, đi tới trước mặt cô, nắm chặt cánh tay của cô, mạnh mẽ kéo cô trở về.

“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh muốn đẩy anh ra.

“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên đau lòng gọi nhỏ một câu, lập tức ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Đi đâu? Còn chưa có nhảy xong mà ?”

“Đã nhảy xong rồi.” Đường Khả Hinh cắn chặt răng lại muốn đẩy anh ra.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, đôi tay ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi xuống hôn nhẹ môi của cô, nói nhanh: “Chưa có nhảy xong. . . . . . Nhảy xong anh để cho em đi! !”

Anh nói xong, đột nhiên ôm chặt cô gái trong ngực, mạnh mẽ xoay tròn đến bên cạnh máy hát đĩa trong phòng khách, dùng cánh tay to lớn, ôm chặt cô gái trong ngực, vừa hôn lên môi của cô, cuồng nhiệt mút lấy đầu lưỡi của cô, tay vừa đè máy hát đĩa, phát lại ca khúc lúc nảy. . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh ngửa mặt đón nhận nụ hôn si mê của anh gần như hít thở không thông, toàn thân nóng ran, thở nhẹ một hơi.


Trang Hạo Nhiên tựa vào bên cạnh máy hát đĩa, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, vừa vuốt ve chỗ trũng ở mông của cô, vừa cuồng nhiệt hôn môi của cô. . . . . .

Nhớ tới buổi tối ở vườn nho vẫn chưa xong.

Hai người không nhịn được ôm nhau thật chặt, ôm nhau, hôn rất cuồng nhiệt.

“Chân còn đau không?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên thở nhẹ, buông cô gái trong ngực, cúi đầu nóng bỏng nhìn cô, hỏi.

Đường Khả Hinh chỉ dịu dàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa bế ngang người của cô, đi về phía trên ghế sa lon thật dài trong phòng khách . . . . . .

Đường Khả Hinh nữa nằm ở trên ghế sa lon mềm mại, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật chặt, tay cũng đã thăm dò vào đuôi váy, nắm nhẹ bàn chân nhỏ nhắn kia, nhìn da thịt trắng như tuyết, ngón chân chỉnh tề đáng yêu xếp chung một chỗ, hai mắt anh dịu dàng lóe lên, khẽ cúi xuống muốn hôn bàn chân nhỏ nhắn của cô. . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, không nhịn được co chân lại, không để cho anh làm như vậy.

Trang Hạo Nhiên lại nóng bỏng mập mờ nhìn cô, nắm nhẹ bàn chân nhỏ nhắn của cô, đuôi váy màu hồng nhạt thật dài rơi nhẹ xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn, anh vừa chăm chú nhìn chân dài trắng nõn hấp dẫn, vừa cúi xuống hôn nhẹ trên ngón chân nhỏ nhắn.

Một tiếng ướt át tiếng vang lên.

Mặt của Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đỏ bừng, hai mắt lộ ra ánh sáng mê ly.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhìn cô vừa tràn đầy tính chiếm đoạt của đàn ông, vừa cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn chân của cô. . . . . .

Một cảm giác ngứa nhột chết người xông tới.

Đường Khả Hinh giống như không chịu nổi khiêu khích như vậy, cả người lại nóng lên, thậm chí trên trán rịn mồ hôi.

Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ bàn chân nhỏ nhắn của cô, cắn nhẹ ngón chân nhỏ nhắn không có bôi thuốc.

“A. . . . . .” Cả người Đường Khả Hinh đột nhiên rung động, co rúc chân dài sáng bóng, thở gấp một hơi, nói: “Trang Hạo Nhiên, không nên như vậy. . . . . . Có phải anh đối với mỗi cô gái đều như vậy hay không?”

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, đột nhiên cúi xuống, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, cũng thẳng thắn cười nói : “Nếu như đối với mỗi cô gái đi qua như vậy, hiện tại. . . . . . Đoán chừng đã ở trên giường của anh rồi. . . . . . Mà không phải ở trên ghế sa lon. . . . . .”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, lại không khỏi có chúut để ý hỏi: “Anh cũng không có. . . . . . đối với Chị Giai Giai như vậy sao?”

Trang Hạo Nhiên chỉ mỉm cười im lặng nhìn cô.

“Nói cho em biết!” Đường Khả Hinh cảm giác mình uống nước cũng bị say.


Trang Hạo Nhiên đè nhẹ ở trên thân thể mềm mại của cô, ánh mắt trở nên đầy thâm ý, mỉm cười nói: “Không có. . . . . .”

Cả người Đường Khả Hinh giống như kịch liệt bốc cháy, nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi muốn vươn tay đấm anh, nói: “Em không tin!”

“Sau này không nên nhắc đến Giai Giai. . . . . . Hả?” Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống hôn nhẹ cằm của cô, cổ . . . . . . rất dịu dàng.

“Anh để bụng mà. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh hôn ý loạn tình mê, trong lòng như con nai vàng ngơ ngác đi lạc lối.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười hôn nhẹ xương đòn của cô, mới cưng chiều nói: “Anh sợ em ghen . . . . . .”

“Em mới không có!” Đường Khả Hinh đỏ mặt.

“Không có? Mặt đỏ rần rồi.” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm trong thân thể cô, hôn nhẹ bả vai của cô, mới mê say nói.

“Đi. . . . . .” Đường Khả Hinh xấu hổ muốn đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên thuận thế hôn khuôn mặt của cô, hôn cổ của cô, thậm chí tay đã dò tới ngang lưng, muốn kéo dây khóa xuống. . . . . .

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Âm thanh trên lầu truyền đến.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức đẩy Trang Hạo Nhiên ra, ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch.

Bác Dịch cũng không có cách nào, đứng ở bên cạnh hành lang, chỉ nói: “Có người hẹn tôi đi uống rượu, cho tôi 30 giây, để cho tôi đi khỏi. . . . . . Tối nay tôi không trở lại. . . . . .”

Anh cũng rất thức thời, bởi vì anh đã không chịu nổi âm thanh mập mờ mới vừa nghe được ở trong phòng.

Đường Khả Hinh nghe những lời này, lập tức lúng túng đứng lên, thở gấp nói: “Không cần, không cần, không cần, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Tôi . . . . . Tôi đi trước.. . . . .”

Cô nói xong, vội vàng đứng lên, cũng không sợ đau, mang giày vào liền đi ra bên ngoài.

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô. . . . . .

Bác Dịch quả thật có chút áy náy nhìn anh.

“Anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cau mày liếc mắt nhìn người này, mới đứng lên, bước nhanh đi theo ra ngoài, nhìn Đường Khả Hinh đỏ mặt bấm thang máy, muốn đi vào. . . . . . Anh lập tức bước nhanh lên, đỡ tay của cô, cười nói: “Đi đâu? Tối nay nghỉ ngơi ở chỗ này. . . . . .”

“Không nên như vậy!” Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, đi vào thang máy.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ liền không thể làm gì khác hơn, cười đi vào thang máy, lúc thang máy gần đóng lại, ôm nhẹ cô gái trong ngực, cúi xuống hôn nhẹ ở trên môi của cô. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận