Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Chị là ai?” Cô bé này, rất vênh váo, hai tay nắm chặt tay ghế, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cất tiếng trong trẻo hỏi!

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói. . . . . .

Cửa phòng nghỉ ngơi nhẹ nhàng truyền đến tiếng động.

Đường Khả Hinh lập tức, sửng sốt quay đầu.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, tay áo mở ra, hai tay áo xắn lên, rất phong độ tự nhiên đi ra, mới vừa muốn nói, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đã đứng ở bên trong phòng làm việc, anh sững sờ, nhìn cô đột nhiên mỉm cười, nói: “Sao em lại tới đây?”

Đường Khả Hinh không biết nói sao, chỉ là dùng ánh mắt thật kỳ quái nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, lại bật cười nói: “Em làm sao vậy?”

“Chú, chị ấy là ai vậy?” Cô bé này tên là Sa Sa, đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm giống như nhìn tình địch, có chút cảnh giác hỏi.

“Chị ấy là chị Đường!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi về phía ghế giữa sa lon, bưng một đĩa anh đào, đi tới trước mặt Sa Sa, đặt ở trước bàn làm việc, mới hơi quay đầu nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Em tìm đến anh có chuyện gì sao?”

Đường Khả Hinh vẫn nhìn cô nhóc tay hái một trái anh đào to nhét vào trong miệng, ăn ngọt ngào như thục nữ, cô lạnh nhạt nói: “Cuộc họp sắp bắt đầu, Tiêu Đồng có chút bận tâm anh đang xem nội dung cuộc họp, quên mất giờ đi họp, mọi người đang bận, để em tới nhắc nhở anh. . . . . Nhưng không ngờ, anh không có xem nội dung . . . . . mà xem bảo bối nhỏ này. . . . .”

Trang Hạo Nhiên bật cười đi về phía bên cạnh bàn làm việc, tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Sa Sa, sửa bím tóc của cô bé một chút, mới đầy vui vẻ và thương yêu nói: “Thật ra tối hôm qua anh từ Nhật Bản trở về, thuận tiện đi thăm người bạn học ở Cambridge một chút, không ngờ cô bé này giống như yêu anh, muốn đi theo anh trở về, vừa lúc cha mẹ có việc quan trọng nên để cho nó đi về cùng anh chơi mấy ngày, đáng yêu chứ? Trêu chọc chết người! !”

“Chú, năm nay cháu năm tuổi, 13 năm nữa con sẽ có thể gả cho chú! !” Bé Sa Sa nở nụ cười ngọt ngào vô địch thiên hạ, lập tức ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu nói: “Ở trong 13 năm này, chú ngàn vạn lần không thể cùng bất kỳ người phụ nữ nào ở chung một chỗ nhé !”


“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được phì cười, tay vỗ nhẹ ở trên vai của cô bé, nói: “Vậy trong 13 năm này, cháu cũng không thể ở chung một chỗ với người khác!”

“Dĩ nhiên! ! Cháu là cô dâu của chú mà, dĩ nhiên không thể cùng người khác ở chung một chỗ!” Sa Sa lại ngẩng đầu lên, rất vui tươi ái mộ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh ah một tiếng, trong lòng nhàm chán, sau khi nở nụ cười, mới nói: “Trong 13 năm này, em không thể nói chuyện với bất kỳ một bé trai khác, nếu như nói chuyện với bé trai khác, thần tình yêu sẽ dùng mũi tên bắn cái mông của em !”

Cô nhóc Sa Sa lập tức giống như nhìn tình địch trừng mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh!

“Không nên nói như vậy, sẽ làm đứa bé bị sợ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cảm nhận được thân thể Sa Sa có chút cứng ngắc, liền lấy tay vuốt nhẹ bả vai của cô bé, cười nói.

“Qua 13 năm con bé cũng đã là vợ của anh rồi, không phải đứa bé. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng giống như nói đùa nhìn anh, vẻ mặt hơi thu lại, hơi nghiêm túc nói: “Cuộc họp sắp bắt đầu, khi nào anh mới đi?”

“Lập tức. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở trước mặt cô nhóc Sa Sa, vẻ mặt dịu dàng nở nụ cười, sửa nhẹ lại tóc ngắn bên khuôn mặt nhỏ bé của nó, mới nói: “Nhóc. . . . . .”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng đờ! ! !

“Cháu ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, chú phải đi họp ngay, đợi chút nữa chú họp xong, đưa cháu đi phòng ăn biển ăn cơm, được không?” Trang Hạo Nhiên khẽ đùa với người bạn nhỏ, cười nói.

“Không muốn!” Sa Sa lập làm nũng nhìn Trang Hạo Nhiên, bĩu môi nói: “Cháu muốn đi theo chú đi họp! ! Cháu không muốn tách khỏi chú !”

Trang Hạo Nhiên lại không nhịn được cười run người, liền vỗ nhẹ khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô bé, nói: “Được! ! Chú đưa cháu đi họp, nhưng cháu phải hứa với chú, lúc chú đang họp, cháu không được phép nói chuyện!”

“Biết rồi! ! Chú của cháu nhất định rất đẹp trai, rất đẹp trai! !” Cô nhóc Sa Sa lập tức đưa bàn tay nhỏ bé ra, đặt ở cằm của mình, giống như nâng hoa sen, cười nói.


“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại bị cô nhóc này chọc cười, nói một câu cháu chờ một chút, anh liền đứng dậy, đi về phía giá áo trước cửa sổ sát đất, buông ống tay áo của mình xuống, im lặng cài cúc áo xong, lại lấy tây trang màu đen của mình xuống, đưa lưng về phía hai người nhẹ nhàng mặc vào. . . . . .

Đôi mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm “Cô nhóc! đó “

Ánh mắt cô nhóc Sa Sa sáng lên, dáng vẻ người thắng cuộc nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, bộ dáng hoàn toàn khi dễ.

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, hai mắt khẽ lóe lên mấy phần dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta gần đây khỏe không?”

Lúc này Đường Khả Hinh mới thu sắc mặt, nhìn anh lạnh nhạt nói: “Khôi phục rất tốt, nhưng khẩu vị nhạt một chút. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hơi xoay tròn, lại nở nụ cười nhiệt tình, hơi sửa sang lại tây trang, cổ áo tùy ý mở ra rất phong độ đẹp trai, liền đi về phía Sa Sa cười nói: “Đến đây đi, cô dâu của tôi. . . .”

“Đợi một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút buồn cười nhìn Trang Hạo Nhiên luôn luôn xem cuộc họp như thần thánh, nhẹ nhàng chỉ về phía cô nhóc Sa Sa, có chút miễn cưỡng và nghi ngờ nói: “Anh. . . . . . Thật. . . . . . Tính cùng cô nhóc này tham dự cuộc họp à. . . . . . cuộc họp hôm nay. . . . . .”

Cô nhóc Sa Sa lập tức trợn to ánh mắt như chuông đồng, nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt không thích, mất hứng không vui.

Đường Khả Hinh cũng không có khách khí nhìn cô bé nói: “Cô bé tham gia thật không quá ổn chứ?”

“Không biết. . . . . . Anh hiểu nó. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười tiến lên, tự tay sửa sang lại tài liệu họp. . . . . .


“Cháu tới giúp chú, chú! !” Tcô nhíc Sa Sa lập tức đứng lên, thân thể thấp bé đứng ở trước bàn làm việc, hơi nhón chân lên sửa sang lại tài liệu thật tung tung trước bàn . . . . . .

“Sa Sa ngoan. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại vuốt nhẹ đầu của cô bé, sau đó người lại đi vào phòng nghỉ ngơi, lấy tài liệu mình mang về từ Nhật Bản, cùng mang đi, tối hôm qua anh hẳn không có về nhà. . . . . .

“Tối hôm qua. . . . . . Anh không có về nhà nghỉ ngơi à?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được hỏi.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô mỉm cười nói: “Không có, bởi vì có một chút việc gấp phải xử lý.”

“Vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh lại không nhịn được chỉ về phía cô nhóc Sa Sa, không thể tin nổi hỏi: “Hai người nghỉ ngơi thế nào?”

“Ngủ chung nha! ! Em ôm chú, chú ôm em ngủ! !” Cô nhóc Sa Sa lập tức ngẩng đầu lên, hả hê nhìn Đường Khả Hinh cười đáng yêu, nói.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, nhìn chằm chằm cô nhóc chết tiệt này một cái, lại lập tức quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt khẽ động có chút không thể tin nổi nói: “Có thật không? Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” .

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói.

“Anh. . . . . . Làm sao anh có thể cùng một. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhịn không được nói.

“Thân ái, con bé còn chưa có đầy năm tuổi !” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh bật cười nói: “Lúc nó sinh ra, anh vẫn ôm nó.”

“Nhưng là. . . . . .” Đường Khả Hinh nhịn không được, lại muốn nói chuyện. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi thu nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, không tức giận nói: “Không có gì! ! Tối hôm qua con bé tới, không đến bao lâu đã ngủ mất rồi, anh vẫn xem tài liệu đến bây giờ. . . . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh mới buông lỏng một chút. . . . . .

“Tối nay chúng ta sẽ ngủ chung á! ! Chú đã hứa với cháu, phải ôm cháu ngủ chung!” Sa Sa vui vẻ ngẩng đầu lên, hả hê nói.


Đường Khả Hinh lập tức nhìn vẻ mặt cô bé, lại muốn khi dễ.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười, cũng không phát biểu ý kiến, mà xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi, cầm hai phần tài liệu đi ra, cùng tài liệu Sa Sa sửa sang lại cho mình đưa cho Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nhận lấy.

“Đi thôi, bảo bối. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay về phía cô nhóc Sa Sa cười nói: “Chúng ta phải đi họp rồi. . . . . .”

“Vâng!” Cô nhóc Sa Sa lập tức rất thục nữ đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười ngọt ngào, như cám ơn, lại nói: “Chú, chúng ta đi vào giáo đường làm lễ kết hôn chứ?”

“Được, ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại phì cười.

Cô nhóc Sa Sa vừa nghe, lập tức thật vui vẻ chứa cô dâu nhỏ xấu hổ, khẽ hát bài ca hôn lễ: “Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên bị chọc thật vui vẻ đi theo sát cô dâu nhỏ, thật giống như chú rễ, đẹp trai hấp dẫn đi về phía trước, căn dặn: “Khả Hinh, mau mở cửa giáo đường.”

Đường Khả Hinh ôm đống tài liệu, khuôn mặt thối hoắc đứng ở phía sau, thật sự quá nhàm chán nở nụ cười, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ đi về phía hai cánh cửa phòng làm việc, phịch một tiếng, đẩy cửa ra, sau đó đứng ở một bên. . . . . .

Tất cả đồng nghiệp phòng hành chánh, toàn thể nhất trí ngẩng đầu nhìn tới trước.

“Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . .” Cô nhóc Sa Sa nện bước chân rất thục nữ, một tay nắm nhẹ tay “Chú rễ”, vừa vén nhẹ đuôi váy, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào đi về phía trước, biết đồng nghiệp phòng hành chánh đều đang nhìn, cô bé lập tức rất chính thức, trong trẻo nói: “Cám ơn mọi người tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, cám ơn tiếng vỗ tay của mọi người!”

Trang Hạo Nhiên hơi nheo mắt nhìn tất cả nhân viên.

Tất cả nhân viên phòng hành chánh, lập tức đứng lên, rối rít vỗ tay, mọi người vỗ tay cuồng nhiệt.

Đường Khả Hinh đứng ở trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt bốp bốp bốp, hận không được coi tài liệu trong ngực đều là giấy màu hất tung tất cả trước mặt đôi người cô dâu chú rể hạnh phúc, cắn răng nghiến lợi chúc mừng hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận